Chương 49: Ngoại truyện 2: Anh đẹp trai hơn nhiều
Khi mới nhận giấy đăng ký kết hôn, Thẩm Tử Ngôn đã phàn nàn rằng Kỷ Đồng Quang và Lương Trản quá nhanh chóng chuyển sang chế độ vợ chồng, dường như chưa hề trải qua quá trình yêu nhau.
Lúc đó, Lương Trản rất muốn phản bác lại, bởi vì cô cảm thấy bọn họ “yêu” rất nhiệt tình, chuyện này lại không mấy thích hợp nói ra với bạn thân, khiến cô có chút bức bối.
Sau bữa tiệc báo hỷ đơn giản kết thúc, cô đã nói với Kỷ Đồng Quang việc này: “Chẳng lẽ chúng ta không giống đang yêu nhau thắm thiết hay sao?”
Kỷ Đồng Quang: “…Thực ra Chu Châu cũng nói như vậy.”
Lương Trản: “…Sao hai người họ đều vậy thế?”
Cô ngẫm nghĩ một chút, liền dịch nửa người lại gần anh: “Vậy anh nói thật đi, bản thân anh thấy thế nào?”
Kỷ Đổng Quang vươn tay khẽ nhéo sau gáy cô: “Anh biết em không bao giờ vì chuyện đại sự của người khác mà khiến bản thân phải chịu ấm ức.”
Nói cách khác, anh hiểu rõ hơn ai hết rằng cô thực sự thích anh và muốn dành phần đời còn lại của mình để ở bên anh.
Còn đối với anh mà nói, điều này quan trọng hơn bất cứ hành động “show ân ái” nào khác.
Nghe vậy, Lương Trản lại càng tiến đến gần hơn, nói: “Đương nhiên em sẽ không chịu ấm ức, nhưng em sợ anh cảm thấy thiệt thòi.”
Kỷ Đồng Quang bất ngờ bật cười: “Em nghĩ đi đâu thế? Sao anh lại chịu thiệt thòi cơ chứ?”
Lương Trản ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiệc cưới cô có thể không coi trọng, nhưng nếu anh có thể xin nghỉ phép thì hai người sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Kỷ Đồng Quang: “Em muốn đi đâu nào?”
“Đi đâu cũng được, quan trọng là chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ của riêng hai người.” Lương Trản nói: “Nhưng em nhớ là anh đang có một dự án cần phải thường xuyên có mặt giám sát tại công trường, nên sắp tới có lẽ không thể xin nghỉ đúng không?”
Kỷ Đồng Quang: “…Anh xin lỗi.”
Lương Trản lập tức nói rằng cô không có ý trách anh.
“Chỉ là em nghĩ, vốn dĩ anh không hề dùng đến ngày nghỉ phép cho việc kết hôn, đợi đến khi nào dự án này kết thúc, sau đó gộp chung ngày nghỉ phép kết hôn và ngày nghỉ phép năm lại, vậy công ty anh chắc sẽ phê duyệt thôi nhỉ?”
“Đến khi dự án này kết thúc có lẽ cũng đến cuối năm rồi.” Giọng điệu Kỷ Đồng Quang có phần rối rắm.
“Cuối năm thì càng tốt chứ sao!” Cô mỉm cười: “Nếu có thể để đến qua Tết mới dùng đến ngày nghỉ thì càng tốt, như vậy, mọi người đến mùng tám đã phải đi làm, còn chúng ta vẫn có thể đi chơi.”
Kỷ Đồng Quang suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý nên lập tức đồng ý.
“Tiếp theo chúng ta có thể từ từ cân nhắc xem nên đi chơi ở đâu.” Lương Trản lật người lại, bắt đầu nhìn lên trần nhà mặc sức tưởng tượng: “Thực ra em không mấy hứng thú với Maldives, hiếm lắm với có kỳ nghỉ dài như vậy, hay là chúng ta đến chỗ nào đó ý nghĩa một chút.”
Việc cân nhắc này đã kéo dài trong hai tháng. Trong khoảng thời gian đó, Lương Trản cũng tham khảo thêm ý kiến của một người đam mê bất diệt với du lịch, đó là cô bạn thân của mình, xem có địa điểm nào không quá đông khách du lịch, nhưng lại là nơi chắc chắn sẽ không hối tiếc khi đi.
Thẩm Tử Ngôn: “Thực ra thì…”
Lương Trản: “…”
Thẩm Tử Ngôn nghiêm nghị: “Bình thường tớ hay nói với cậu rằng tớ đi du lịch, hầu như những lần đó đều ở trong khách sạn ngủ, ngủ dậy thì nếu không đi mua sắm sẽ vẽ bảo thảo.”
Lương Trản: “…”
“Nhưng nói thật thì nghỉ tuần trăng mật của cậu chắc cũng chẳng khác tớ đi chơi là bao.” Thẩm Tử Ngôn lại nói: “Chẳng lẽ cậu lại hy vọng cùng Kỷ Đồng Quang đi ngắm đủ loại danh lam thắng cảnh?”
“……”
“Tóm lại là tớ thấy bạn bè xung quanh đi hưởng tuần trăng mật, bất luận là đi đâu, thì đều dành phần lớn thời gian ở trên giường.”
Tuy rằng câu nói này thực sự hơi thô thiển, nhưng Lương Trản phải thừa nhận rằng cô bạn mình nói cũng có lý.
“Thôi bỏ đi.” Cô nói: “Vậy thì tớ chẳng cần quá quan tâm tới điều đó nữa.”
“Vậy mới phải chứ.” Sau khi Thẩm Tử Ngôn “sửa lại” khái niệm về tuần trăng mật của Lương Trản, cô ấy cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Thực ra tớ thấy hai cậu có thể ra nước ngoài, ví dụ như nơi trước đây anh ấy từng học chẳng hạn.”
Lương Trản: “…Cũng có lý.”
Sau khi tham khảo ý kiến của cô bạn thân, Lương Trản đã nói ý tưởng này với Kỷ Đồng Quang, hỏi anh cảm thấy thế nào. Kỷ Đồng Quang nói đương nhiên là có thể.
“Nếu sắp xếp được thời gian thích hợp, anh sẽ đưa em tới gặp thầy hướng dẫn của anh.” Anh nói: “Hôm trước, anh báo với thấy ấy mình chuẩn bị kết hôn, thầy ấy đã vô cùng vui mừng, nói nếu có cơ hội nhất định muốn gặp em một lần.”
“Xem ra thầy ấy rất quý anh.” Lương Trản nhướng mày nói.
“Nếu gặp em, chắc chắn thấy ấy cũng sẽ thích em.” Kỷ Đồng Quang nói.
“Em thì thôi, kiều người chẳng yêu thích nghiên cứu, lại chỉ muốn kiếm tiền như em, sợ sẽ chẳng đạt được đến 1% cảnh giới của ông ấy.” Sau khi hai người kết hôn, Lương Trản cũng đã hiểu biết hơn về giáo sư hướng dẫn của Kỷ Đồng Quang, cùng với đó lại càng ngưỡng mộ ông ấy hơn trước.
Kỷ Đồng Quang không đồng ý với sự khiêm tốn của cô, nói: “Em cũng đâu phải là bác sĩ không có y đức, tại sao lại không đạt cảnh giới cơ chứ?”
Lương Trản: “Được rồi, được rồi, anh đừng có khen em nữa, chúng ta nói chuyện chính đi.”
“Chuyện chính chẳng phải đi hưởng tuần trăng mật, nhân tiện gặp thầy hướng dẫn của anh sao?” Anh hơi dừng lại: “Nhưng gần Boston không có nhiều địa điểm tham quan, đến khi ấy chúng ta ở lại đó vài ngày thôi, sau đó đi nơi khác chơi nữa nhé.”
Hiện tại vẫn còn cách khá xa thời gian đi nghỉ tuần trăng mật, nên Lương Trản càng không vội nghiên cứu xem đến khi đó nếu buồn chán thì phải đi đâu chơi.
Cô thông báo với ba mẹ mình về kế hoạch này, nói rằng cuối năm hai người họ vẫn về nhà, nhưng mùng một sẽ quay lại thành phố S luôn, để kịp chuyến bay chiều hôm đó.
Đương nhiên là phụ huynh cũng không phản đối, thậm chí còn nói nếu về mà gấp gáp quá thì không phải về cũng được.
“Các con vẫn còn trẻ, hưởng tuần trăng mật quan trọng hơn.”
Lương Trản không khỏi kêu ca: “Năm ngoái còn chê còn già, đến năm nay con kết hôn rồi lại nói con còn trẻ.”
Sau đó ba cô vừa xấu hổ vừa tức giận, hừ một tiếng rồi cúp luôn điện thoại.
Lương Trản: “…” Được rồi, tính khí này thực sự không thể thay đổi.
Nhưng cuối cùng, cô và Kỷ Đồng Quang vẫn như mọi năm, cùng về nhà một chuyến. Hai gia đình cùng nhau ăn cơm tất niên, sau bữa cơm, bốn vị phụ huynh đều bắt đầu rối rắm, loay hoay không biết ai sẽ về nhà ai.
Lương Trản: “Đừng lo, chuyến bay của chúng con là vào một giờ chiều, nên mười một giờ phải ra sân bay, vì vậy con đã mua vé chuyến tàu cao tốc sớm nhất và sẽ ở luôn tại khách sạn gần bến tàu.”
Kỷ Đồng Quang mỉm cười, nói: “Đúng vậy ạ, như thế là thuận tiện nhất, không sợ sáng sớm đã ồn ào đánh thức ba mẹ.”
Phụ huynh còn có thể nói gì được nữa, chủ đành đồng ý.
Hơn nữa, bất luận là thế nào, nếu vì lỡ tàu xe mà ảnh hưởng tới tuần trăng mật của hai người họ thì quả là một tổn thất lớn.
……
Nghỉ Tết, nghỉ kết hôn, kỳ nghỉ phép năm, ba lần cộng lại Kỷ Đồng Quang có thể nghỉ qua Tết Nguyên Tiêu mới phải đi làm.
Lương Trản thì càng không phải lo lắng về việc đó, sếp lớn Cố Minh đã chẳng hề do dự cho cô nghỉ phép luôn nửa tháng, thậm chí còn nói: “Em có cần nghỉ thêm nữa không?”
Sau khi biết bọn họ sẽ đến Boston, Cố Minh còn rất hưng phấn nhờ cô mang ít đồ gì đó về.
Lương Trản: “Há? Anh muốn mua gì?”
“Không phải anh mà là Lộ Thanh Trạch, anh ấy thích đội khúc côn cầu trên băng Boston, môn thể thao đó trong nước không có mấy người xem, rất nhiều đồ lưu niệm không thể mua, thậm chí còn chẳng có ai muốn mua.” Cố Minh giải thích: “Nếu em có thời gian, có thể đến cửa hàng bán đồ lưu niệm cạnh nhà thi đấu giúp anh xem qua một chút, thông thường cứ sau Giáng sinh là đội bóng sẽ cho ra rất nhiều mô hình đồ chơi.”
Lương Trản: “Được, dù sao thì bọn em cũng chẳng có việc gì để làm, có thể đi thăm thú một chút, nhân tiện gặp mặt giáo sư hướng dẫn của Kỷ Đồng quang luôn.”
Cố Minh liên tục nói vậy thì tốt quá, đây mới đúng là tuần trăng mật thư giãn, thoải mái.
“À phải rồi, đội khúc côn cầu trên băng và đội bóng rổ Boston ở cùng một nhà thi đấu, nên rất dễ tìm.” Đột nhiên Cố Minh lại nói.
“Được, em không quên đâu, đến lúc đó sẽ chụp ảnh lại cho anh tự chọn, được không?” Lương Trản nói.
Để chứng minh lời hứa hẹn của mình hoàn toàn có hiệu lực, Lương Trản đã đưa Kỷ Đồng Quang đến North Shore Garden Arena vào ngày thứ hai sau khi họ đến Boston và tìm thấy cửa hàng bán quà lưu niệm dành cho fans hâm mộ bên cạnh nhà thi đấu.
Trong lúc đi dạo, cô chợt nhớ ra trước đây hình như Kỷ Đồng Quang cũng thường xuyên xem bóng rổ, đột nhiên cô nhanh trí hỏi anh nhân cơ hội ở đây nửa tháng có muốn tới nhà thi đấu xem thi đấu bóng rổ hay không?
Kỷ Đồng quang: “Em có muốn xem không?”
Lương Trản ngẫm nghĩ, nói rằng thực ra cũng đã nhiều năm mình không xem, thậm chí còn không biết những cầu thủ nào đang chơi trong giải đấu, nhưng nếu xem cùng anh cô vẫn rất muốn được thử một lần.
Nói là làm, sau khi mua những thứ mà Cố Minh muốn, họ đã kiểm tr.a xem sắp tới có những trận thi đấu nào diễn ra tại đây, sau một hồi tính toán đã quyết định mua vé vào xem trận đấu của đội có vẻ là khá mạnh.
Cuối cùng, Lương Trản chọn trận đấu giữa hai đội bóng phía Đông và phía Tây.
“Jazz đấu với Celtics, năm ngày sau.” Cô cho anh xem giao diện hiển thị trên màn hình điện thoại: “Vẫn còn vé, chờ lát nữa em đăng ký xong rồi mua luôn.”
“Không cần.” Kỷ Đồng Quang ngăn cô lại: “Trước đây anh đã đăng ký tài khoản cũng đã từng mua vé rồi, để anh mua cho.”
Lương Trản ngạc nhiên: “Em còn tưởng anh ra nước ngoài học tập mà không hề có hoạt động vui chơi giải trí nào cơ chứ, hóa ra là cũng đến nhà thi đấu xem thi đấu bóng rổ sao?”
Kỷ Đồng Quang lắc đầu: “Không phải anh muốn đi, mà là do giáo sư hướng dẫn của anh muốn dành tặng bất ngờ cho cháu trai ông ấy, nhưng lại không biết đặt vé thế nào, đành nhờ anh mua giúp.”
Lương Trản: “Hóa ra là vậy.”
—–
Ngày hôm sau, anh đưa cô đến một trang viên quy mô nhỏ ở ngoại ô thành phố Boston, nói rằng sau khi nghỉ hưu, thầy hướng dẫn của anh đã tới đây sống.
“Tất cả những công trình kiến trúc trong trang viên này đều là do ông ấy thiết kế, chúng thực sự rất đẹp.”
Trước đây, Lương Trản đã từng xem các tác phẩm của vị giáo sư này vài lần, nhưng sau khi bước vào trang viên, cô vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Quả thực là rất đẹp.” Cô nói: “Quả là danh bất hư truyền.”
Kỷ Đồng Quang mỉm cười: “Nhưng kỳ thực ông ấy không hề tự cao tự đại, tính cách cũng khá hài hước, lát nữa gặp mặt em sẽ biết ngay thôi.”
Lương Trản: “Em hy vọng rằng mình vẫn chưa quên cách nói tiếng Anh.”
Vừa dứt lời, vị giáo sự biết hai người họ tới thăm mình cũng từ trên lầu đi xuống.
Ông ấy nhìn thấy Lương Trản, quả nhiên là không khác so với những gì Kỷ Đồng Quang đã nói, liền lập tức tiến tới gửi cô lời chào đón nồng nhiệt.
Thấy ông ấy thân thiện như vậy, Lương Trản cũng không mấy căng thẳng. Cô đi theo Kỷ Đồng Quang rồi ngồi xuống ghế sofa, nghe hai thầy trò trò chuyện về những công việc hàng ngày, mà không hề cảm thấy buồn chán.
Vị giáo sư cũng đã có tuổi, tinh thần phấn chấn nên cười nói không ngừng. Ngoài sự nghiệp hiện tại của Kỷ Đồng Quang, ông cũng hỏi han thêm cả về công việc của Lương Trản.
Lương Trản đáp lại từng câu hỏi một, có lẽ vì đại đa số đều là những từ ngữ mà cô quen thuộc, nên khi tiếp chuyện với một nhân vật tầm cỡ thế này cô cũng không bị vấp gì nhiều trong câu nói.
Đối phương sớm đã biết cô là Nha sĩ, nhưng sau một hồi trò chuyện, ông ấy mới hiểu rõ hơn về phương hướng và phương pháp chỉnh nha, nên càng đánh giá cô cao hơn.
Hiếm khi Lương Trản được khen ngợi tới mức xấu hổ, nhịn không được nhìn Kỷ Đồng Quang cầu cứu, hy vọng anh nhanh chóng lên tiếng để chuyển chủ đề.
Đúng lúc này, trong nhà truyền đến tiếng bước chân nhanh nhẹn, giống như của một thiếu niên tràn đầy sức sống.
Lương Trản liếc nhìn sang phía phát ra âm thanh, phát hiện là một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cặp lông mày của cậu có phần giống với lông mày của vị giáo sư trước mặt.
Quả nhiên là vậy, cậu thiếu niên bước vào, ngồi cạnh vị giáo sư, trong tay còn cầm quả bóng rổ gọi một tiếng: “Ông nội.”
Sau khi gọi xong cậu lại ngước mặt lên nhìn Kỷ Đồng Quang và Lương Trản.
Rõ ràng là cậu thiếu niên vẫn còn ấn tượng với Kỷ Đồng Quang, nên khi vừa liếc nhìn đã lập tức vui vẻ vẻ chào hỏi.
Cậu nói nhanh đến nỗi Lương Trản gần như không nghe rõ, chỉ nhận ra những từ như “nhớ” và “game”.
Lương Trản: “…” Có vẻ như cũng giống như em họ của anh, ai cũng tôn thờ kỹ năng chơi game của Kỷ Đồng Quang.
Những gì diễn ra tiếp theo càng chứng minh rằng phán đoán của cô là không sai.
Giáo sư hướng dẫn giữ bọn họ ở lại ăn trưa, sau đó cậu thiếu niên đã kéo Kỷ Đồng Quang đến thư phòng nói nhân lúc đồ ăn còn chưa làm xong, vào trong chơi hai ván game rồi nói chuyện sau.
Lương Trản cũng đi theo, nhưng chỉ ngồi một bên quan sát.
“Hóa ra là Pro Evolution Soccer (PES)?” Cô thực sự không ngờ tới: “Em còn tưởng là mấy trò như World of Warcraft hay là Overwatch cơ.”
“Cậu ấy thích đánh bóng rổ, cũng thích đá bóng, nên chơi game thường chơi mấy trò liên quan đến hai bộ môn đó.” Kỷ Đồng Quang nhấc tay cầm lên và giải thích: “Và không hứng thú lắm với mấy trò game online đang thịnh hành.”
Lương Trản không am hiểu nhiều về bóng đá, nhưng ngồi một bên xem anh thi đấu cô cũng không cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Nếu như xem trò chơi không hiểu, thì cô có thể ngắm anh mà.
Trước đây, cô luôn cảm thấy anh thật đẹp khi nghiêm túc phác thảo bản vẽ, nhưng khi thấy anh cầm tay cầm chơi game, lại phát hiện cũng rất đẹp. Đẹp đến nỗi khi ván game kết thúc, cô thậm chí còn không để ý được ai là người giành chiến thắng.
Sau ván PES hai ngoài họ lại chuyển sang chơi NBA 2K. Cái này thì Lương Trản biết, cũng hoàn toàn có thể hiểu.
Một thiếu niên sinh ra ở Boston, đương nhiên là chọn Boston Celtics và Kỷ Đồng Quang có lẽ đã nghĩ đến trận thi đấu mà họ sẽ xem mấy ngày tới nên đã chọn Utah Jazz.
Dương như cậu thiếu niên cũng chú ý tới điều đó, nên đã nói vài câu giống như tiếng lóng của người bản địa và rất phấn khích trong suốt ván game.
Lương Trản chăm chỉ lắng nghe, phát hiện ra mình đã dần thích ứng với tốc độ nói của cậu ấy, có thể nghe hiểu được hơn nửa phần.
Cậu thiếu niên nói: “Quả nhiên là Jazz! Tất cả bạn học người Châu Á của em đều chọn Jazz khi chơi game! Bởi vì có thể sử dụng vận động viên người Trung Quốc đó!”
“Vận động viên người Trung Quốc?” Lương Trản ngạc nhiên: “Đội Jazz có cầu thủ người Trung Quốc sao?”
Kỷ Đồng Quang lật mở danh sách lựa chọn và phát hiện thực sự có một người, là một cầu thủ tới tham gia tập huấn vào mùa hè năm ngoái. Điều đáng kinh ngạc hơn đó cầu thủ này lại là một cao thủ và giá trị thuộc tính của anh ta không hề thấp.
“Lợi hại thật đó.”
Khi cậu thiếu niên bên cạnh nghe thấy điều này, đã lập tức hưng phấn bắt đầu mở một cuộc “phổ cập” thông tin cho anh, sau đó còn biểu thị sự khó hiểu, nói: “Trước giờ anh không biết thật sao? Các phương tiện truyền thông Mỹ đã lăng xê vận động viên đó rất ghê gớm!”
Kỷ Đồng Quang: “…Thường ngày tôi quá bận rộn với công việc và hầu như không quan tâm nhiều đến tin tức thể thao.”
“Nhưng chuyến du lịch lần này, vừa hay đã mua vé vào xem trận đấu giữa Celtics và Jazz, cũng thật trùng hợp, mấy ngày tới có thể trực tiếp chứng kiến xem người đồng hương kia rốt cuộc là chơi tốt đến mức nào.”
Lương Trản rất tò mò khi nghe bọn họ nói, vì vậy sau khi ván game bắt đầu, sự chú ý của cô đã đổ dồn hoàn toàn vào màn hình.
Là một người hâm mộ bóng rổ kỳ cựu trước đây, cô đã chơi loạt trò chơi này rất thường xuyên khi còn niên thiếu, ngay cả lúc này đây vẫn có thể nhớ lại hầu hết các thao tác khi đó.
Có lẽ vì thấy cô chăm chú quan sát cả trận đấu nên khi kết thúc ván chơi Kỷ Đồng Quang đã đưa tay cầm cho cô, hỏi cô có muốn thử hay không?
Lương Trản: “…Lâu lắm em không chơi rồi.”
“Vậy thì may quá.” Anh nói: “Nói không chừng như vậy cậu nhóc này có thể thắng một ván.”
Anh không nói bằng tiếng Anh nên tất nhiên là cậu thiếu niên nghe không hiểu.
“Sao lại là nói không chừng! Chỉ là em không giỏi bằng anh mà thôi!”
Lương Trản: “…” Thanh niên vẫn không nên nói ra những câu so sánh tuyệt đối như vậy thì tốt hơn, cũng trò chơi này năm đó cô đã thắng hầu hết các nam sinh trong lớp. Chỉ có điều đã nhiều năm rồi không chơi, nên động tác có chút không quen mà thôi.
Trong hai phút đầu tiên, đội của Lương Trản suýt chút nữa đã bị đánh bại, khiến cậu nhóc bên cạnh vô cùng đắc ý. Nhưng qua hai phút đó, cô đã lấy lại được cảm giác, càng lúc càng như cá gặp nước, ngay lập tức giành lại điểm số.
Khi người làm từ trang viên tới gõ cửa để báo rằng bữa trưa đã sẵn sàng, cũng là lúc cô đang bị cậu thiếu niên không tin rằng mình thực sự sẽ thua níu kéo chơi thêm ván thứ ba.
Lương Trản: “…Hay là tôi chơi PES cùng cậu nhé, như vậy cậu nhất định sẽ thắng.”
Kỷ Đồng Quang ngồi bên cạnh bật cười, với lấy tay cầm trên tay cô đặt xuống, nói rằng vẫn nên ăn cơm trước đã, đừng để giáo sư phải đợi.
“Ăn xong rồi chơi tiếp! Em không tin là mình không thể thắng!” Chàng trai một lần hùng hồn phát biểu.
“……Được!” Thực ra Lương Trản rất muốn nhường, nhưng vừa rồi ở ván chơi thứ hai, cô có chút ý tứ nhượng bộ, liền lập tức bị đối phương phát hiện, nên đành phải nghiêm túc trở lại.
Vì vậy chẳng còn cách nào khác, đành phải chiến đấu hết mình rồi lại giành chiến thắng.
Sau bữa cơm, cô lại bị cậu ấy bắt chơi tiếp. Hai người đấu bảy ván liên tiếp và Lương Trản đã thắng sáu ván.
Kỷ Lục này đã khiến cậu thiếu niên tự cho mình là cao thủ có chút kích thích: “Trời ơi! Bình thường em thắng người khác dễ như kẹo cơ mà!”
Lương Trản vuốt vuốt cằm nói, vậy có lẽ là do cô quá giỏi, chứ không phải là lỗi tại cậu ấy.
Đối phương tức giận đến mức quên luôn cả thân phận đang làm khách của cô, cứ thế trợn mắt nhìn cô, nói: “Bỏ đi, vợ của Angus chắc chắn cũng thông minh như anh ấy!”
Angus là tên tiếng anh của Kỷ Đồng Quang, ngày hôm nay Lương Trản đã được nghe rất nhiều lần, nên có thể lập tức phản ứng lại. Cô phải thừa nhận rằng, cô vô cùng thích thú trước lời khen này.
Lương Trản ngẫm nghĩ một chút, cậu thiếu niên rất thích mấy trò chơi có tính đối kháng này chắc chắn thích xem trận đấu giữa Celtics và Jazz, nếu vậy cô có thể mời cậu ấy đi xem cùng bọn họ.
Cậu nhóc nghe xong lập tức nhảy bật dậy: “Thật sao?”
Lương Trản và Kỷ Đồng Quang cùng nhau gật đầu, nói tất nhiên là thật rồi, có thể coi đây là một món quà dành cho cậu trong chuyến thăm hỏi lần này của hai người họ.
“Vậy thì em …” cậu nói được một nửa lại trở nên thất vọng: “Không được rồi, hôm đó em phải tham gia nhóm học tiếng Tây Ban Nha, không thể đi được.”
Lương Trản vô cùng tiếc nuối: “Vậy em còn trận đấu nào khách muốn xem không, nếu có thời gian rảnh chị sẽ tặng em một tấm vé.”
Sau khi hai người rời đi, Kỷ Đồng Quang hỏi cô, có phải do cô cảm thấy áy náy vì bắt nạt cậu nhóc trong game, nên mới khăng khăng tặng vé cho cậu ấy như vậy?
Lương Trản lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì tại sao?”
“Trong lúc chơi game, hai người đã nói rất nhiều chuyện.” Cô nói: “Em thấy cậu bé nói rằng trước đây mỗi cuối tuần có thời gian rảnh anh đều sẽ chơi game cùng cậu ấy, thỉnh thoảng còn tập ném bóng cùng cậu ấy nữa. Em cảm thấy……Trong những năm đó, anh sẽ không cảm thấy quá cô đơn và khó khăn khi có cậu nhóc ở bên cạnh, vì vậy em muốn cảm ơn cậu ấy.”
“Cảm ơn vì đã từng ở bên cạnh anh.”
Có lẽ Kỷ Đồng Quang không ngờ tới lý do lại là vậy, nên nhất thời im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đi tới, dưới nền trời chạng vạng, cúi người, hôn lên môi cô.
……
Ba ngày tiếp theo, hai người cùng nhau lang thang quanh Boston mà chẳng có mục đích, đi tới đâu hay tới đó, trong khoảng thời gian đó còn đến MIT để cảm nhận bầu không khí học tập nơi đây.
Vào tối ngày thứ tư, hai người cùng nhau tới vân vận động North Shore Garden Arena trước giờ thi đấu một tiếng và sẵn sàng cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của trận đấu.
Có lẽ là do đội khách có cầu thủ người Trung Quốc, nên trận đấu hôm nay có rất nhiều khán giả là người Trung. Sau khi Lương Trản và Kỷ Đồng Quang vào sân, lại phát hiện xung quanh mình đều là những khuôn mặt của người Châu Á.
“Có vẻ như cầu thủ tới tập huấn của đội Jazz rất nổi tiếng.” Lương Trản cảm thán: “Em phải quan sát thật kỹ mới được.”
“Hôm trước anh đã tìm kiếm thử, phát hiện cậu ta còn là quán quân giải đấu sinh viên đại học mùa hè năm ngoái khi chơi ở vị trí điều phối bóng.” Kỷ Đồng Quang nói: “Nên nổi tiếng cũng có nguyên do của nó.”
Cặp đôi ngồi bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của hai người họ, liền vội vàng chạy tới bắt chuyện, hỏi anh và cô từ đâu tới.
Lương Trản: “…”
Cô gái kia giải thích: “Bọn tôi từ New York tới đây để xem thi đấu Mặc dù Jazz sẽ có một trận đấu ở New York vào tháng tới, nhưng vé của Madison Garden quá đắt, mua không nổi!”
“Còn hai người thì sao, sống ở Boston sao? Hay cũng từ nơi khác tới như bọn tôi?”
Lương Trản: “Ừm… Chúng tôi đến Boston để hưởng tuần trăng mật.”
Cô gái lấp tức kêu lên vì kinh ngạc: “Hóa ra hai người đã kết hôn rồi à? Thấy hai người còn quá trẻ, tôi còn cũng đang là sinh viên!”
Lương Trản: “…Cô nói quá rồi, chúng tôi đã tốt nghiệp lâu lắm rồi!”
Nói chuyện phiếm qua lại vài câu, cuối cùng đã tới giờ thi đấu, vì vậy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn xuống sân.
Vận động viên trẻ người Trung Quốc khiến nhiều người đổ xô tới xem không ra sân ngay từ đầu, trận đấu hấp dẫn tới mức khiến người đã rất lâu không xem bóng rổ như Lương Trản cũng phải tập trung cao độ quan sát.
Vào khoảng giữa hiệp thi đấu thứ ba, vận động viên người Châu Á được người người ngóng trông cuối cùng đã vào sân, ngay khi vừa nhận được bóng, cậu đã ghi ném một cú ba điểm từ vị trí gần vòng tròn trung tâm.
Khoảnh khắc trái bóng bay vào rổ, sự cuồng nhiệt của cả khán đài gần như bùng nổ, rất nhiều người thi nhau hò hét, nhưng Lương Trản lại nhìn về phía Kỷ Đồng Quang đang nắm tay mình.
Nhận thấy cô đang quay sang nhìn mình, Kỷ Đồng Quang có chút nghi hoặc, rồi cũng hơi nhướng mày nhìn qua.
Ngay sau đó, cô ghé sát vào người anh, thì thầm bên tai anh: “Em phát hiện tư thế hơi ngửa đầu ra sau nhảy lên đánh bóng của tuyển thủ người Trung Quốc này rất giống anh.”
Kỷ Đồng Quang nghĩ, so với những gì cô nói với Lộ Thanh Dương khi ở bên sân bóng rổ, thì lời nhận xét này thật sự quá mức ngọt ngào, ngọt ngào đến hư ảo.
Nhưng điều hư ảo hơn còn ở phía sau, bởi vì tiếp theo cô lại nói: “Nhưng em thấy anh đẹp trai hơn, thật đó.”
~HOÀN TOÀN VĂN~