Chương 12
Chu Nghĩa điều khiển xe ngựa, chạy ổn định về phía Đông Bắc.
Bởi vì bọn họ thay đổi điểm đến, quyết định đi hái thuốc trước rồi về Lạc gia thành thân, đám Vương Thủ không thể nắm bắt được hành tung của họ, nên bọn họ không đi đường vòng nữa, chạy thẳng đến nơi muốn đến.
Dọc đường, Tư Đồ Phỉ Nhi có phần buồn bực không vui, đắm chìm trong tâm sự.
Nghĩ tới Xuân Bình lại có ý đầu độc giết nàng, ngực nàng vẫn không khỏi trào dân sự đau đớn, mà cho dù Xuân Bình lúc này đã đi rồi, lòng nàng vẫn có phần không yên.
"Không biết Xuân Bình bây giờ thế nào. . . . . ."
Lạc Thiên Hách mở miệng an ủi: "Nàng yên tâm, phu xe sẽ đưa cô ta về an toàn."
"Ừ, nhưng muội lo. . . . . . Sau khi cô ấy về, đại ca muội sẽ không đối xử tử tế với cô ấy. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi không khỏi khẽ thở dài.
Mặc dù đại ca từng hứa hẹn nạp Xuân Bình làm thiếp, muốn Xuân Bình trợ giúp bọn Vương Thủ bắt nàng về, nhưng nàng không cho rằng đại ca yêu Xuân Bình thật lòng, hắn chắc chắn chỉ muốn lợi dụng Xuân Bình mà thôi.
Vào lúc này, Xuân Bình chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, còn bị nàng bắt trở về, e rằng sẽ bị đại ca trách cứ và trừng phạt!
"Phỉ Nhi, nàng đừng hao tổn tinh thần vì cô ta nữa. Đối với cô ta, nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không chút thiếu sót nào rồi. Cô ta cũng nên được giáo huấn vì việc làm của mình, ngày sau mới có thể hiểu được không có ý làm tổn thương bất kỳ người nào." Lạc Thiên Hách nói lời sâu xa.
"Ừ, muội hiểu rõ mà. Cám ơn huynh, Lạc đại ca."
"Đừng cám ơn ta, chỉ cần nàng đừng tiếp tục đau lòng nữa là được." Lạc Thiên Hách nói, hắn không nỡ để nàng buồn rầu suốt dọc đường như vậy.
Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, cố gắng lên tinh thần.
Trong lòng nàng hiểu, thật ra thì như vậy là an bài tốt nhất cho Xuân Bình rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục đau lòng, càng không muốn khiến người nàng yêu lo lắng cho nàng.
Nàng nhìn tuấn nhan của hắn, nghĩ dọc đường này hắn luôn quan tâm, chăm sóc, an ủi nàngliền thấy cảm động trong lòng.
Tình ý mãnh liệt dào dạt, khiến nàng không kìm lòng được ngẩng đầu lên, đè nén xấu hổ trong lòng, chủ động khẽ hôn lên môi hắn.
"Dù chàng nói không cần nói cám ơn, nhưng muội vẫn cám ơn huynh từ tận đáy lòng vì huynh luôn quan tâm, giúp đỡ muội như vậy."
Nàng chủ động hôn làm mắt Lạc Thiên Hách nóng lên, không kìm lòng được ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng.
Tư Đồ Phỉ Nhi vui lòng thỏa mãn nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của hắn, hai cánh tay thậm chí bất giác choàng lên cổ hắn, không e thẹn chút nào đáp lại nụ hôn này.
Lạc Thiên Hách đơn thuần chỉ muốn hôn nàng, nhưng nàng đáp lại rất nhiệt tình, hương thơm của nàng rất ngọt ngào. Mà triền miên đêm qua khiến hắn nhiễm thói xấu, vì vậy vừa chạm vào nàng, hắn liền không nhịn được mà muốn nhiều hơn.
Tay hắn thăm dò vào vạt áo nàng, bàn tay lướt qua mọi nơi, đầu ngón tay thậm chí còn không đứng đắn mơn trớn nụ hoa kia.
"A. . . . . . Lạc đại ca. . . . . ."
Tư Đồ Phỉ Nhi yêu kiều kêu một tiếng, cảm giác kích thích khiến nơi nhạy cảm của hắn đứng thẳng lên rất nhanh, ngay cả thân thể của nàng cũng không kiềm chế được khẽ run nóng lên.
"Phỉ Nhi, đừng gọi ta là Lạc đại ca nữa, gọi ta là Thiên Hách đi!"
"Thiên Hách. . . . . ."
Nghe nàng dùng giọng nói ngọt ngào gọi tên hắn, Lạc Thiên Hách cảm động, mà hồi báo của hắn chính là mơn trớn bầu ngực đầy đặn của nàng hung say hơn nữa.
"A. . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi rên khẽ một tiếng, vội cắn môi mình.
Với sự mơn trớn trêu chọc của hắn, nàng vừa muốn hùa theo, lại không dám hùa.
"Chúng ta như vậy. . . . Có bị. . . . Phát hiện không. . . ."
Chu Nghĩa đang đánh xe bên ngoài đấy! Nếu như phát hiện họ làm "Chuyện tốt" trong xe, vậy chẳng phải là mắc cỡ ch.ết người sao ?
"Yên tâm, ít nhất cũng phải một canh giờ nữa mới đến thành tiếp theo."
Nói cách khác, trong vòng một canh giờ này, bọn họ sẽ không bị bất kỳ thứ gì quấy rầy. Huống chi Chu Nghĩa làm việc luôn có chừng mực, không có phân phó của chủ tử, tuyệt đối không tự tiện mở cửa xe.
Nghe hắn nói như vậy, Tư Đồ Phỉ Nhi mới yên tâm hơn chút, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ sợ tiếng kêu mềm mại của mình quá lớn để Chu Nghĩa nghe thấy.
Nàng cắn môi, cố gắng kiềm chế thở dốc, mà chỉ trong mấy động tác gọn gàng hắn đã cởi quần áo của nàng ra, cởi túi xuống, hôn lên nụ hoa trước ngực nàng.
Khoái cảm mãnh liệt trào dâng khiến Tư Đồ Phỉ Nhi gần như không chống đỡ được, nàng đành phải há miệng cắn lên vai hắn, tranh cho mình phát ra tiếng rên rỉ.
Lạc Thiên Hách "tấn công" sự lơ đễnh của nàng, hắn thậm chí rất yêu phản ứng không thể khống chế được của nàng. Hắn tiến thêm một bước, cởi hết tất cả quần áo trên người nàng, để cơ thể xinh đẹp của nàng không mảnh vải che thân phơi bày ngay trước mắt.
Sau đó, hắn khẽ kéo tay nàng tới bên hông mình, ý bảo nàng cởi quần áo cho hắn.
. . . . . .
Chạy liên tục chừng mấy ngày đường, vào một buổi sáng, họ đã tới một trấn nhỏ dưới ngọn núi cao ở Đông Bắc.
Vậy mà khi họ muốn tìm khách điếm nghỉ chân, đã xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Chu Nghĩa đậu xe ngựa xong, định vào khách điếm thì ở bên có con ngựa đột nhiên thoát cương mất khống chế, đụng phải Chu Nghĩa, giẫm lên chân hắn.
Mặc dù vết thương không nghiêm trọng lắm, Lạc Thiên Hách cũng đã băng bó trị thương, nhưng nếu muốn phục hồi như cũ thì không nên đi lại nhiều.
"Chu Nghĩa, ta tự đi hái thuốc cũng được, ngươi ở lại trong phòng, nghỉ ngơi cho tốt đi!" Lạc Thiên Hách nói, họ mới vừa từ chối phòng khách.
"Nhưng. . . . . ."
Chu Nghĩa nhíu mày, trong lòng tự trách. Dù sao hắn là tùy tùng, nên muốn hầu hạ bên thiếu gia!
Lạc Thiên Hách nói: "Không sao, ngươi gắng gượng đi theo làm vết thương càng nghiêm trọng, đến lúc đó không phải càng phiền hơn sao? Ta chỉ đi hái thuốc thôi, không có việc gì."
Chu Nghĩa nghĩ thầm, chân hắn bị thương nghiêm trọng hơn thì cũng chẳng sao, nếu liên lụy đến hành trình của thiếu gia, thậm chí thiếu gia còn phải chăm sóc hắn, đó mới là tội nặng.
"Được rồi, Chu Nghĩa chờ thiếu gia ở khách điếm."
"Ừ. Vết thương ở chân ngươi không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi tốt sẽ phục hồi như cũ nhanh thôi."
Lạc Thiên Hách rời khỏi phòng Chu Nghĩa, nói với Tư Đồ Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi, ta thấy nàng cũng nên ở lại khách điếm đi!"
"Cái gì? Muội không muốn!" Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức kháng nghị.
"Nghe lời, Phỉ nhi, lần này ta phải vào hang núi gần đây tìm một loại hoa độc đặc biệt, trên đường không biết sẽ gặp phải chuyện gì, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn." Lạc Thiên Hách nói, chỉ sợ dọc đường nàng sẽ gặp bất cứ tổn thương gì.
Tư Đồ Phỉ Nhi lắc đầu, không muốn phải ở lại chút nào.
"Đã như vậy, một mình chàng đi, sao muội có thể yên tâm được?"
Dù nàng tin vào khả năng của hắn, nhưng không thấy hắn nàng nhất định không thể không lo lắng, lo nghĩ cho an nguy của hắn, như vậy chẳng phải quá giày vò rồi sao?
"Thế thì. . . . . ." Lạc Thiên Hách nhíu mày, thật ra trong lòng hắn cũng rất mâu thuẫn.
Dù hắn không lo nàng sẽ gặp thương tổn dọc đường, nhưng lại lo nàng không ở trong tầm mắt hắn, nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, hắn không thể chạy nhanh đến bên cạnh bảo vệ nàng.
"Để muội đi cùng đi!" Tư Đồ Phỉ Nhi khẩn cầu: "Muội sẽ cố gắng không để mình liên lụy đến chàng."
"Đồ ngốc, ta không sợ nàng sẽ liên lụy đến ta, ta chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm thôi!"
"Không đâu, muội sẽ cẩn thận hơn, hơn nữa còn có chàng ở đây, không có kẻ nào có thể hại muội đâu!" Tư Đồ Phỉ Nhi nói, có lòng tin tuyệt đối với hắn.
Thấy thái độ kiên định của nàng, khăng khăng muốn đi theo hắn, nếu hắn kiên quyết không để nàng đi cùng, ngộ nhỡ một mình nàng theo đuôi, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Nghĩ như vậy, Lạc Thiên Hách liền quyết định thỏa hiệp.
"Được rồi, nhưng bất kỳ lúc nào nàng cũng phải đi cạnh ta, biết không?" Hắn lo lắngdặn dò.
"Dạ, muội biết rồi!" Tư Đồ Phỉ Nhi cười rực rỡ như hoa.
Nàng đương nhiên lúc nào cũng đi cạnh hắn, vì nàng không thể tách khỏi hắn dù chỉ một chút!