Chương 5: Hoàng thượng thích ăn thịt
Edit: Fuly
Hai người mắt đối mắt giằng co một hồi, sắc mặt Quân Thiếu Tần trầm xuống, đang muốn khiển trách nàng làm loạn, lại thấy vành mắt nàng đỏ lên, ngân ngấn nước mắt, hắn khẽ than một tiếng, cuối cùng vẫn mềm lòng, vuốt vuốt đầu nàng, nhỏ giọng nói: "Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, nàng cố nhẫn nại thêm mấy ngày đi, trẫm sẽ không để cho bọn họ làm loạn lâu đâu. . . . . ."
Tuy đã chiếm được thế thượng phong nhưng Vân Tĩnh Hảo vẫn thấy uất ức, khẽ dẫu đôi môi oánh nhuận, nức nở nói: "Vậy nếu bọn họ còn đưa ‘ Lạc Đế canh ’ đến nữa thì sao?"
"Không cần để ý tới." Quân Thiếu Tần hung hăng nhéo gương mặt mềm mại của nàng, nghe nàng nhỏ giọng kháng nghị, tâm tình sảng khoái hơn nhiều, giọng điệu tuy cứng rắn nhưng cũng đầy dịu dàng: "Trẫm sẽ để A Thú lại bên cạnh nàng, sau này, nàng không muốn gặp ai, thì cho dù là hoàng hậu, cũng cứ bảo A Thú cản lại."
Vân Tĩnh Hảo miết nhẹ mấy móng vuốt đang chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, âm thanh mang theo chút nũng nịu: "Thiếp mặc kệ, đều là bởi vì chàng, hại thiếp hôm nay bị thương lại bị giật mình, thiếp muốn chàng bồi thường. . . . . ."
"Nàng muốn bồi thường cái gì?" Quân Thiếu Tần khẽ mỉm cười, đẩy nàng nằm xuống giường, đôi tay trượt vào bên trong áo, giữa lông mày anh tuấn hiện lên vẻ đắc ý: “Hay là đem trẫm bồi thường cho nàng có được không?"
"Thiếp không cần!"
Vân Tĩnh Hảo mới vừa hô lên một tiếng, chưa kịp giãy giụa, hai bàn tay Quân Thiếu Tần đã tiến chiếm vùng nách cùng bên hông nàng, chọc cho nàng thét chói tai, liều mạng đẩy hắn, cười đến nước mắt cũng chảy ra, nhất thời chỉ biết cầu xin tha thứ!
Vì nàng còn đang bị thương nên chỉ chơi một lát Quân Thiếu Tần liền thu tay, cúi đầu hạ một nụ hôn xuống môi nàng, ánh mắt sáng quắc: "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, dù nàng muốn cái gì, trẫm cũng sẽ cho. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo làm ổ trong ngực hắn, không thấy rõ vẻ mặt, nhỏ giọng nỉ non nói: " Cái gì nô tì cũng không cần, chỉ muốn được ở bên cạnh hoàng thượng như thế này thôi, nếu có một ngày, hoàng thượng không còn yêu thích thân thể của nô tỳ nữa, thì xin hoàng thượng hãy đưa nô tì về quê nhà Khang thành, để nô tì tự sanh tự diệt. . . . . ."
Quân Thiếu Tần sững sờ, không ngờ thứ nàng cầu xin hắn lại là điều này, trầm mặc một lát, cười nói: "Được, trẫm đồng ý với nàng."
Vân Tĩnh Hảo hài lòng nhắm mắt lại, khóe môi nâng nhẹ, trong lòng nhẹ nhõm hơn, thân thể dán chặt hắn, phần mềm mại lúc vô tình khi cố ý ma sát lồng ngực hắn, giờ khắc này, đổi lại hắn là người bị hành hạ, ma sát một hồi khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, thân thể cứng ngắc, hận không thể lập tức giải quyết nàng ngay tại chỗ, nhưng sợ nàng không chịu nổi, nên chỉ thấp giọng cảnh cáo: "Nàng thành thật một chút đi, còn tiếp tục náo loạn, trẫm sẽ coi nàng ý đồ bất chính kiêm bụng dạ khó lường, vì tự vệ, trẫm không thể làm gì khác hơn là ‘ làm ’ nàng!"
Vân Tĩnh Hảo sững sờ, ngay sau đó, cười phá lên!
Hai người ầm ĩ một hồi thì sắc trời đã muộn, vất vả lắm Quân Thiếu Tần mới dụ dỗ Vân Tĩnh Hảo đi ngủ được, dùng động tác mềm nhẹ đến bản thân cũng không ngờ đắp chăn lên cho nàng, sau đó mới mới đứng dậy khoác áo, đi ra ngoài.
Tiểu Thuận Tử đang túc trực ngoài điện lập tức tiến lên, cẩn thận hỏi: "Đêm đã khuya, hoàng thượng không ngủ lại Cầm Sắt điện sao?"
"Trở về Càn Nguyên điện, tuyên hoàng hậu tới hầu hạ." Quân Thiếu Tần lạnh nhạt mở miệng, ánh trăng lạnh lùng càng làm tăng thêm vẻ sương giá trên mặt hắn, đáy mắt cũng tràn đầy sự vô tình.
Mà hoàng hậu Tiêu Dung Thiển bởi vì Tình Quý phi gây ra chuyện lớn như vậy, đang cảm thấy phiền lòng, lại nghe nô tài bẩm báo, nói Quân Thiếu Tần tuyên nàng ta đi Càn Nguyên điện hầu hạ. Tối nay không phải 15, khó có lúc Quân Thiếu Tần chịu để cho nàng ta hầu hạ, nàng ta tất nhiên rất muốn đi. Nhưng lúc đến Càn Nguyên điện lại có cung nhân chặn cửa, bảo Quân Thiếu Tần muốn ngâm mình tắm trước lúc ngủ, vì vậy, nàng ta lại cùng Tiểu Thuận Tử vào Thấu Ngọc Trì.
Quân Thiếu Tần đang đứng bên hồ tắm, được cung nữ hầu hạ cởi áo nới dây lưng. Tiêu Dung Thiển nhẹ nhàng cúi đầu phía sau hắn, nếu là trước kia, không đợi nàng ta quỳ xuống, Quân Thiếu Tần đã cho bình thân, nhưng tối nay, chân nàng ta đã cong xuống một nửa, mà Quân Thiếu Tần vẫn chưa mở miệng, đành phải thành thật quỳ xuống, thỉnh an.
Quân Thiếu Tần giống như không nghe thấy, không xoay người lại, cũng không cho nàng ta đứng dậy, để mặc cho nàng ta quỳ ở đó, một lát sau, hắn lõa thể bước xuống bậc thềm ngọc, nhưng không bước vào ao ấm áp.
Tiêu Dung Thiển lặng lẽ giương mắt, ánh mắt khóa chặt trên người hắn, lúc này, mới nghe hắn lạnh lùng quát lên: "Còn không qua đây hầu hạ?"
Tiêu Dung Thiển hốt hoảng, nhanh chóng hồi hồn, cởi xiêm áo mình ra, nhận lấy tơ lụa mềm mại cung nữ dâng lên, bước đến chà lưng cho hắn. Mặc dù trong lòng nàng ta đang lo sợ, động tác có chút thận trọng, nhưng lực xuống tay không tệ, Quân Thiếu Tần cũng rất hưởng thụ.
"Trẫm nghe nói, hoàng hậu sai Quý phi tặng cho Vân tần một chén ‘ Lạc đế canh ’? Hoàng hậu không có gì phải nói cho trẫm sao?"
Âm thanh của Quân Thiếu Tần rất bình lặng, giọng nói điềm tĩnh, nhưng lại làm cho đáy lòng Tiêu Dung Thiển dần trở nên lạnh lẽo, đôi môi run rẩy, nàng ta cố lấy lại bình tĩnh, trả lời: "Quả thật nô tì có bảo Quý phi đi tặng ‘ Lạc đế canh ’, nô tì cho là, Vân tần là nhi nữ tội thần, lại từng bị phạt vào Giáo ti phường, thân phận thấp hèn, không xứng với. . . . . ."
"Lớn mật!"
Không đợi nàng ta nói xong, Quân Thiếu Tần liền quay người lại, tròng mắt đen xẹt qua lệ khí lãnh khốc: "‘ Lạc đế canh ’ có chứa nghệ tây, là thứ mà trước này hoàng cung cấm dùng, hoàng hậu không biết sao? Hoàng hậu của Tiên Đế dùng cây nghệ tây giết hại hậu phi, mới bị tiên đế phế làm thứ dân! Hôm nay, hoàng hậu cũng muốn lấy thân thử nghiệm sao?"
Tiêu Dung Thiển luôn luôn sợ Quân Thiếu Tần, giờ nghe nói vậy, chỉ cảm thấy trong đầu "Ông" một tiếng, nước mắt tuôn rơi, muốn biện bạch, nhưng sắc mặc Quân Thiếu Tần lại càng thêm lạnh lùng: "Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, sợ cái gì, trẫm rất rõ, trẫm không ngại hiểu nói cho ngươi biết, nếu như ngươi chịu giữ bổn phận, trẫm sẽ niệm tình phu thê, vô luận tương lai như thế nào, ngôi vị hoàng hậu của ngươi cũng sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng nếu ngươi vọng tưởng những thứ không nên có, hoành hành ngang ngược trong cung thì đừng trách trẫm trở mặt vô tình!"
Sắc mặt Tiêu Dung Thiển trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, một bụng uất ức không kịp nói, cũng không thể nói nổi một lời nào.
Quân Thiếu Tần bước lên thềm ngọc, để cung nữ hầu hạ phủ thêm trường bào, bỏ lại Tiêu Dung Thiển, sải bước đi ra ngoài.
"Hoàng thượng. . . . . ."
Âm thanh u oán của Tiêu Dung Thiển truyền tới từ sau lưng hắn, Quân Thiếu Tần dừng bước, nhìn về vẻ mặt tràn đầy mong đợi của nàng ta, không nhiều lời nữa mà bước thẳng ra Thấu Ngọc Trì, phân phó Tiểu Thuận Tử: "Ngày mai mang Tình Quý phi đi xem Trường Môn điện, nếu nàng ta thích, thì để nàng ta dọn đến đó ở!"
Tiểu Thuận Tử hốt hoảng, Trường Môn điện, đây chính là lãnh cung! Lãnh cung, không phải họ Lãnh tên cung, mà là một tòa cung điện vắng lạnh lụi bại, cũng là một góc trong hoàng cung bị người ta cố ý quên lãng, người sống trong đó đều là những nữ nhân Hoàng đế không muốn gặp. Tình Quý phi là nữ nhi Tiêu gia, nhưng chỉ mới đá Vân tần một cước, liền bị cách chức biếm vào lãnh cung, dán lên cái mác "bị ruồng bỏ”, có thể thấy được, hoàng thượng quả thật rất sủng ái Vân tần!
Ngày hôm sau, bởi vì là sinh nhật hoàng hậu, trong cung cực kỳ náo nhiệt, trời còn chưa sáng, các loại đồ tốt đã được đưa tới Chiêu Dương điện.
Sáng sớm Vương thị đã dẫn một phụ nhân trung niên vào cung, đúng lúc nửa đường gặp phải Vân Tĩnh Hảo đang phụng chỉ đến Càn Nguyên điện kiến giá. Lúc trước ánh mắt Vương thị luôn đặt trên trán, chẳng dễ gì tươi cười với người khác, huống chi Vân Tĩnh Hảo lại là người bà ta căm ghét, nhưng hôm nay, bà ta lại rất không tự nhiên chào Vân Tĩnh Hảo: "Vân tần nương nương vạn phúc."
Không chờ Vân Tĩnh Hảo mở miệng, bà ta đã chỉ phụ nhân sau lưng mình: "Đây là nữ đầu bếp trong nhà thần phụ, hôm nay là sinh nhật hoàng hậu nương nương, hoàng hậu muốn ăn bánh xuân bà ta làm, nên thần phụ mới dẫn bà ta vào cung."
Vân Tĩnh Hảo quét mắt nhìn phụ nhân kia một cái, người này trang dung tinh xảo, tư thế đi đứng đoan trang, dáng người thướt tha, đôi tay trắng nõn, nhìn thế nào cũng không giống nữ đầu bếp cả ngày bận việc trước bếp lò!
Nàng âm thầm cười lạnh, nhưng cũng không vạch trần, chỉ tán gẫu mấy câu vô thưởng vô phạt rồi rời đi.
Đến Càn Nguyên điện, mặc dù Quân Thiếu Tần đã hạ triều, nhưng vẫn đang cùng chúng thần tử thương nghị chuyện tỷ võ chọn lựa thống lĩnh cấm quân ở Thiên Điện. Vân Tĩnh Hảo không tiện bước vào, đành phải đứng ngoài điện chờ đợi. Một lúc lâu, mới thấy các đại thần lục tục đi ra, cha con Tiêu Đạo Thành đi trước, vừa đi vừa nói chuyện, Tiêu Kính Nghiệp lơ đãng nhìn quanh thấy Vân Tĩnh Hảo, liền thất thần.
Tiêu Kính Nghiệp này là một tên lãng tử phóng túng, chỉ vì có một người phụ thân quyền cao chức trọng, hắn mới có cơ hội nhận được một chức quan hư danh trong triều đình, công việc nhàn hạ, nhưng cả ngày vẫn chỉ thích ăn chơi đàng điếm, vùi đầu vào váy nữ nhân, hưởng thụ tửu sắc. Lúc Vân gia bị tịch biên gia sản, hắn đã chấm Vân Tĩnh Hảo, định đến Giáo ty phường cứu Vân Tĩnh Hảo ra, “Kim Ốc Tàng Kiều”, nhưng chẳng ngờ nửa đường lại bị hoàng thượng đoạt đi, hôm nay gặp lại Vân Tĩnh Hảo, thấy nàng càng thêm quyến rũ lả lướt, trong lòng lại càng yêu thích, hận không thể lập tức âu yếm.
Lúc này, Vân Tĩnh Hảo cũng thấy được cha con Tiêu gia, nhớ tới phụ mẫu mang oan ch.ết thảm, nhất thời lửa giận trong lòng hừng hực, hận không thể lột da xẻ thịt hai cha con họ! Đúng lúc này, Tiểu Thuận Tử bước ra khỏi điện, tươi cười nói: "Hoàng thượng tuyên Vân tần nương nương vào điện."
Nàng tỉnh táo lại, vẻ mặt như thường, đi theo Tiểu Thuận Tử bước vào cửa điện, nghĩ tới ánh mắt vừa nhìn mình của Tiêu Kính Nghiệp, nàng liền cố ý thả bước chậm hơn, một mặt đi, một mặt quay đầu lại cười nhẹ một tiếng. Tiêu Kính Nghiệp thấy vậy, mặt liền dại ra, đứng cười ngây ngô một chỗ.
Mà lúc này, cung nhân trong chính điện đang dọn đồ ăn sáng lên, các loại điểm tâm bày đầy một bàn. Quân Thiếu Tần thấy Vân Tĩnh Hảo đến, chằng thèm coi ai ra gì, ôm lấy nàng đặt lên đầu gối, đưa tay xoa lên vùng ngực của nàng hỏi: "Còn đau không?"
"Sáng nay đắp thêm một lần thuốc nữa, đã tốt hơn nhiều." Vân Tĩnh Hảo để mặc cho hắn ôm, đưa tay cầm đũa ngọc trên bàn lên, tự nhiên hỏi hắn: "Hoàng thượng muốn ăn cái gì? Để nô tì gắp cho ngài."
Quân Thiếu Tần dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, giương khóe môi, giọng nói êm ái tựa như như lông vũ: "Ăn nàng."
Cung nhân hầu hạ vừa thấy như thế, liền thức thời lui xuống hết, chỉ còn hai người họ.
Vân Tĩnh Hảo xấu hổ, máu dâng hết lên mặt, muốn tránh khỏi ngực hắn, nhưng không được, liền dụ dỗ nói: "Ngoan, ăn cơm trước, rồi hãy ăn thiếp. . . . . ."