Chương 8
Sáng tinh mơ, Cô Sương rửa mặt chải đầu xong, rời đi khỏi Hưng Khánh điện, đi ra bên ngoài, bên tai truyền đến tiếng ba tỳ nữ đang trong góc khe khẽ nói nhỏ.
“Lão Vương phi đang tới, Liên phu nhân phân phó đem Tây Thanh các dọn dẹp.”
“Uh, hôm nay đã nghe nói thấy.”
“Liên phu nhân còn dặn dò......”
Nàng vùi đầu bước hướng về phía đại môn, chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bóng tối chụp xuống, nàng ngẩng đầu lên vội vàng lui xuống hai bước, ở dưới tán cây, cất giấu một thân ảnh như ác quỷ.
“Cô Sương, lần trước ngươi còn chưa được giáo huấn đủ sao?” Thanh âm người nọ thô như cát.
Lại là người này. Cô Sương hít một ngụm khí lạnh, lần trước đột nhiên bị cắt qua lòng bàn tay, lần này nàng không dám khinh thường gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.
“Lão Vương phi để cho ta tới nói cho ngươi biết, ngươi nếu không sợ ch.ết thì cũng không phải là tiểu nhị thay mặt cho ngươi trong hỉ phô cũng không sợ ch.ết. Phải cẩn thận rồi.”
Thân ảnh kia chợt lóe lên rồi biến mất.
Hình ảnh Lão Vương phi tiến vào trong óc của Cô Sương, gợi lên những chuyện đã qua......
Vô sỉ! Dùng áy náy của Thiên Hải chiếm lấy hắn, làm gia tộc Thuần Vu bị đoạn tử tuyệt tôn. Ngươi nữ nhân ác độc này, lúc trước không nên để cho ngươi ở bên người của Thiên Hải.
Một cái tát tai mạnh mẽ đánh tới.
Cô Sương run run nhìn xuống. Cái kia bàn tay mang đến đau đớn cùng kinh ngạc kia, bốn năm qua chưa bao giờ biến mất. Trong trí nhớ của thị tộc Thuần Vu người người đều có bộ mặt dữ tợn nhìn về phía nàng đánh tới, bức nàng rời đi khỏi Thiên Hải.
Nàng đã từng phải lựa chọn, là lưu lại, hay là thoát đi?
Nàng muốn hắn hạnh phúc, muốn hắn có con nối dòng, lại không muốn nhìn đến hắn có nữ nhân khác. Mà hắn, chỉ nguyện lấy nàng, không muốn lấy nữ nhân khác làm tổn thương lòng của nàng. Nàng tuyệt đối, hắn cũng tuyệt đối như thế. Nhưng là, hành động chuyên tâm như vậy, làm cho Nghi Vương phủ lâm vào cục diện không có con nối dõi kế thừa tước vị.
Nàng lâm vào tiến thoái lưỡng nan, trừ bỏ biện pháp ra đi, nàng thật sự không có biện pháp khác.
Gió lạnh đánh úp tới, nàng lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn. Nàng đã đáp ứng bồi hắn một ít thời gian thật tốt, cho đến khi hắn lấy Vương phi, vì lão Vương phi bức bách làm cho nàng không thể không chấm dứt trước thời gian tốt đẹp ghi khắc cả đời này, thôi thì thay vì chờ hắn lấy Vương phi chi bằng thay hắn mà làm mai, buộc hắn buông tay.
Ra khỏi Hưng Khánh cung, nàng thẳng đến công sở mà đi.
“Ngươi sao lại ở trong này?” Ba vị quan môi* vừa vào đến công sở liền nhìn thấy Cô Sương toàn thân màu đỏ như son. Nghe quan phó một bên nói, bọn họ mới biết rằng nàng đã chờ ở nơi này một lúc lâu rồi.
*quan môi : các quan chuyên phụ trách làm mai mối cho quan lại
“Vương đại nhân, Lý đại nhân, Trương đại nhân.” Vừa thấy bọn họ đến, Cô Sương phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười ngọt ngào.
Ba vị quan môi trong lòng thầm kêu không tốt, nữ nhân này lại đến đây sinh sự .
Nhóm lão nhân nháy mắt lẫn nhau. Nữ nhân này quỷ kế đa đoan, khi mùa xuân đến thường hay phá huỷ chuyện của bọn họ, nay lại tới đây làm cái gì?
“Ngươi không phải mỗi ngày đều đi theo Nghi vương sao? Tới đây làm cái gì?” Trong đó một vị không có ý tốt cười nhạo nàng.
“Ôi, xem Vương đại nhân nói cái gì kìa, ta chỉ là một bà mối, nhìn Nghi vương lâu không cưới vợ, đành bỏ công sức đi lại trong Hưng Khánh cung, theo dõi và quan sát tâm ý của hắn. Nếu Nghi vương coi trọng khuê nữ nhà ai, bà mối này sẽ không thất trách làm cho Nghi vương sai lầm suốt đời a.”
Một câu nói ra làm vài quan môi sắc mặt xanh mét. Nàng rõ ràng là đang mắng nhóm hắn không có năng lực thôi.
“Ngươi rốt cuộc đến nơi đây để làm gì? Không có việc gì, cũng nhanh mà cút đi.”
“Ta không có gì việc gấp, còn muốn cùng ba vị đại nhân tâm sự nhiều.”
“Ngươi......”
“Lý đại nhân, lần trước ngươi thay Tôn gia cùng công bộ Thượng Thư Lý đại nhân làm mối, không thành công, Cô Sương vẫn đang lo lắng cho ngươi đây.”
“Hừ.” Chuyện này rõ ràng là nàng đứng giữa làm khó dễ, thu mua thầy bói nói hai người bát tự trái nhau.
“Vì việc này, Cô Sương thật sự là ăn cũng không vô, ngủ cũng không tốt. Ta xem tiểu thư của Thượng Thư gia, tính tình ôn hòa, biết thư đạt lễ, lại xuất thân từ môn đệ của Thư Hương, các ngươi nói xem, đem nàng gả cho Nghi vương thì như thế nào?” Hắn không tha cho nàng, nàng cũng dần dần dao động. Nhưng mà, mộng đẹp cuối cùng phải thoát ra, lão Vương phi sắp đến Trường An, nàng cũng nên rời đi.
Ba vị quan môi như nằm trong mộng.
“Có thể dễ dàng như vậy thì tốt rồi, Nghi vương căn bản không có quan tâm đến việc cưới vợ, ba người chúng ta đều đưa lên bức hoạ của bao nhiêu thiên kim quan gia, cuối cùng toàn bộ đều bị hắn cho mang trở về, Hoàng Thượng rõ ràng cũng ngầm nhắc tới việc này mấy lần, Nghi vương căn bản là mắt điếc tai ngơ.”
“Ha ha ha, vậy thì phải nhìn xem ai có bản lĩnh!” Chôn vùi bi thương trong đáy lòng, Cô Sương đắc ý dương dương tự đắc nói.
Quan môi nghe xong lời của nàng, tính toán một phen. Nàng là một bà mối có tư duy, lại gần với Nghi vương, thậm chí có lời đồn truyền ra hai người ám muội tâm tình với nhau. Để nàng tới khuyên giải Nghi vương, nói không chừng thật sự có thể làm được.
“Cô Sương, mọi người đều là cùng nghề, đừng khách khí, mời ngồi mời ngồi.” Bọn họ rất nhanh chuyển biến thái độ.
“Đa tạ đại nhân.” Nàng cười hì hì ngồi xuống, “Nhóm Đại nhân đối với Cô Sương có điều thành kiến, lần này, ta sẽ làm cho nhóm đại nhân sẽ có thu hoạch.”
“Ngươi muốn làm như thế nào?”
“Có một số việc Cô Sương không làm được, chỉ có ba vị đức cao vọng trọng mới có thể làm được. Nghi vương nếu gật đầu cưới vợ, bạc ta lấy, thanh danh tốt này về ba vị đại nhân.” Thiên hạ càng không có chuyện vì nam nhân yêu mến mà tuyển thê, nhưng nàng vẫn làm, vì lão Vương phi uy hϊế͙p͙, và vì nam nhân yêu mến mà không chậm trễ.
“Được, lời nói như vậy đã định rồi.”
Nàng ngưng cười, nói thẳng ra kế hoạch của mình, cái mũi chua xót cùng đau lòng làm một hồi mơ hồ.
“Ngươi sao lại khóc như thế?”
Khóc sao? Nàng lộ vẻ ý cười, sờ lên hai gò má lạnh ẩm ướt. Khi nói chuyện, nước mắt lại không chịu thua kém rớt xuống.
“Không có việc gì không có việc gì, chính là nghĩ đến có thể kiếm thiệt nhiều tiền, vui mừng quá mà khóc, vui mừng quá mà khóc. Nghĩ nhóm đại có thể ở Trường An nổi danh lập vạn, ngàn vạn vui sướng, ngàn vạn vui sướng.”
Lúc này dày vò thì chỉ có chính nàng biết mà thôi.
………….
“Vương gia.” Nàng đẩy đẩy cái đầu đang đặt trên vai.
“Uh?” Hắn lại ở cổ nàng mà lưu lại những vết màu hồng .
“Thiếp muốn ra khỏi thành đi đến am ni cô......” Hắn vô cùng thân thiết, quấy rầy những lời nàng muốn nói, “Vương gia.” Nàng ngượng ngùng kéo nhanh quần áo, theo từ trên đệm giường đứng thẳng dậy.
“Chớ đi.” Khuỷu tay kiên cố vòng qua ôm thân hình mảnh mai mềm mại của nàng, hắn nâng ánh mắt mê man ȶìиɦ ɖu͙ƈ lên nhìn nàng, “Một ngày hôm qua đều ở trong cung, ta rất nhớ nàng.” Cách lớp váy áo, hôn thắt lưng tinh tế của nàng .
“Đã sắp đến buổi trưa, thiếp thật sự muốn đi đến am ni cô một chuyến.” Nếu không nhanh một chút, sẽ bỏ qua thời gian định ước của nàng và ba vị quan môi. Vốn nàng không muốn cùng hắn như vậy, nhưng mỗi lần đều bị hắn mê hoặc, choáng váng vui sướng liền thần phục ở trong lòng của hắn, chờ buổi sáng thức dậy, nàng mới kêu to không tốt, lại trúng vào kế của hắn. Ai!
“Vì sao?”
“Thiếp từ trong tay của Doãn Hiển cứu nữ tử ra, vẫn đang ở lại nơi đó, thiếp đã lâu rồi không đi thăm nàng, nàng lại là tỷ muội tốt của thiếp.” Thời tiết chuyển lạnh, đi ra khỏi chăn mềm, rời đi khỏi sự ấm áp của hắn, nàng run run xuống.
“Ta cùng đi với nàng.” Hắn không buông tha cơ hội có thể cùng nàng ở một chỗ, hắn như cảm thấy nàng ở ngay sau đó không căn cứ mà biến mất.
Hắn sẽ lại ở trong trí nhớ mất đi nàng sao? Tình thâm lúc này, có phải liền hóa thành hư ảo hay không?
Tâm tình bất an từ từ lớn hơn. Nàng tuy rằng yêu thương hắn cũng không khẳng định sẽ ở lại bên người hắn được lâu. Hắn lo được lo mất, càng thật cẩn thận thêm, càng yêu mãnh liệt thêm.
“Được, thiếp giúp chàng rửa mặt chải đầu.” Nàng cười đi lên, thay hắn mặc áo dài, “Vương gia, dùng đồ ăn sáng xong chúng ta liền xuất môn.”
Giờ Tỵ canh ba, hắn cùng nàng đi lên xe ngựa. Cô Sương đề nghị, muốn tuỳ tiện đi một chút, không muốn cho người bên ngoài quấy rầy, cho nên trừ bỏ xa phu, bọn họ không có mang theo một tuỳ tùng nào.
Xe ngựa chạy như bay mới ra khỏi thành liền vội vàng dừng lại, vết bánh xe để lại dấu vết ở trên đường đi thật sâu, hai người trên xe thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn dùng thân thể bảo vệ thân thể mảnh mai của nàng, tránh cho va chạm làm cho đau đớn.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, mã phu nhà của ta lỗ mãng, cản đường của các người, thật sự thực xin lỗi.” Bên ngoài xe ngựa, trừ bỏ mã phu oán giận, còn có một thanh âm nũng nịu.
Cô Sương vội vàng vén mành xuống xe.
“Vị tỷ tỷ này, ngươi có khỏe không, là do chúng ta không tốt, kinh hách đến con ngựa nhà ngươi.” Một vị thiên kim quan gia mười bảy, mười tám tuổi, đoan trang hào phóng, cúi người ngữ khí mang vẻ xin lỗi liên tục .
“Cô nương không cần áy náy, chúng ta tốt lắm.” Nàng cố ý không buông mành xuống, để cho Nghi vương phong thần tuấn tú nhìn thấy cô gái này.
Trong toa xe mở rộng, Thuần Vu Thiên Hải tuấn nhã ngồi, khách khí đối với ô gái hơi hơi vuốt cằm.
Hai má cô gái nhất thời xuất hiện rặng mây đỏ, càng thêm thẹn thùng.
Sau khi cùng đối phương nói mấy câu, Cô Sương trở lại trên xe ngựa, tiếp tục đi đến trước am ni cô. Màn đâm xe này, là nàng cùng ba vị quan môi nghĩ ra vì hắn cự tuyệt xem bức họa, nên vừa nghe nói muốn tới gặp Nghi vương, ai cũng hân hoan nhảy nhót gật đầu đáp ứng.
Đi vào am ni cô, Cô Sương tặng cho Nhạn nhi rất nhiều quần áo xinh đẹp, lại cùng Nhạn nhi cùng trụ trì sư trượng hàn huyên vài câu.
Nhạn nhi lúc này, tương đối khoẻ mạnh, còn được nhóm sư thái trợ giúp, dạy học đọc sách nhận thức chữ.
Cô Sương rất vui vẻ, đáp ứng Nhạn nhi, nhất định vì nàng mà tìm cách trở về làm cho nàng có thể thường thường thuận thuận mà sống nốt nửa đời sau.
Ra khỏi thiện phòng, Cô Sương mặt mày hớn hở đi vào chính điện. Thuần Vu Thiên Hải có chút đăm chiêu, nhìn phật tượng không nói được một lời, hương khói lượn lờ, ngoài phòng có tiếng ni cô đang thì thào tụng kinh.
“Vương gia, Nhạn nhi ở trong này cũng rất tốt. Thật sự là Bồ Tát phù hộ.” Nàng châm hương trên tay, ngồi nhìn thật sâu Quan Âm rồi cúi đầu.
“Xuân như thế, Liễu Nhứ (*bông liễu bay theo gió) như yên, màu hồng làm cho người ta muốn say.” Giọng hát uyển chuyển từ từ vang lên, cùng tiếng đàn cũng thập phần dễ nghe êm tai.
Thuần Vu Thiên Hải đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn xem tầng mây rất dầy thời tiết giống như muốn mưa, gió lạnh thổi vào lá cờ vải ở chùa.
Loại này thời tiết ai sẽ có hưng trí ca hát?
“Có người đang hát. Vương gia theo ta đi nhìn một cái đi.” Nàng liền lôi kéo hắn đi.
Đôi giày màu đen theo nàng đi trước, nhưng ánh mắt cũng là càng ngày càng lạnh. Hắn nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trên tay áo, tâm như đao cắt. Hắn đã tốn rất nhiều công sức, nhưng nàng vẫn là từng bước đưa hắn ra bên ngoài.
“Vương gia, chàng xem, các nữ tử kia thật thanh tú động lòng người nha.” Phía bên trong tiểu đình ngoài am, có bốn, năm cô nương ăn mặc khéo léo. Các nàng mỗi người dáng vẻ đều uyển chuyển xinh đẹp, nho nhã có lễ.
Bọn họ nhìn các tiểu thư, các tiểu thư cũng nhìn hướng bên này.
“Người xem, cái cô nương kia quý khí lại hiền lành.” Cô Sương trộm ngắm bốn phía, thấy ba quan môi kia đang tránh ở một góc nháy mắt với nàng. “Vương gia, xem ra các nàng đều là thiên kim danh môn, tiến lùi hợp lý, biết thư đạt lễ, tương lai cho dù có vào trong cung, cũng sẽ không làm cho người mất mặt mũi.”
Hiện tại đủ tinh thần vì hắn mà làm mai, thầm nghĩ hắn có thể chạy nhanh buông tha cho nàng, nàng không có dũng khí đối kháng với Lão vương phi lấy tính mạng của người khác uy hϊế͙p͙ nàng, càng không có khí lực cùng với trái tim của mình kéo co.
Một chút tự giễu cười xuất hiện ở trên mặt Thuần Vu Thiên Hải. Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều ở trên mặt của Cô Sương, rất lạnh.
Đột nhiên, Cô Sương cảm thấy trên mặt mình lành lạnh. Không thể nào? Nàng lại không tự giác mà rơi lệ? Lại phát hiện ra là trời đang nhỏ hạt mưa, nàng rất nhanh mà nhẹ nhàng thở ra.
“Trở về đi.” Hắn mỏi mệt xoay người.
“Vương gia, không bằng lại......” Ngón tay thon dài nắm chặt lấy cổ tay của nàng, đem nàng vào trong xe ngựa.
Trong xe ngựa, ánh mắt hắn toát ra bi thương, giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào.
Bọn họ không nói gì, hắn một lần lại một lần dùng ánh mắt thất thần lăng trì nàng.
“Vương gia đã đáp ứng thiếp, rằng sẽ cưới vợ, người sẽ có con nối dòng.” Mặt Cô Sương cũng trở nên nghiêm khắc nhắc nhở hắn.
“Ta sẽ có Vương phi, đây là việc làm có chủ đích của ta. Mà địa vị Vương phi này ở trong lòng ta. Vĩnh viễn đều là của nàng”
Dũng khí nháy mắt bay mất giống như bị tháo nước, một câu nàng cũng không thể phản bác.
Sau tranh cãi thì không khí trầm mặc lại tràn ngập ở hai người trong lúc đó. Cả hai đều hao hết tâm lực, đều sợ nói thêm câu nữa sẽ đưa tới nước mắt cùng quyết liệt.
Hắn oán nàng, trách nàng, không hề muốn cùng nàng nói chuyện.
Ba ngày sau, trầm mặc cùng lăng trì ngưng hẳn.
“Vương gia, đây là bức hoạ của thiên kim công bộ Thượng Thư, đây là bức hoạ của cháu gái Trấn Quốc công, đây là bức hoạ muội muội của tả Kim Ngô Vệ. Các nàng đều là các cô nương hiền thục, Vương gia mấy ngày trước đây đã ở ngoài thành gặp qua các nàng, thỉnh Vương gia lựa chọn một vị đi, vị trí của Vương phi vẫn để trống, Hoàng Thượng thập phần lo lắng a, mấy lần sai Cao công công đến thúc giục ty chức về việc hôn nhân của người. Lão Vương phi tuổi tác cũng đã cao, người......” Quan môi quỳ gối trước điện Hưng Khánh cung, nước miếng tung bay.
Hai vị quan môi khác cũng đang quỳ trên mặt đất.
“Đều lấy hết đi.”
“Vương gia, cái này là hôn thư của công bộ Thượng Thư, Trấn Quốc công, tả Kim Ngô Vệ viết đến. Chỉ cần ngài nguyện ý nhận lấy một phong, hay nhận lấy hết, ác vị cô nương đều nguyện ý gả vào Nghi Vương phủ, chúng ta đã vì Vương gia chuẩn bị một hôn lễ long trọng.”
“Thật sự là vất vả cho các ngươi! Người đâu, đem ba cái tên hỗn đản này đi ra ngoài đánh cho ta.” Trên mặt hắn đã đen thành một mảnh.
“Vương gia, triều đại còn chưa có tiền lệ Vương gia đã qua tuổi ba mươi, mà chưa có lấy vợ.” Quan môi mạo hiểm mồ hôi lạnh nói.
“A, đừng đánh đừng đánh, Vương gia, ty chức biết sai rồi.” Quan môi bị thị vệ đánh cho nảy lên ai ai kêu.
Một vệt đỏ hiện lên, hôn thư trên tay quan môi bị người lấy đi.
“Vương gia, mời người nhận lấy hôn thư.” Cô Sương giơ hôn thư lên cao, hai đầu gối quỳ xuống tảng đá lạnh lùng.
Cuồng phong gào thét, mây đen dầy đặc, ẩn ẩn có tia chớp xẹt qua.
“Đứng lên!” Hắn trầm thấp quát.
“Thỉnh Vương gia nhận lấy hôn thư.” Nàng một chút cũng không đồng ý.
Hắn muốn nàng, mà nàng, lại muốn đưa hôn thư cho hắn, giao hắn cho nữ nhân khác.
Máu chảy đầm đìa, mang theo đau thương vì bị đấu tranh.
Hắn không rõ, vì sao nàng lại muốn bắt buộc hắn như vậy?
Nàng đau lòng vì chính mình không thể không thương hắn.
Song phương cũng không thể thỏa hiệp.
Hết thảy giống nhau đều dừng lại.
Nàng quỳ trên mặt đất, trán buông xuống.
Hắn quần áo đơn bạc, lẳng lặng đứng ở giữa gió lạnh.
“Lão Vương phi đến.” Trong viện có người thông báo.
Lão Vương phi thân mặc áo khoác da chồn được chúng tỳ vây ở xung quanh, chậm rãi đi vào Hưng Khánh cung, trầm ổn nhìn nhìn đứa con sắc mặt đang khó coi.
“A Liên, đã xảy ra chuyện gì?” Lão Vương phi hỏi.
Bước nhỏ chuyển qua người bên cạnh nàng, Liên phu nhân hơi hơi khom người, sau đó một mạch nói một lần.
“Thiên Hải, nhận lấy hôn thư, đừng phụ lòng tâm ý của bà mối cùng quan môi này.” Bà nghiêm túc nói, ánh mắt ở trên người Cô Sương di chuyển. Nếu nhìn kỹ, có ngờ vực vô căn cứ, có lãnh khốc.
“Vương gia, nhận lấy hôn thư.” Cô Sương lại nói một lần nữa.
“Liên di, đem nương ta thỉnh đi vào.” Tầm mắt của Thuần Vu Thiên Hải thủy chung không rời khỏi người Cô Sương.
Nghe thấy vậy, lão Vương phi giận tái mặt. Đứa con này của nàng, chỉ cần đụng tới nữ nhân này, liền trở nên mù quáng dị thường, chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không ở trong đầu của hắn.
“Lão Vương phi, bên ngoài rất lạnh, vẫn là nên vào trong phòng ấm áp.” Liên phu nhân nâng lão Vương phi, dẫn nàng hướng vào bên trong mà đi.
Trước điện, hai người vẫn không tiếng một tiếng động đối lập nhau.
Gió lạnh càng thổi càng mạnh, tí tách rơi, giọt mưa như tro bụi rớt xuống.
Quần áo ướt đẫm, lại bị gió thổi qua căn bản không thể chống lạnh, lạnh vào tận xương, làm môi hai người lạnh tím lại.
“Đứng lên.”
“Thỉnh Vương gia nhận lấy hôn thư.” Nàng đã lạnh cóng nhưng lại không hề có một tia dao động.
Gió thảm mưa sầu, làm người buồn bực trầm mặc.
“Từng người các nàng đều là Vương phi đã được chọn lựa kỹ. Sau khi gặp qua Vương gia, đều đối với ngài ái mộ, Vương gia hiện tại còn do dự cái gì?”
Mưa chậm rãi biến thành tuyết rơi, trên mặt đất hơn một tầng màu trắng nhấp nhô.
Hơi thở của hắn biến thành sương, cắn răng nói: “Ta sẽ không chịu nhận. Đứng lên.”
Giơ cánh tay cùng hôn thư hồng lên cao, dính những bông tuyết trong suốt.
“Người không tiếp nhận, thần sẽ không đứng lên.” Hắn không thể lại lưu đày bản thân, hắn cần đi lên lên con đường mà Vương gia phải đi, mà không phải vì nàng mà dừng lại ở tại chỗ.
“Được! Ta đây ngay tại nơi này chờ, đợi cho nàng đứng lên mới thôi.”
“Vương gia, xin bảo trọng!”
“Vương gia! Thân thể quan trọng hơn.”
Bọn hạ nhân đều quỳ gối, vây quanh hai người quỳ một vòng.
Lúc này, cho dù là trời sụp đất nứt, hai người cũng sẽ không buông tha, đều tự kiên trì.
Bông tuyết rơi xuống, lượn một vòng ở trong trời đất bay lả tả. Một lúc lâu sau, ranh giới giữa trời và đất đã bị chìm ngập trong sắc trắng tinh khôi.
Phía trên Long hồ là một mảnh sương mù mênh mông, tiếng chuông chùa từ xa xa quanh quẩn trên bầu trời thành Trường An.
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới đối phương sẽ thỏa hiệp.
Buông tay ra, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng. Thân ảnh quỳ ở trên tuyết làm cho hắn một trận đau lòng. Không có nàng, tâm hắn giống như bèo tấ không rễ theo gió di chuyển lên xuống, đau khổ tìm kiếm như nước lớn lên cao, cũng giống như bông tuyết này, không có trọng lực rơi vào mặt đất, chôn nhập vào trong bùn đất. Nàng đột nhiên va chạm tiến vào trong sinh mệnh của hắn, thay đổi rất nhiều chuyện. Hắn không hề cố chấp cho trí nhớ, không muốn lại ở một mình một chỗ. Tâm của hắn không còn giống như bèo tấm, mà là ấm áp bởi nhiều mầm mống yêu thương, đau đớn ở trong sự thỉnh cầu quan tâm của nàng.
Buông nàng ra, hắn lại bị đánh trở về nguyên hình.
Nàng đã rất nhiều lần cự tuyệt hắn, rất nhiều lần thương tổn hắn, cả đời này, hắn chưa bao giờ ăn nói khép nép đi cầu một nữ nhân lưu lại như thế.
Thời tiết rét lạnh, giống như làm đông lạnh huyết mạch của hắn, làm toàn thân hắn lạnh như băng.
Nàng càng kháng cự, càng muốn chạy trốn, hắn lại càng không thể buông tay. Nàng là bụi hoa hồng có gai của hắn, ôm lấy nàng sẽ rất đau, mà lại đau đến nhẹ nhàng vui vẻ, không cam lòng dừng tay.
Thời gian từng giây một đi qua, tuyết đã chuyển lớn hơn, hắn đã thành màu trắng, mà mặt của nàng cũng bao trùm băng tuyết. Bọn họ coi như ở trong này đối kháng cả một đời, từ lúc trời đất mông lung nảy lên cứ như vậy mà duy trì đối lập.
Giữa sự đối lập lại có tình thâm vô hạn.
Sắc trời dần dần ám trầm xuống.
Tình yêu mạnh mẽ vượt qua giới hạn của thân thể, thân thể nho nhỏ của nàng đã không còn cảm giác để chống đỡ nữa.
Từ sớm tối, là yêu, chăm sóc con cái, là yêu, nâng khay ngang mày, là yêu. Mà lúc này, làm cho người yêu dấu trở về vốn sẽ sống cuộc đời bình yên, lại yêu.
Sao nàng lại lôi kéo hắn cùng nhau xuống Địa ngục như thế?
Nàng thương hắn a, thế này so với thời điểm nào cũng đều mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, có người mở miệng.
“Nàng thật sự muốn ta lấy các nàng?” Thanh âm khàn khàn thê lương.
Cách sau một lúc lâu, Cô Sương run run nói: “Đúng.”
Mang theo vẻ dị thường bình tĩnh đi đến trước mặt nàng, Thuần Vu Thiên Hải lấy hôn thư ra, đầu ngón tay thật dài ở trên hôn thư gõ.
Một chút một chút đều khiến cho người ở đây sởn hết cả tóc gáy.
“Nàng thật đúng là người tận trung với cương vị công tác bà mối. Ha ha......” Cầm hôn thư, hắn vòng qua nàng, đón gió tuyết, đi về phía đại môn, “Người đâu chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung. Đã có việc vui để làm, làm sao lại không đi vào trong cung báo tin vui.”
Thị vệ, Đông Lam, Ích Thọ ở trên tuyết nhanh chóng di chuyển, đi theo thân ảnh của Nghi vương đến Hưng Quảng cung.
Hắn cầm hôn thư đi, hắn tiếp nhận rồi! Cô Sương ngồi chồm hỗm ở trên tuyết, tuyết đọng ở trên mặt đất nơi nơi đều là dấu chân hỗn độn, một mảnh bừa bãi, giống như lòng của nàng.
“Trận hôn sự này, ngươi có thể lấy bao nhiêu tiền, mà liều mạng như vậy?” Ba quan môi vỗ về mông đau đi qua bên người nàng, bỏ lại những lời này.
Nàng trầm mặc không nói.
Ba quan môi đi rồi, Cô Sương dùng chút khí lực cuối cùng đứng lên, quay đầu lại, thấy dưới mái hiên Hưng Khánh điện, lão Vương phi đang đứng cùng Liên phu nhân.
Cách một khoảng không mà nhìn, ánh mắt cảnh cáo, uất giận, nàng không nhìn sai.
Đây là thời điểm rời đi khỏi Trường An, rời đi khỏi hắn. Hắn sắp lấy Vương phi, có lẽ là thiên kim của công bộ Thượng Thư, có lẽ là cháu gái của Trấn Quốc công, cũng có có thể là muội muội của tả Kim Ngô Vệ. Thậm chí là cả ba nàng cùng nhau nghênh vào cửa, bên người hắn đã quá mức chật chội, đã không hề cần nàng.
Nàng không có cách nào có thể tận mắt nhìn hắn lấy người khác, cái kia so với lăng trì cơ thể nàng còn thống khổ hơn.
Giống như ước định lúc trước, nàng có thể rời đi.
Xuyên thấu qua mưa tuyết, nàng nhìn chỗ ngồi trong cung điện này, rất nhanh nhìn qua mỗi một chỗ, tất cả nàng cũng không buông tha. Nàng muốn dùng lực để nhớ rõ, toàn bộ thời gian ở trong này cùng hắn.
Chạy vội, nàng rất nhanh đi ra đến đường cái của Trường An.
Trường An phồn hoa, sắp bị nàng bỏ rơi, Hưng Khánh cung cũng biến mất ở phía sau của nàng.
Ngây ngô đứng dưới tuyết, Cô Sương không khỏi chua xót nhớ lại, nước mắt đi ra đã bị đông cứng thành sương, người qua đường đều nghĩ đến đó là tuyết, không ai chú ý đó là nước mắt.
Hai ánh mắt ở trong tuyết có vẻ phá lệ thành màu đỏ.
Kéo váy dài màu đỏ, nàng từng bước một đi về phía hiệu thuốc bắc của quan gia ở tây thị, nhanh đến trước cửa, nàng trốn vào bên cạnh cửa hàng trà. Đợi nửa canh giờ, một gã sai vặt áo xám miễn cưỡng chống đỡ đang từ hiệu thuốc bắc đi đến.
“Tiếu nhi.” Nàng kêu lên.
“Cô Sương!” Chống đỡ cái ô giấy Quân Mạc Tiếu vội vàng ngẩng đầu, “Ngươi làm sao vậy?” Nhẹ buông tay, cái ô giấy bay tới trong tuyết, hắn nóng vội nắm lấy tay bạn tốt đã không còn độ ấm.
“Ta tốt lắm a.” Nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt.
“Ngươi không tốt, ngươi thật không tốt.” Quân Mạc Tiếu vô cùng lo lắng kéo nàng tiến vào phía sau rèm trong cửa hàng trà.
“Đại thẩm, có thể cho chúng ta thêm vài cái bếp lò đựơc không?” Hắn nhìn lão bản cửa hàng trà nói.
“Được được, ai nha, vị con dâu nhỏ này làm sao vậy?” Bộ dạng của Cô Sương dọa lão bản nhảy dựng lên. Hai mắt nàng đỏ hồng làm người ra không đành lòng, hai gò má đông lạnh lại hồng lại tím, đầu đầy toàn bộ là băng tuyết được tan ra ướt sũng.
Lão bản hảo tâm đưa đến vài cái bếp lò, từng trận lo lắng vây quanh Cô Sương.
Một đôi tay lạnh lẽo cầm chặt lấy Quân Mạc Tiếu.
“Hắn đối với ngươi không tốt?” Trong con ngươi của hắn là ánh sáng ngoan âm.
Cô Sương cắn môi, vẫn lắc đầu.
Hắn là người trên đời này hiểu Cô Sương nhất. Bình thường Quân Mạc Tiếu giả vờ yếu đuối ở trước mặt Cô Sương, nay khôi phục lại bản tính của hắn, hắn nghĩa khí mà dùng tay giúp nàng gạt lệ.
“Cô Sương tỷ tỷ, để cho ta cũng lau đi trí nhớ của ngươi đi, ngươi sẽ không còn nhớ hắn, sẽ không thống khổ.” Hao phí linh lực, cho dù bị trở về nguyên hình, hắn cũng không chùn bước.
Nàng nghẹn ngào lắc đầu, “Không, nếu ta cũng quên, thì còn có ai nhớ rõ thời gian đã qua của chúng ta? Còn có ai? Còn có ai có thể bảo tồn một phần tình yêu này? Chỉ cần ta còn nhớ rõ, một phần tình yêu kia liền vĩnh viễn đều ở trong đây.” Nàng luyến tiếc a, đó là thứ duy nhất nàng có được
Quân Mạc Tiếu thở dài liên tục.
“Ta muốn rời khỏi Trường An, nhưng lại không thể mang ngươi đồng hành, Tiếu nhi.” Nàng khóc đến khóc không thành tiếng. Trước kia còn có Tiếu nhi cùng nàng, mà hiện tại hắn lại bị Phong Trường Lan kiềm chế, nàng căn bản không có năng lực để cứu hắn. Trời đất bao la, nàng lẻ loi một mình, nàng không có cha mẹ, không có nhà để che mưa tránh gió, chỉ có chính mình nàng đi.
“Ta với ngươi cùng nhau đi.”
“Không nên không nên, giải dược của ngươi làm sao bây giờ? Phong Trường Lan sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Cô Sương......”
“Tiếu nhi, ta không bao giờ thấy hắn nữa, không bao giờ thấy nữa. Ta sẽ đi đến trước thành Hàm Dương tìm Du Nhân, để cho khuây khoả, lại quyết định về sau phải làm sao.” Phong Trường Lan phái nàng đi nhúng tay vào chuyện của Du Nhân, nàng với Du Nhân cũng kết thành tình nghĩa tỷ muội.
“Lâu Định Nghiệp hắn......” Phu quân của Du Nhân lại là người đại ác, hắn rất lo lắng a.
“Không có việc gì, có Du Nhân ở đấy, hết thảy cũng không sao.”
“Ngươi đợi chút.” Quân Mạc Tiếu chạy đi ra ngoài, rất nhanh lại chạy về bên người nàng. Trên tay hắn cầm rất nhiều giấy màu vàng. Cắn nát đầu ngón tay, hắn một hơi viết thành ba lá bùa, nhét vào trong tay phải của nàng, “Có thể tránh cho ngươi đi đường xá vất vả. Thiêu hủy nó rồi hé ra, có thể đi đến địa phương mà ngươi muốn đi.” Nói xong, hắn kéo tay trái của nàng qua, bài trừ rất nhiều máu hồ ly trên tay của nàng viết ra một chuỗi phù chú, phù chú kia hiện lên thành một vòng kim quang rồi chậm rãi biến mất.
“Tiếu nhi!” Cô Sương hoảng sợ kêu lên.
Trên khuôn mặt của Quân Mạc Tiếu lúc này đang nhiễm một màu hắc khí, ngón tay bị tổn hại đang chảy máu không ngừng.
“Ta không sao, tĩnh dưỡng vài ngày là nguyên khí có thể khôi phục, đây là cho ngươi dùng để phòng thân, ta không ở cạnh ngươi, nếu có người khác khi dễ ngươi thì làm sao bây giờ?” Hắn nhắm mắt lại phun ra khí, rồi lại thật sâu hít vào. Linh lực hao tổn đã rất nhiều, làm tổn hại đến sức khoẻ.
Ngồi cùng Quân Mạc Tiếu ở quán trà đến khi trời tối, hai người cuối cùng cũng không thể không chia tay.
“Ngươi yên tâm, bất luận ở nơi nào, ta đều sẽ nhớ rõ xây cho ngươi hồ tiên miếu, chờ ngươi thoát khỏi tay của Phong Trường Lan, là có thể tới tìm ta.”
“Không cần rất miễn cưỡng bản thân, ta không sao cả, Cô Sương tỷ tỷ.” Hắn nhìn nàng phất phất tay, “Ta sẽ thường xuyên nhìn ngươi, ta quay về đây.”
“Uh, Tiếu nhi, ta đi trước.”
Quân Mạc Tiếu gật gật đầu, muốn nói gì rồi lại thôi. Dưới đèn lồng màu hồng, bọn họ ở trong gió tuyết biệt ly.