Chương 17: Party nhí nhố!! 1
Người ta bảo rồi:" Không cần nói mà chỉ cần nhìn là đủ hiểu".
Và kèm theo đó là:"Hành động đi trước, Lời nói đi sau"
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Cả buổi chiều văn phòng của Thùy Linh im hơi lặng tiếng nhưng cô cảm thấy khó chịu vì những ánh nhìn dò xét, những khuôn mặt"Dễ thương" cứ nhằm vào cô. Chỉ có mỗi con bé Ngọc Dương là vô tư ngậm kẹo ʍút̼ và làm việc.
-Này chị Linh ơi, tối nay đi ăn party đi. Ngọc Dương đẩy ghế bên cạnh cô rồi nói.
-Party à, đi luôn.
-Vâng, chị cứ ở nhà em ghé qua đón nhé!
-ok.
Thùy Linh cũng có đôi chút thoải mái trong lòng, cả ngày hôm nay cô đã quá vất vả cho những chuyện bao đồng. Có lẽ cô nên dành chút thời gian giải khuây. Người xưa bảo rồi" Trẻ không chơi về già sẽ hối hận" vì vậy cứ phải xõa hết mình trước khi bị xích cổ tống về nhà chồng. Lại nhắc đến việc chồng con, cuộc điện thoại sáng nay đã làm cho cô hết hồn. Đó là cuộc điện thoại" Ân ái" mẹ cô gửi tặng cho cô qua lời của cô em gái.
"Mẹ bảo rồi trong vòng một tháng nếu chị không đưa bạn trai về nhà thì mẹ sẽ lôi cổ chị về tống cho đứa con trai bạn mẹ, có vẻ mẹ ưng thằng đó lắm, nhưng vì hạnh phúc con cái mẹ đã cho chị một lối thoát.."
Nhớ lại những tiếng nói cô không khỏi rùng mình, thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó. Mà lạ thật cô mới có hai ba tuổi thôi. Có phải là gái già ế đến đâu đâu mà mẹ cô cứ sợ báo cô về già.
Tối đã đến...
Một ngôi nhà chỉ có thể nói là quá tuyệt vời: to, cao, rộng...và mang đầy đủ tính chất khái niệm và hệ quả của một ngôi biệt thự sang trọng.
-Thưa cậu chủ, thức ăn đã được bày lên, đèn hoa trang trí đủ cả rồi ạ.Bà quản gia cung kính nói.
-Được rồi. Hoàng Phong cất lời lên một cách lạnh lùng nhưng trong bụng anh đang có những đốm lửa nhen nhóm. Anh-con trai của tổng giám độc công ti Design nhưng lại giấu thân phận để tự lực làm việc. Anh muốn cho mọi người thấy, anh sẽ tự dựng cơ nghiệp chứ không phải nhờ đến danh tiếng của bố anh. Đồ ăn sẵn tuy ngon nhưng khi chính mình tạo ra mình sẽ cảm thấy vui vẻ với kết quả mình đạt được.
Chiều dần tàn cũng là lúc báo hiệu cho một cuộc ăn chơi lí thú. Những chiếc xe mô tô hay vài chiếc ô tô đã đến trạm dừng chân của nó. Cánh cổng to được rộng mở chào đón những con người đẹp và quyến rũ bước vào.
Bước xuống lầu với bộ áo đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai vốn có. Người ta nói rồi: đẹp, mặc gì chả đẹp. Và anh là một ví dụ điển hình.
-Chào sếp...
Những tiếng nhốn nháo, những ánh mắt thơ ngây, những khuôn miệng chúm chím đang ngước mắt lên nhìn anh. Lướt mắt qua một lượt anh thấy khá là đông đủ chỉ thiếu người mà anh đang chờ. Không hiểu sao anh rất thích trêu đùa với cô, anh thích cách cô bới móc xỏ xiên và những cái hành động trẻ con của cô.
-Nào mọi người chúng ta hãy phá tiệc đi nào!
Sau tiếng nói mọi người reo vang lên đi vào đại sảnh. Những chiếc đèn neon nhẹ nhàng chiếu ánh sáng từng ngóc ngách không để cho màu đen xen vào.
-Oa nhà đẹp quá! Những ánh mắt long lanh ngưỡng một cứ nhìn săm soi như nhà quê mới lên thành phố vậy?
Rồi thì người cần tới cũng đã tới.
-Chị Thùy Linh, Ngọc Dương sao hai người đến muộn quá vậy? Một vài tiếng nhắc nhở ở bên trong. Nghe tiếng nhắc khéo cô ngượng ngùng bước vào.
Bước vào đại sảnh, hai người choáng ngợp trước những gì hiện lên trước mắt mình. Mịa nó chứ, người thì rõ lắm của, người thì không có xu thối nào để ăn. Ông trời thật quá bất công mà.
-Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi! Hoàng Phong tiến gần đến chỗ Thùy Linh.
"Cái thằng cha này sao lại ở đây, mà nghe nói trưởng phòng mình mời đi cơ mà, à chắc là thấy ăn chơi nên đú theo ăn bám đây mà" Thùy Linh nghĩ thầm trong đầu.
-Này anh kia, sao anh lại ở đây?
-Nhà tôi sao tôi không được ở...
Tiếng nói vang lên như một tiếng sét ngang qua tai cô:
-Cái..cái..gì Thùy Linh giật mình nuốt một hơi ngạc nhiên, đôi mắt cô mở to hỏi lại: Đây đây là nhà anh...
-Đúng đây là nhà tôi!! Có chuyện gì không?
-À không, tôi đi trước.-Nói rồi cô cười trừ chuồn thẳng, lần này thì ch.ết cô thật rồi, từ lúc gặp anh ta cô cho anh ta ăn bao cú tức..chưa kể cú dẫm chân ngoạn mục. Chưa bước được đến bước thứ ba đôi tay cô đã bị một lực kéo ngoạn mục khiến cô ngả về đằng sau đó.
-Hình như cô chưa biết tôi thì phải, tôi là Hoàng Phong trưởng phòng mới của cô!!!
Đôi mắt cô mở to nhìn anh rồi bật phá lên cười khiến anh ngơ ngác:-Này tôi nói thật đấy!! Anh sợ cô không tin nên đã biện minh cho lời nói của mình.
-À không. đã là sếp thì em phải tin chứ ạ!! Cô vừa nói vừa cố giữ nụ cười đang bùng nổ trong lòng mình.-Mà sếp ơi, em có một thắc mắc!!
-Gì
-Sếp bị trĩ à!!
Nghe xong câu hỏi anh tí sặc, may là không phải bữa ăn chứ không thì..
-À em nhầm , em định hỏi là sếp bị gout à
Sốc tập hai, một con người đẹp trai ga lăng như anh mà cô nhìn vào chỉ hỏi xem có bị trĩ hay gout không. Anh tự hỏi xem cái đầu của cô chứa những cái gì ?
-Kh...ôngHoàng Phong lắp bắp cho câu trả lời.
-Vậy em cứ tưởng, tại tên của sếp là Hoàng Phong cho em liên tưởng đến lọ thuốc Hoàng Thống Phong chuyên trị gout hay trĩ gì đấy của con ông bác em ông chú anh bố bạn của chị họ em bên nhà ngoại.
Ôi trời ơi, Hoàng Phong nghe xong mà ngất. Chắc mai anh phải đi đổi tên giấy khai sinh mất. Hoàng Phong là tên ông nội anh đặt cho với ý nghĩa một cuộc sống quyền quý hạnh phúc,thế mà khi nhắc đến Hoàng Phong trên đầu cô lại hiện cái lọ thuốc trị trĩ với gout chứ!!
"Ôi cái đầu của tôi!!"