Quyển 2 - Chương 26: Gặp lại (2)

“Mặc, xảy ra chuyện gì?” Tống Vãn Ca không rõ vẻ mặt Liên Mặc sao chợt đột nhiên trở nên lo âu ngưng trọng như vậy, dáng vẻ giống như đại họa đến trước mắt, khiến nàng cũng hoảng hốt sợ hãi theo.


“Ca Nhi, nàng trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, mau mau mang theo đứa nhỏ lên xe ngựa trốn kỹ, rất nhanh ta sẽ qua tìm nàng!” Liên Mặc vừa nói, vừa giúp Tống Vãn Ca che tốt khăn mặt, xác định người ngoài chỉ nhìn được đến đôi mắt, thế này mới thoáng yên lòng.


“Mặc, vậy chàng cẩn thận một chút, ta ở trên xe ngựa chờ chàng!” Tống Vãn Ca từ vẻ mặt cùng hành động của Liên Mặc có thể nhìn ra tính nghiêm trọng của tình hình, cũng không nói thêm nữa, có chút lo lắng nhìn hắn một cái, ôm đứa nhỏ vội vã ra khỏi quán trọ.


Nàng biết, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì nàng và đứa nhỏ ở lại cũng chỉ cản trở Liên Mặc, làm cho hắn bó tay bó chân. Cho nên, nàng chỉ có thể nghe lời trốn đi, không cho Liên Mặc phải chú ý lo lắng.


Trở lại trên xe ngựa, Tống Vãn Ca ôm thật chặt đứa nhỏ, im lặng ngồi ở tận cùng bên trong xe ngựa, đáy lòng không ngừng cầu nguyện, chỉ hy vọng Liên Mặc có thể nhanh chóng giải quyết phiền toái, càng hy vọng Liên Mặc đừng xảy ra chuyện gì.


Mới vừa rồi là bởi vì khẩn trương, bây giờ tỉnh táo lại nghĩ, nàng lập tức đoán được vì sao biểu tình của Liên Mặc đột nhiên lo âu lại ngưng trọng như vậy. Ngoại trừ Long Ngự Tà phái người đến tìm Liên Mặc phiền toái, còn có thể là ai?


available on google playdownload on app store


“Ác ma đáng giận, bạo quân đáng giận!” Tống Vãn Ca âm thầm căm giận nói thầm một câu, chân mày cũng nhíu chặt lại theo. Nghĩ đến lần trước Liên Mặc bị hắn ta phái người tới đuổi giết, cảm thấy bất giác vừa hận vừa giận. Bất quá, nhiều hơn vẫn là kinh hoảng cùng lo lắng.


Nàng thật sự sợ Liên Mặc sẽ bị thương gặp chuyện không may, thế lực ngầm của Long Ngự Tà có bao nhiêu tuy rằng nàng không biết, nhưng nàng nghĩ nhất định là không thể khinh thường. Lần trước ám sát Mặc dù không thành công, nhưng Mặc cũng bị thương nặng như vậy. Mặc chỉ có một mình, muốn đối kháng với một đế vương âm tàn tuyệt tình lãnh khốc, trình độ gi¬an nan có thể nghĩ tới.


Thật làm cho lòng người đau, chỉ không biết lần này Long Ngự Tà lại phái bao nhiêu người đến? Một mình Mặc có thể ứng phó được hay không?
Đang tâm phiền toan tính loạn, nôn nóng lo lắng hết sức, ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của đánh xe.


“Phu nhân, công tử cho xe ngựa chúng ta đi trước đến tiểu lương đình ngoài năm dặm chờ ngài ấy.”


“Được, vậy làm phiền đại thúc.” Tống Vãn Ca xốc rèm cửa xe lên, hướng đến người đánh xe tuổi trung niên thoạt nhìn thật thà phúc hậu kia gật đầu nhẹ. Giương mắt nhìn về phía cửa nhà trọ, cảm thấy lo lắng càng sâu, nhưng chỉ có thể dựa theo Liên Mặc nói mà làm.


“Đoạn đường phía trước không phải dễ đi, phu nhân cần phải ngồi vững.” Người đánh xe trung niên thật thà chất phác dặn dò một câu, rồi sau đó nhảy lên xe ngựa, xe ngựa hướng về con đường trước mặt nhanh chóng chạy đi.


Quả nhiên như lời nói của người đánh xe, ra khỏi Phượng thành, đoạn đường ngay sau đó cơ bản đều là đường núi gập ghềnh, xóc nảy tương đối lợi hại. Tống Vãn Ca chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều sắp tan rã, âm thầm kêu khổ không ngừng. May mắn đứa nhỏ được nàng thật cẩn thận che chở ôm ở trong ngực, cũng không bị xóc nảy gì.


Ước chừng chạy một canh giờ, xe ngựa đi tới một khu rừng rậm. Bỗng chốc lát, con ngựa chợt hí mạnh một tiếng, rồi đột nhiên ngừng lại. Mà xe ngựa chạy theo quán tính bị ảnh hưởng, suýt nữa lật ra, Tống Vãn Ca trong xe cũng bị chấn động thiếu chút nữa đang ngồi trên giường té xuống.


“Đại thúc, đã xảy ra chuyện gì?” Tống Vãn Ca ổn định thân mình, cẩn thận hỏi một câu.
Đợi nửa ngày cũng không còn thấy người đánh xe đáp lại, Tống Vãn Ca không khỏi nhíu mày. Đem đứa nhỏ đặt ở trên giường êm, lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống.


“Đại thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên ngừng xe ngựa lại?” Tống Vãn Ca lại hỏi một lần, như trước không có người đáp lại, bất giác nghi ngờ đi về phía trước xe ngựa.
“A!!” Đợi đi đến trước mặt người đánh xe thì Tống Vãn Ca không khỏi sợ tới mức hét lên một tiếng.


Chỉ thấy người đánh xe kia hai mắt trợn lên, thất khiếu chảy máu, đầu rũ cụp xuống, không ngờ... đã ch.ết.


Tống Vãn Ca sợ hãi lui ra sau vài bước, một cảm giác khó chịu bỗng dưng xông lên đầu. Một sinh mệnh đang sống sờ sờ cứ như vậy không còn, hơn nữa còn là nàng gián tiếp tạo thành. Nếu nàng không đến Thiên Ma Cung tìm Trần nhi, người đánh xe nhân hậu thành thật này cũng sẽ không phải ch.ết. Đều do nàng.


Đang khổ sở, bốn phía trong rừng đột nhiên nổi lên một trận khí thô bạo âm trầm. Ngay sau đó, một tràng tiếng cười quái dị vang lên, thanh âm to lại khủng bố, làm cho người ta nghe không tự giác nổi lên da gà.


“Ai?” Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại, kinh hoảng kêu một tiếng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhanh chóng ở bốn phía trong rừng quét một vòng, cũng không phát hiện ra người nào.
“Rốt cuộc là ai?” Tống Vãn Ca đề cao âm lượng lại một lần nữa, thân thể cũng ở trạng thái đề phòng.


“Ha ha ha! Đương nhiên là đến tìm đại mỹ nhân nàng!” Theo tiếng trả lời, nháy mắt trong rừng xuất hiện hai gã đàn ông đầu trâu mặt ngựa, mắt lộ ɖâʍ quang. Một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, hình dạng thô bỉ đáng khinh, thân thể tản ra âm khí tà ác, ánh mắt không có ý tốt đánh giá từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân Tống Vãn Ca.


“Tìm ta làm gì? Ta cũng không quen các ngươi!” Tống Vãn Ca lạnh lùng cảnh giác hai gã đàn ông rõ ràng rắp tâm tà ác bất lương trước mặt này, trong lòng mặc dù kinh hoảng sợ hãi, trên mặt cũng cố giả bộ bình tĩnh cùng trấn định.


“Không biết thì tốt, miễn cho nói ra sẽ làm đại mỹ nhân sợ hãi!” Người đàn ông áo đen ɖâʍ tà cười, đi về phía Tống Vãn Ca.


“Thật không, vậy ngươi nói ra trước dọa xem.” Tống Vãn Ca theo bản năng lui về phía sau, muốn liều mạng chạy trốn, nhưng đứa nhỏ còn ở trong xe ngựa. Trước mắt cũng chỉ có thể chậm rãi kéo dài thời gi¬an, có thể kéo thì kéo, hy vọng Mặc có thể sớm một chút chạy tới.


“Vậy được rồi, nếu mỹ nhân không sợ bị dọa, ta đây sẽ nói cho nàng biết.” Người đàn ông áo đen kia nhìn người đàn ông áo trắng một cái, đáng khinh sờ sờ cằm của mình, đáy mắt nổi lên tia tà ác ɖâʍ dục. ‘Chúng ta chính là Hắc Bạch Song Sát quỷ nổi danh trên gi¬ang hồ, đến từ Ác Quỷ cốc, xưa nay hung tàn thành tính, giết người không chớp mắt. Bất quá đại mỹ nhân có thể yên tâm, anh em chúng ta chưa bao giờ giết nữ tử xinh đẹp, chỉ biết thật tốt yêu thương ngày đêm, ha ha!”


“Tại sao lại giết ch.ết đại thúc đánh xe? Chẳng lẽ các ngươi không biết giết người là phạm pháp sao?” Tống Vãn Ca nhanh nắm chặt quần áo trước ngực, vừa tức vừa căm phẫn lại sợ hãi nói. Cũng là vì kéo dài thời gi¬an, cũng là muốn nói sang chuyện khác.


Theo lời nói của Hắc Bạch Song Sát quỷ kia, cùng với ánh mắt sắc dục trắng trợn, không cần nghĩ cũng biết hai người bọn họ tìm tới mình là vì cái gì. Vừa rồi ra khỏi quán trọ thì nàng đã ẩn ẩn cảm thấy sau lưng hình như có hai luồng ánh mắt nóng rực âm tà phóng tới, chỉ là vì lo lắng Liên Mặc mà không có để ý tới.


Chẳng lẽ hai luồn ánh mắt nóng rực âm tà đó là đến từ Hắc Bạch Song Sát quỷ này? Nói như vậy, nàng chẳng phải là khi tiến vào nhà trọ không lâu đã bị hai người bọn họ thèm thuồng sắc đẹp, sau đó một đường theo dõi đến đây, lựa chọn khu rừng yên tĩnh không người này xuống tay?


“Hai anh em chúng ta muốn giết ai thì giết, vương pháp ở trong mắt chúng ta chẳng là gì cả!” Bạch Sát quỷ dứt lời, âm lãnh tà ác nở nụ cười. Cười xong hắn mạnh mẽ tung người xông lên, nhanh chóng vươn tay đem tấm lụa trước mặt Tống Vãn Ca kéo xuống.


“Làm gì?!” Tống Vãn Ca bị hành động đột nhiên xông tới của hắn làm kinh hãi, rút lui một bước dài, nhìn Bạch Sát quỷ cầm lấy vải lụa trước mặt, vừa sợ vừa giận, lại không thể làm gì hắn ta.


Giờ phút này Tống Vãn Ca cuối cùng hối hận bình thường vì sao mình không học công phu phòng thân. Lại lùi một bước nói, cho dù không học võ công, học một chút khinh công cũng được mà, ít nhất chạy trốn tương đối dễ dàng. Vậy, nếu lần này có thể bình an tránh thoát một kiếp này, nàng thề nhất định phải học giỏi võ công cùng khinh công.


“Trời ạ, đại ca, thế gi¬an lại có đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế! Nàng thật đúng là nữ tử xinh đẹp nhất đệ từng gặp qua! So sánh với nàng, những nữ tử bị chúng ta chạm tới trước kia quả thực là mất hết nhan sắc, tục không chịu được!” Bạch Sát quỷ tham lam chăm chú nhìn mặt Tống Vãn Ca, kinh diễm trừng lớn hai mắt, không che dấu mũi nhọn sắc dục đáy mắt chút nào.


“Thật là tuyệt thế đại mỹ nhân trăm năm khó thấy!” Hai mắt Hắc Sát quỷ mê đắm, chớp cũng không chớp chăm chú nhìn Tống Vãn Ca, vẻ mặt cười ɖâʍ đãng, thoạt nhìn vô sỉ lại bỉ ổi, lửa dục vọng mãnh liệt nóng cháy ở đáy mắt như muốn đốt Tống Vãn Ca.


“Đại ca, lần này cho đệ lên trước đi. Trước kia mỗi lần đều là huynh hưởng thụ trước, sau đó mới đến phiên đệ.” Bạch Sát quỷ tuy nói với Hắc Sát quỷ, nhưng đôi mắt ɖâʍ tà tràn ngập dục vọng nửa khắc cũng luyến tiếc dịch chuyển khỏi khuôn mặt Tống Vãn Ca. Nàng thật sự là rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cho hắn thèm thuồng, hận không thể lập tức nhào qua nàng, sau đó thống thống khoái khoái phát tiết một phen.


“Đại ca, để cho đệ lên trước đi, đệ thật sự là đã đợi không kịp.” Bạch Sát quỷ vừa nói, vừa đi một bước tới gần Tống Vãn Ca. Muốn đi trước bắt đầu, lại bị Hắc Sát quỷ bên người túm cánh tay.


“Ở một bên nhìn đi, chờ ta sảng khoái trước lại đến phiên đệ!” Mắt hung tợn của Hắc Sát quỷ trừng Bạch Sát quỷ một cái, vẻ hung ác từ hai mắt hiện ra, Bạch Sát quỷ sợ tới mức run run một cái, cuống quýt thở mạnh cũng không dám thở. 


Buồn cười, nữ tử đẹp như vậy phải tự mình nhấm nháp trước. Hắn là lão đại, thứ tốt đương nhiên là ưu tiên hắn hưởng dụng.


“Vậy được rồi, đại ca, huynh cần phải nhanh chút!” Bạch Sát quỷ thấp giọng oán trách vài câu, thế này mới không tình nguyện lui sang một bên. Không có cách, bản lĩnh của mình không bằng đại ca, cho dù đáy lòng có nhiều bất mãn hơn nữa cũng chỉ có thể chịu đựng.


“Đừng qua đây! Ta nói cho các ngươi biết, muốn mạng sống tốt nhất không nên đụng đến ta một phân!” Tống Vãn Ca cố gắng trấn định uy hϊế͙p͙ nói, trong lòng kỳ thật sớm đã kinh sợ vô cùng.


“Thật không, lời này của mỹ nhân nói ta rất sợ hãi! Ha ha ha!” Hắc Sát quỷ liều lĩnh cười lớn, căn bản không đem uy hϊế͙p͙ của Tống Vãn Ca để vào mắt. Bây giờ chỉ sợ là trời sập xuống, hắn cũng không bỏ được tuyệt sắc đại mỹ nhân rất khó khăn mới gặp được hôm nay.


“Nói cho mỹ nhân biết, mùi vị của nàng hai anh em chúng ta hôm nay nếm chắc rồi, hơn nữa sau này còn có thể mỗi ngày bừa bãi hưởng thụ!” Hắc Sát quỷ vẻ mặt cười ɖâʍ đãng, trong đôi mắt nhỏ không ngừng lóe ánh tà ác tham lam, mắt cũng không hề nháy nhìn chằm chằm gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Vãn Ca, hầu kết nhấp nhô cao thấp, liều mạng nuốt nước miếng.


“Động đến ta, các ngươi nhất định sẽ hối hận!” Tống Vãn Ca vừa dứt lời, bên trong xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng khóc của đứa nhỏ, dẫn tới Hắc Bạch Song Sát quỷ đồng thời hướng về phía xe ngựa nhìn lại.


“Đừng hại đến con của ta!!” nhìn ánh mắt hung tàn âm tà ác độc của Hắc Bạch Song Sát quỷ, Tống Vãn Ca cảm thấy mạnh mẽ run lên. Thân thể ý thức dời về phía xe ngựa, muốn đem con ôm xuống dưới dỗ, lại bị Hắc Bạch Song Sát quỷ một trái một phải ngăn cản.


“Muốn chúng ta không giết đứa bé kia cũng dễ thôi, chỉ cần mỹ nhân đem hai anh em chúng ta hầu hạ thư thái là được!” Hắc Sát quỷ thu hồi ánh mắt hung ác, tầm mắt đặt ở trên người Tống Vãn Ca, vừa nói vừa cười ɖâʍ đãng vuốt ve cằm của mình.


“...”  Tống Vãn Ca nghe vậy nắm chặt hai đấm, hai mắt phẫn hận trừng mắt Hắc Sát quỷ, cắn môi dưới trầm mặc không nói. Khiến nàng ủy thân hầu hạ hai gã đàn ông hung tàn ɖâʍ tà, hình dạng đáng khinh như ác quỷ này, còn không bằng để cho nàng ch.ết đi. Nhưng, nàng lại không thể bỏ con lại.


Trời ạ? Giờ nàng phải làm sao đây?
Mặc, vì sao chàng còn chưa tới?


Tống Vãn Ca nghĩ đến tình cảnh trước mắt, lại nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, trong nháy mắt cũng có xúc động muốn khóc lớn. Vừa hận không thể đem hai gã đàn ông ɖâʍ tà hung ác đáng khinh trước mắt chặt thành tám khúc, càng kiên định mình phải học võ công giỏi cùng với khinh công, nhưng điều kiện trước tiên là hôm nay nàng có thể may mắn không tổn hao gì tránh được một kiếp này.


“Đại ca, đừng nói nhiều lời với nàng ấy nữa, muốn thì lên đi, đệ còn chờ đây nè!” Bạch Sát quỷ cũng không muốn tiếp tục nói chuyện lãng phí thời gi¬an, hắn đã sớm khẩn cấp.


“Biết rồi, đệ gấp cái gì!” Hắc Sát quỷ xoay mặt không vui trừng mắt nhìn Bạch Sát quỷ một cái, thế này mới từng bước ép tới hướng Tống Vãn Ca đang cả người run rẩy. Một tay dễ dàng nắm hai cổ tay của nàng, một bàn tay sói hướng hai má tinh xảo hoàn mỹ của nàng, cười ɖâʍ tà nói, "Tốt lắm mỹ nhân, lời vô nghĩa cũng nói quá nhiều rồi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, như thế này nhất định sẽ làm cho mỹ nhân nàng say như lên cực lạc!”


Dứt lời, trong hai mắt của Hắc Sát quỷ chớp động lên ánh sáng cực kỳ ɖâʍ tà, khẩn cấp cúi người, mục tiêu là đôi môi tươi đẹp trơn bóng của Tống Vãn Ca, vội vàng muốn nếm thử mùi vị của nó.


“Đừng!” Tống Vãn Ca kinh hoảng hô to một tiếng, nhanh chóng xoay mặt mình, không cho hắn thực hiện được. "Ta tốt bung khuyên ngươi, ngươi tốt nhất đừng đụng đến ta, nếu không nhất định không có kết cục tốt!” Trong giọng nói run run còn ẩn chứa khóc nức nở, nàng cũng không phải đang nói mạnh miệng. Hôm nay nếu nàng thật sự lọt vào tay hai người bọn họ chà đạp vũ nhục, chờ Liên Mặc tới rồi chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ.


Hoặc là, nếu có một ngày bị Long Ngự Tà biết hôm nay nàng bị người khi dễ như vậy, hắn không đưa hai người bọn họ thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn mới là lạ.


Thật giận, lại nghĩ tới bạo quân ác ma kia rồi! Vì sao mỗi lần gặp nguy nan đặt mình trong hiểm cảnh thì tổng không tự chủ được nghĩ đến hắn chứ?


“Ha ha, cho tới bây giờ đều chỉ có người của Ác Quỷ cốc chúng ta khiến cho người khác không có kết cục tốt! Trong chốn võ lâm giang hồ dám đối nghịch với người của Ác Quỷ cốc chúng ta còn tìm không ra vài tên đâu! Hôm nay cho dù là ông trời có đến đây, ta cũng muốn nếm thử mỹ nhân trước! Có câu nói cho cùng, ch.ết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Huống chi, mạng Hắc Bạch Song Sát quỷ chúng ta từ trước đến nay thật sự rất cứng, ngay cả Diêm vương gia cũng không dám đến thu!” Hắc Sát quỷ vừa nói, vừa khẩn cấp đem Tống Vãn Ca bổ nhào trên mặt đất. Bàn tay to vừa trảo vừa tung, chợt nghe thấy âm thanh chói tai của vật liệu may mặc bị xé rách vang lên, toàn bộ cổ của Tống Vãn Ca đều lộ ra.


“Á! Ngươi muốn làm gì? Cút ngay, đừng đụng vào ta, đừng đối xử với ta như vậy, van xin ngươi đừng mà” Tống Vãn Ca hô to bắt đầu cầu xin, nước mắt khuất nhục cảm thấy thẹn không tự chủ được từ trong mắt ngã nhào ra, hai tay liều mạng chống đỡ ngực Hắc Sát quỷ, không cho hắn gần chút nữa. Hai chân lại liều mạng hướng về phía hắn vừa đá vừa đạp.


Nhưng Hắc Sát quỷ giờ phút này đã là hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm cái cổ tuyết trắng trơn bóng của Tống Vãn Ca, gần như muốn lâm vào điên cuồng, trong mắt toàn bộ đều là dục vọng lộ ra trắng trợn tà ác. Hắn vẻn vẹn dùng một bàn tay đã dễ dàng giữ hai tay ra sức giãy dụa của Tống Vãn Ca, sau đó giơ lên đỉnh đầu, hai chân kềm chế hai chân đá đạp lung tung của nàng. Hành động dã man của hắn làm cho Tống Vãn Ca nháy mắt lập tức mất đi tất cả năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cúi đầu xuống, từng chút từng chút tới gần đôi môi mình, tay kia thì ở trước ngực cùng bên hông của mình điên cuồng kéo.


Tống Vãn Ca đã bắt đầu tuyệt vọng, chính là trong tiềm thức vẫn không buông tay phản kháng cùng giãy dụa, lớn tiếng la lên cứu mạng, cũng liều mạng né tránh đầu mình, không cho miệng tên ghê tởm kia hôn lên môi của mình.


“Mùi trên người mỹ nhân quả nhiên độc đáo, thật làm cho người ta muốn ngừng mà không được!” Hắc Sát quỷ thỏa mãn cảm thán một câu, tham lam để sát vào da thịt Tống Vãn Ca ngửi thật sâu. Lập tức lại đưa ra một bàn tay, gấp gáp khó dằn nổi vội vàng dùng sức tách ra hai chân Tống Vãn Ca, đem thân chính mình vào giữa hai chân của nàng.


“Hỗn đản! Cầm thú! Mau thả ta ra, buông!” Thấy khẩn cầu cùng kêu cứu vô vọng, Tống Vãn Ca lại chuyển qua mắng. Mắng to, hai tròng mắt bắn ra tia sắc bén giống như ánh sáng sắc bén lạnh lùng phẫn hận, thật hận không thể lập tức giết gã đàn ông ghê tởm đặt ở trên người nàng.


Hắc Sát quỷ đối với Tống Vãn Ca chửi bậy mắt điếc tai ngơ, thẳng đem quần của nàng xốc lên. Nhìn đến qυầи ɭót màu trắng, lại duỗi bàn tay to âm tà ra, cho đến khi đem các đồ lặt vặt vướng bận này cởi ra.


Vừa lúc đó, trong không khí đột nhiên truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết bén nhọn chói tai. Ngay sau đó, chỉ thấy Bạch Sát quỷ đang chờ một bên suy sụp ngã xuống đất. Mà Hắc Sát quỷ vừa định cởi qυầи ɭót của Tống Vãn Ca cũng dừng tất cả động tác, vẫn không nhúc nhích ghé vào trên người nàng.


Tống Vãn Ca kinh nghi nhìn Hắc Sát quỷ đặt ở trên người mình không nhúc nhích, nghĩ vừa rồi nghe được hai tiếng thét chói tai thảm thiết kia, căn bản không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ biết tiếng kêu thảm thiết kia là từ hai người bọn họ vọng lại.


Phục hồi tinh thần lại, Tống Vãn Ca cũng không lo nghĩ nhiều như vậy, dùng sức đẩy gã đàn ông ghê tởm ép chặt trên người ra. Lập tức bò người lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, lại sửa sang quần áo bị xé mở.


Đang muốn xoay người đi đến xe ngựa thì Tống Vãn Ca mới phát hiện phía sau hai thước lại đứng một người đàn ông áo xanh cao ngất, ngũ quan được một cái mặt nạ bằng bạc trước mặt che lại, cả người tản ra khí phách bức người cùng tà mị.


“Mới vừa rồi là người đã cứu ta sao?” Tống Vãn Ca giật mình sững sờ qua đi, đang muốn lên tiếng hỏi sau đó nói cảm tạ, đã thấy người đàn ông áo xanh kia bỗng nhiên cả người giống như bị sét đánh trúng đứng ngây người ngay tại chỗ. Mà hai mắt của hắn lại là nháy cũng không nháy mắt, nhìn chăm chú mình, trong mắt chứa đựng rất nhiều gì đó nàng không rõ.


"Vật nhỏ, là nàng sao?” Người đàn ông áo xanh đột nhiên thấy nữ tử làm cho mình mộng tưởng vô số lần trước mắt, cũng đau lòng vô số lần, hô hấp đột nhiên cứng lại, ánh mắt vốn dĩ băng hàn lạnh lẽo cũng đột nhiên biến đổi theo. Hắn lăng lăng đứng đó, hai mắt bình tĩnh nhìn Tống Vãn Ca, chớp cũng không dám chớp, dường như là sợ hãi chỉ cần mình nháy mắt một cái, nàng sẽ biến mất ở trước mắt. Đôi mắt phượng từng sắc bén thâm sâu nay tràn đầy kinh hoàng, cùng với gặp lại khó có thể tin, thậm chí cũng quên vui mừng. Dần dần, đợi xác định nàng thật sự tồn tại, trong mắt của hắn có ánh sáng mừng như điên hít thở không thông thoáng hiện, vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không dám tới gần một bước. "Vật nhỏ, thật sự là nàng sao?” Hắn lại cẩn thận hỏi một lần, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, trong trầm thấp ẩn chứa vài phần đè nén.


“Người là... Hàn Kỳ Hiên?” Tống Vãn Ca có chút không dám khẳng định hỏi, nghe được xưng hô thân thiết độc nhất vô nhị kia, bất giác cũng là tiếng lòng run lên. Ngoại trừ Hàn Kỳ Hiên, ở thế giới xa lạ này sẽ không có người thứ hai gọi nàng là "vật nhỏ". Đang định đi lại, chợt thấy thân mình căng thẳng, đã bị hắn ôm chặt lấy, như sợ nàng sẽ biến mất.


Ôm chặt Tống Vãn Ca, cảm giác làn da ấm áp mềm mại kia, nghe thấy mùi u nhã quen thuộc kia, Hàn Kỳ Hiên rốt cục chân thật cảm giác được, hơi nghẹn ngào ở bên tai Tống Vãn Ca nói nhỏ: “Vật nhỏ, thật sự là nàng! Nàng thật sự đã trở lại đúng không? Ta không phải đang nằm mơ đúng không? Ta cũng không có sinh ra ảo giác đúng không?” Hàn Kỳ Hiên liên tục hỏi ra ba cái đúng không, nhiều tiếng có vẻ run rẩy, từng câu từng chữ đều có vẻ kích động cùng run run đè nén.


Ngửi mùi hương quen thuộc từ cánh tay kia, Tống Vãn Ca không chút nghi ngờ khẳng định người đàn ông áo xanh ôm chặt mình trước mắt đó là Hàn Kỳ Hiên. Hai tay vốn muốn đẩy hắn ra dần dần buông xuống, tùy ý hắn ôm chính mình, trầm ngâm một lát, nhẹ giọng trả lời: “Hàn Kỳ Hiên, là ta, ta đã trở lại! Ngài không có nằm mơ! Ngài cũng không có sinh ra ảo giác!”


Nghe vậy, Hàn Kỳ Hiên trong lúc nhất thời mừng như điên đến cực điểm, kích động không lời, đúng là nói không ra lời. Chỉ là càng chặt chẽ ôm nữ tử tựa như ảo mộng hư vô cũng thực tại ở trong lòng. Hắn ôm chặt như thế, dường như muốn nàng khảm vào ở chỗ sâu trong linh hồn của chính mình, Tống Vãn Ca cảm thấy eo mình dường như sẽ bị hắn bẻ gẫy.


Một hồi lâu, Hàn Kỳ Hiên dần dần bình phục nỗi lòng kích động cuồng loạn không thôi, đem gương mặt của mình vùi sâu vào cổ Tống Vãn Ca, thật sâu gọi nàng một tiếng: “Vật nhỏ...”  Tiếng gọi trầm thấp mềm nhẹ kia bao hàm tình cảm cùng tơ vương không có giới hạn, cũng mang theo thân thiết cực kỳ bi ai bị đè nén lâu lắm, lại mang theo nghẹn ngào cùng tiếng khóc rõ ràng.


Tống Vãn Ca cảm giác được có một giọt chất lỏng nóng bỏng rơi vào cổ của mình, đi theo hai giọt, ba giọt... Những khoảng nước mắt nóng rực này, nóng rực da thịt ở cổ của nàng, khiến nàng nhịn không được cả người run rẩy, lại giống như là giọt giọt nhỏ vào trong lòng của nàng, khiến cho lòng của nàng ẩn ẩn nhói đau. Nháy mắt, nàng cũng không biết nên làm cái gì, chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nhẹ nhàng vòng ở eo Hàn Kỳ Hiên, tựa đầu nhẹ nhàng vào trên lồng ngực vẫn còn đang kịch liệt phập phồng của hắn.






Truyện liên quan