Quyển 1 - Chương 20: Vui đùa ầm ĩ
Một đêm phóng túng cùng triền miên, làm cho toàn thân Tống Vãn Ca đau nhức uể oải.
Nàng cảm giác ngủ rất trầm, nhưng không an ổn. Bạo quân ác ma kia ngay cả trong mộng cũng không tha nàng, bên tai dường như vẫn văng vẳng một âm thanh điên cuồng, giống như âm thanh ma quỷ chui vào trong đầu nàng.
"Ha ha, ngươi là người của Trẫm, vốn là Luyến phi của Trẫm, hiện giờ và sau này cũng vĩnh viễn vĩnh viễn đều là của Trẫm! Bất kể sinh tử, ngươi cũng chỉ có thể đứng ở bên người Trẫm! Nếu muốn chạy trốn, trẫm chắc chắn sẽ tự tay đưa ngươi xuống địa ngục!"
...
Giọng nói kia thật chân thật, một lần lại một lần vang bên tai nàng, làm cho nàng không phân được là mộng hay thật, càng làm cho nàng hoảng sợ, chán ghét. Nàng thầm nghĩ thoát đi xa xa, chạy trốn tới nơi mà nàng không còn nghe thấy thanh âm hận thấu xương kia.
Nhưng nàng trốn như thế nào cũng không thoát, một loại bất lực cùng lạnh lẽo bao lấy nàng. Bốn phía không có một bóng người, nàng muốn đi ra ngoài, nhưng thế nào cũng tìm không ra đường. Khắp nơi đều là trắng mịt, không thấy được bất kỳ kẻ nào, không nghe được thanh âm gì, chỉ trừ ra âm thanh ma quỷ như bóng với hình kia.
"Ngươi là của Trẫm, vĩnh viễn đều là của Trẫm! Tất cả tất cả của ngươi Trẫm đều phải giữ lấy!"
"Ngươi là của Trẫm, vĩnh viễn đều là của Trẫm! Tất cả tất cả của ngươi Trẫm đều phải giữ lấy!"
...
"A…!" Tống Vãn Ca quát to một tiếng, rốt cục từ trong ác mộng bật dậy, ngồi trên giường, tay phải ôm ngực, không ngừng thở, trên trán đổ đầy mồ hôi hột.
"Tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh?" Tiếng nói trẻ con thanh thuý, một bàn tay nhỏ bé đặt trên trán nàng, cẩn cẩn thận thận giúp nàng xoa đi mồ hôi trên trán.
Tống Vãn Ca lặng đi một chút, ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt trong suốt sáng ngời, nước mắt lưng tròng của Nguyệt Vãn Trần.
"Trần nhi, là đệ sao? Thật là đệ sao? Sao lại gầy nhiều như vậy?" Tống Vãn Ca chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm Nguyệt Vãn Trần, thấy nó nhếch nhác, cái mũi chua xót dữ dội, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rất nhanh đã không tự chủ được chảy xuống.
Mới ba ngày thời gian, khuôn mặt Trần nhi của nàng đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng vàng vọt, dinh dưỡng thật sự không đủ. Quần áo trên người cũng chưa thay, bây giờ vừa rách vừa bẩn, còn mang theo mùi hôi.
"Tỷ tỷ, vốn là Trần nhi, Trần nhi đã ở bên tỷ tỷ một ngày rồi. “ Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần dính đầy nước mắt và bụi đất, muốn khóc rồi lại rất vui vẻ, bởi vì nó và tỷ tỷ rốt cục được ở cùng một chỗ.
"Tỷ tỷ, Trần nhi không bao giờ phải rời khỏi tỷ nữa rồi, Trần nhi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tỷ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần vừa nói vừa bò lên giường, thân thể nho nhỏ chui vào trong lòng Tống Vãn Ca.
"Uh, không đi, không bao giờ rời đi nữa, tỷ tỷ cũng muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Trần nhi. “ Tống Vãn Ca hấp hấp cái mũi, vừa cười vừa nói. Ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của nó, cảm giác vô cùng bình an và vui vẻ.
"Tỷ tỷ, Trần nhi đói bụng. “ Nguyệt Vãn Trần đột nhiên ngẩng đầu, hình như có chút ủy khuất nói. Như là muốn phối hợp lời nói của nó, bụng tùy theo kêu vài tiếng "Ục…Ục…Ục".
"Trần nhi ngoan, tỷ tỷ lập tức chuẩn bị đồ ăn cho đệ. “ Tống Vãn Ca yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lập tức la lớn, "Người đâu!"
"Nương nương, xin hỏi người có gì phân phó?" Lộng Hoa và Lộng Ảnh nghe được tiếng kêu, rất nhanh cung kính đi đến.
"Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa!" Tống Vãn Ca lạnh lùng nhìn hai nàng, phân phó. "Còn nữa, chuẩn bị mấy bộ quần áo tốt một chút cho đứa bé năm tuổi. “
"Nương nương, quần áo của tiểu chủ tử nô tỳ sớm đã chuẩn bị tốt rồi. Vốn chúng nô tỳ muốn hầu hạ tiểu chủ tử tắm rửa, nhưng tiểu chủ tử không thuận theo, muốn ở cạnh nương nương, đồ ăn sáng và bữa chính cũng không ăn, nói là phải đợi nương nương tỉnh lại cùng nhau ăn. “
"Biết rồi, các ngươi trước tiên đi xuống chuẩn bị đi. “
Chờ bọn họ rời đi, Tống Vãn Ca lúc này mới cau mày, cố ý nhăn mặt lại nhìn về phía Nguyệt Vãn Trần, "Trần nhi, sau này đói bụng phải ăn cơm, không cần chờ tỷ tỷ, biết không? Trần nhi nếu đói bụng, tỷ tỷ sẽ rất đau lòng rất đau lòng!" Tiểu tử này thật ngốc, ở bên cạnh nàng một ngày không nói gì, khó trách nàng cảm thấy ngủ thật trầm.
"Vâng, biết rồi, Trần nhi nghe tỷ tỷ nói. “
"Ngoan. “ Tống Vãn Ca đối với nó mỉm cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy xuống giường, dẫn Nguyệt Vãn Trần đi tới bên cạnh bàn, cầm hai cái bánh hoa mai cao đưa cho nó. "Trần nhi, đến đây, ăn trước một chút điểm tâm, tỷ tỷ sẽ dẫn đệ đi tắm, sau đó lại làm đồ ăn ngon cho đệ, có được không?"
"Vâng. “ Nguyệt Vãn Trần vui vẻ ăn điểm tâm, chỉ cần có thể theo tỷ tỷ cùng một chỗ, cái gì cũng tốt.
"Nương nương, nước nóng và đồ dùng tắm rửa đã chuẩn bị tốt rồi, nương nương có thể tắm rửa rồi. “ Trong chốc lát, Lộng Hoa và Lộng Ảnh lần nữa đi đến.
"Uh. “ Tống Vãn Ca thản nhiên lên tiếng, dẫn Nguyệt Vãn Trần đi vào phòng tắm. Đi hai bước, đột nhiên quay đầu, lạnh giọng phân phó, "Tất cả ra giường và màn che đều thiêu huỷ hết cho ta, sau đó toàn bộ đổi mới. Còn nữa, bỏ cho ta vài cái xông hương trong phòng. “
Nàng không muốn bên trong phòng lưu lại mảy may mùi của bạo quân ác ma!
Tống Vãn Ca thư thư phục phục[1] ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng cũng giúp Nguyệt Vãn Trần tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, rồi mới mang theo hắn đi xuống phòng bếp.
Long Ngự Tà hoàn toàn giam cầm nàng trong Dục Tuyết cung, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, cũng không chuẩn nàng bước ra nửa bước. Nàng ở trong Dục Tuyết cung xem như đã ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngay cả đồ ăn của nàng cũng không phải là do ngự thư phòng làm. Dục Tuyết cung có riêng một phòng bếp nhỏ, muốn ăn cái gì đều là do Lộng Hoa và Lông Ảnh tự tay làm.
Cũng may bạo quân ác ma kia cũng không có ngược đãi các bữa ăn của nàng, tất cả nguyên liệu nấu ăn, đều đầy đủ.
"Trần nhi, đệ muốn ăn cái gì?" Tống Vãn Ca nhìn tất cả nguyên liệu trong phòng bếp, nhất thời không biết nên nấu món gì cho tốt.
"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn ăn sủi cảo. “ Nguyệt Vãn Trần chép chép cái miệng nhỏ nhắn, giống như đang nhớ lại hương vị của món ăn này.
"Được, vậy tỷ tỷ làm cho đệ sủi cảo chưng trong suốt[2]. “ Nguyệt Vãn Ca cười sờ đầu của nó. Trước khi mất nước, nàng đã làm cho nó một lần, không ngờ nó vẫn còn nhớ kỹ.
"Tỷ tỷ, Trần nhi giúp tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần vừa nói, vừa thêm nước vào thau bột mì.
"Ấy, nước hơi nhiều rồi. “ Mắt Tống Vãn Ca trợn tròn, trừng nhẹ nó một cái.
"Đâu có, nước không nhiều lắm mà, tỷ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút bất mãn.
...
"Trần nhi, đừng quấy rối. “ Tống Vãn Ca mới vừa bầm thịt xong, thì thấy Trần nhi của nàng đang chơi đùa với cục bột, trên khuôn mặt nhỏ nhắn và cái mũi đều dính đầy bột, làm cho nàng không khỏi buồn cười lắc đầu. “Trần nhi, đệ đang làm gì đấy?"
"Tỷ tỷ, Trần nhi đang nặn mặt người. “ nó đưa tay nhỏ bé vuốt vuốt cái mũi, lại tiếp tục bốc bột. "Tỷ tỷ, Trần nhi muốn nặn hình tỷ tỷ, rồi nặn hình Trần nhi, sau đó đem chúng nó để cùng một chỗ, đại biểu Trần nhi và tỷ tỷ vĩnh viễn không xa rời nhau. “
"Quỷ linh tinh!" Tống Vãn Ca cười liếc nó một cái, giúp nó lau bột trên mặt, cái mũi ê ẩm, trong lòng thật ấm áp.
Một lúc lâu sau, sủi cảo chưng trong suốt rốt cuộc làm xong. Tống Vãn Ca mang lồng hấp sủi cảo còn đang bốc hơi ra, mùi thơm mê người bốc ra khiến hai người thèm nuốt nước miếng. Không có cách, hai người đều đã đói bụng một ngày.
"Tỷ tỷ, thơm quá à!" Nguyệt Vãn Trần vừa nói, ghé vào lồng hấp ngửi ngửi, hận không thể lập tức ăn mấy cái.
"Mèo con tham ăn!" Tống Vãn Ca điểm nhẹ mũi nó, cầm đũa gắp một cái, đưa lên môi thổi nguội rồi mới đưa tới miệng nó. "Đến đây, ăn một cái, xem có ngon hay không. “
Nguyệt Vãn Trần chu cái miệng nhỏ, một ngụm lập tức nuốt xuống.
"Ăn ngon lắm, tỷ tỷ làm gì ăn cũng ngon, Trần nhi còn muốn nữa. “
"Ha ha, đến đây, tỷ tỷ cho đệ. “
"Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi, Trần nhi cũng gắp cho tỷ. “
"Ngoan, tỷ tỷ tự mình ăn. “
"Ô oa, tỷ tỷ, Trần nhi bị bỏng rồi. “
"Ha ha, mèo con tham ăn, ai bắt đệ ăn nhanh như vậy. “
"Tỷ tỷ, tỷ xấu lắm, lại còn giễu cợt Trần nhi. “
"Đâu có, tỷ tỷ làm sao giễu cợt Trần nhi nhu thuận đáng yêu như thế!"
Tống Vãn Ca nhìn dáng vẻ thở hổn hển, vểnh cái miệng nhỏ nhắn của Trần nhi, khóe mắt bất giác tràn đầy ý cười, đã lâu không có vui vẻ như vậy rồi. Có Trần nhi ở bên cạnh, nàng thật sự rất thỏa mãn, cũng rất khoái nhạc, rất hạnh phúc.
"Tỷ tỷ, tỷ lại cười, Trần nhi thật sự muốn tức giận!" Nguyệt Vãn Trần nói, nhưng miệng cũng không dừng lại, một cái lại một cái sủi cảo đi vào bụng.
Tống Vãn Ca buồn cười lắc đầu, khóe mắt lại thấy một bóng dáng màu vàng cao to đứng ở cửa phòng bếp. Giương mắt nhìn lên, nụ cười vui vẻ nhất thời cương lại trên mặt.
"Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần nhìn thấy người tới, vội vàng buông bát trong tay, cuống quít chui vào trong lòng Tống Vãn Ca.
****************************************
[1]Thư thư phục phục: thong thả, ung dung
[2]Sủi cảo chưng trong suốt: