Chương 23: Nàng phải tin tưởng trẫm
Edit: Lạc Thần
"Qua ít ngày, trẫm sẽ giải quyết hoàn toàn Tiêu gia, nhưng vì không để cho triều đình thương cân động cốt, chỉ sợ uất ức nàng. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo nghe, giật mình nhìn hắn, nhất thời tim đập nhanh gấp đôi, nhất thời cũng không biết hắn nói là thật hay giả, lại nghe hắn nói: "Trẫm vẫn bảo nàng quên quá khứ, là muốn nàng để xuống khổ sở, hảo hảo sống sót, nhưng không có nghĩa là trẫm sẽ bỏ qua cho Tiêu gia. Ban đầu, trẫm mới bước lên đế vị, đại thần trong triều thấy trẫm còn trẻ mà ức hϊế͙p͙, phần nhiều là bằng mặt không bằng lòng, giang sơn này, trẫm muốn tiếp tục bảo vệ nó, nhất định phải dựa vào Tiêu gia. Nay Tiêu gia lớn mạnh, là một tay trẫm tạo thành, cho nên, trẫm muốn tự tay diệt trừ hắn, triều đình hiện nay, chứa không nổi gia tộc Tiêu gia tàn bạo như vậy!"
Vân Tĩnh Hảo trầm mặc, một hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Nô tì chỉ là một nữ nhân, chẳng lẽ hoàng thượng quên, nữ nhân không thể tham chính. Nô tì không hiểu được đại sự triều chính của hoàng thượng, nô tì chỉ biết là, lôi đình mưa móc (lôi đình: sấm sét. Mưa móc: mưa và sương, ví với ân huệ) đều là ơn huệ của vua, hoàng thượng muốn nô tì như thế nào, thì nô tì như vậy. . . . . ."
Quân Thiếu Tần nhẹ nắm tay nàng, ấn đỉnh đầu nàng xuống hôn một cái, trong mắt đầy ắp nồng đậm sầu lo: "Trẫm chỉ hy vọng nàng hiểu, trẫm chỉ muốn nàng, vô luận trẫm xuống ý chỉ như thế nào, cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, một ngày nào đó, trẫm sẽ bồi thường cho nàng...nàng phải tin tưởng trẫm. . . . . ."
"Vâng." Vân Tĩnh Hảo dịu dàng đáp lời, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: "Hoàng thượng yên tâm, nô tì hiểu. . . . . ." Lạc-Thần/dđleequuyđônn.
Quân Thiếu Tần cảm thấy hạ thân lại vừa cứng lên, không cho nàng suy nghĩ nhiều, đôi môi nóng rực của hắn đã ập xuống, bàn tay chậm rãi xoa lên mông đẹp của nàng, mạnh mẽ mà lại nhanh. Vân Tĩnh Hảo nhẹ nhàng thở hổn hển, trái tim nhảy loạn một trận, sợ đến nỗi xua tay liên tục: "Hoàng thượng không cần nữa, nô tì thật không được rồi!"
Quân Thiếu Tần mơ hồ không rõ mà đáp ứng, tay vẫn gian xảo không ngừng vuốt ve thân thể nàng, môi lưỡi trêu chọc cùng với đầu lưỡi nàng đùa giỡn, dùng sức hút ʍút̼, tình ý dây dưa, cho đến khi nàng từ kháng cự ban đầu mà trở nên nghênh hợp, đôi tay gắt gao nắm lấy đầu vai hắn, một tiếng rên rỉ tiết ra, hắn mới hài lòng ngẩng đầu lên, cười với nàng: "Xem đi, nàng cũng muốn trẫm có đúng hay không?"
Vân Tĩnh Hảo ríu rít một tiếng, mặt đỏ tới mang tai lật người vùi mặt vào trong mền, thân thể bởi vì lời bộc lộ của hắn mà có phản ứng, nhất thời vô cùng xấu hổ, hô hấp lúc lên lúc xuống.
Quỷ kế của Quân Thiếu Tần được như ý, nào chịu để cho nàng tránh, chợt xốc chăn, lộ ra thân thể tuyết trắng như ngọc của nàng, phía trên đã in vô số vết hôn đỏ tím, môi hắn từ trên dấu vết này nhẹ nhàng lướt qua, lại in sâu xuống dấu đỏ thẫm, trêu chọc thân thể nàng càng thêm lửa nóng, mặc kệ nàng cố gắng đè nén không tràn ra quá nhiều âm thanh nhiệt tình, nhưng vẫn không chống cự nổi luân phiên quyến rũ của hắn, theo động tác của hắn dục tiên dục tử, giống như bay lượn theo hắn, sinh động đến cực điểm. . . . . .
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người đứng yên tĩnh, một đôi mắt giống như nhuộm màu máu đỏ tươi, bịt kín mọi thứ một màu đỏ tươi, giống như trong lòng hắn vô biên yêu hận ngập trời, tràn đầy tính tàn bạo hung ác, tựa như hung thần ác quỷ.
Trong lòng kích động, vết thương nơi đầu vai hắn chợt vỡ toang, tảng lớn máu đỏ thấm ướt áo, bất kể đau đớn chạy khắp tứ chi bách hài, không thể thoát ra.
Thanh Phượng à Thanh Phượng, chớ trách ta lòng dạ ác độc như sắt, chỉ oán chính ngươi chọn sai một con đường!
Người theo dõi trong bóng tối tựa như hạ quyết tâm, tiếp theo một cái chớp mắt, hắn xoay người tập tễnh đi, phương hướng kia, chính là trạch viện ngói xanh mái đỏ của Tiêu gia!
Ở trong cửa sổ, hai người trên giường vẫn vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tỉ mỉ thở dốc rên rỉ không khỏi làm người ta mặt hồng tai đỏ, thẳng đến đêm đã khuya, hai người mới nhớ tới còn chưa có dùng bữa, Quân Thiếu Tần bảo Tiểu Thuận Tử hâm nóng đồ ăn lại, rồi dâng lên.
Thức ăn đầy bàn, vô cùng phong phú, từng trận mùi thơm ngát phiêu tán cả điện, bởi vì lâu không ăn cơm, Vân Tĩnh Hảo ngửi mùi thơm của cháo mơ, trong bụng không khỏi đói bụng như đánh trống, nhưng mới ăn hai cái, liền không nhịn được nôn mửa một trận.
Quân Thiếu Tần vỗ nhè nhẹ phía sau lưng nàng, thuận thế lôi kéo, kéo nàng đến trên đầu gối hắn, nhỏ giọng nói: "Ngày mai gọi thái y tới xem đi, trẫm thấy mấy ngày này nàng rất không bình thường!"
"Không bình thường chỗ nào?" Trong lòng Vân Tĩnh Hảo căng thẳng, chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?
"Nguyệt sự (kinh nguyệt) tháng này đến muộn phải không?"
"À?" Bỗng chốc Vân Tĩnh Hảo không kịp phản ứng.
Nụ cười Quân Thiếu Tần không thay đổi, tâm tình hình như không tệ: "Nếu như nàng sinh hạ hoàng tử cho trẫm, chính là đứa con đầu tiên của trẫm, trẫm nhất định tự mình dạy hắn, đối với hắn càng thêm thương yêu."
Nhưng Vân Tĩnh Hảo chỉ cười nhạt, cũng không nói nhiều.
Cũng trong lúc đó, Giang Ánh Nguyệt quên chìa khóa cửa cung, không nhanh không chậm chạy về hoàng cung, bởi vì nàng là người Tiêu gia, thị vệ trước cửa cung cũng không dám tr.a hỏi nhiều hơn, tùy tiện hỏi mấy câu liền để nàng đi vào.
Vào cửa cung, nàng vừa cẩn thận kiểm tr.a túi bột thuốc màu trắng trong ngực một lần, lúc này mới chậm rãi hướng Thừa Thục điện đi tới, bên môi lộ ra một nụ cười hài lòng.
"Vân Tĩnh Hảo, ngươi nhất định phải ch.ết trong tay ta!"
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên phía sau nàng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Ánh Nguyệt, ngươi dừng tay đi!"
Giọng nói trong trẻo mang theo hàn ý lạnh như băng, cũng là dị thường quen thuộc!
Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc xoay người lại, đập vào trong mắt, đúng là bộ dạng tức giận của A Thú.
"Là ngươi!"
Cả người nàng đều cả kinh ngây dại, A Thú là bạn chơi khi còn bé của nàng cùng Quân Thiếu Tần, ba người là hàng xóm láng giềng cùng nhau lớn lên, bởi vì cha mẹ A Thú mất sớm, một người lẻ loi hiu quạnh, thường thường ngay cả cơm đều không có gì để ăn, may mà Quân Thiếu Tần giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Nàng sớm nên nghĩ đến, người nghĩa khí mù quáng như Quân Thiếu Tần, nay làm Hoàng đế, dĩ nhiên muốn dẫn anh em ngày xưa theo bên cạnh!
"Đương nhiên là ta, nếu không ngươi cho rằng sẽ là người nào? Hoàng thượng sao?" A Thú nhìn chằm chằm nàng, chữ chữ rõ ràng nói: "Nếu là hoàng thượng, chỉ sợ ngươi sống không quá tối nay rồi! Lúc ban ngày, ta vẫn coi giữ bên ngoài tẩm điện Vân phi, tẩm điện này, cùng vườn Ngưng Bích chỉ ngăn cách bởi một bức tường, sau khi nghe cung nữ hét lên sợ hãi, ta lập tức vọt tới, một cái liền nhìn thấy bóng lưng ngươi! Chúng ta cùng nhau lớn lên, mặc dù ngươi cố ý mặc áo đen, nhưng bóng lưng ngươi, ta tuyệt sẽ không nhận lầm! Nghĩ đến, ngươi cùng thái giám giả này có gian trá, hẹn hắn tới vườn Ngưng Bích, lại hành hung giết người, một lòng giá họa cho Vân phi!" Thật ra thì, lúc đó hắn xông tới thì Giang Ánh Nguyệt đã chạy xa, căn bản hắn không thấy rõ bóng lưng nàng, chỉ là có chút hoài nghi, những lời này hơn phân nửa là hắn đoán, nhưng thấy ánh mắt Giang Ánh Nguyệt lóe lên hốt hoảng, hắn cảm giác mình đoán được tám chín phần.
"Là ta muốn giá họa nàng thì sao?" Giang Ánh Nguyệt cắn răng, chỉ cảm thấy hoảng sợ ngực giống như bị lấp kín, giọng nói càng phát ra bén nhọn: "Nàng là cái quái gì, dựa vào cái gì tranh với ta? Chỉ có ta mới là thê tử A Hoàn cưới hỏi đàng hoàng, hắn là của một mình ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt sẽ không tặng hắn cho bất luận kẻ nào!"
"Nếu đối với hắn như vậy, thì tại sao ban đầu phải đi?" A Thú cười khẽ, giống như nghe được một chút buồn cười nói: "Nói dễ nghe như vậy, thật ra chỉ là ngươi ích kỷ! Ban đầu ngươi rời hắn đi, là bởi vì ham mê vinh hoa, hôm nay ngươi trở lại, cũng bởi vì ham mê vinh hoa! Nếu hắn còn là tên tiểu tử ban đầu kia, ngươi còn có thể phí tâm phí sức đi tranh sao?"
"Ngươi. . . . . ." Giang Ánh Nguyệt bị hắn làm cho không lời nào để nói, đôi môi không ngừng phát run, sắc mặt trắng bệch dọa người, ddanlleq^uy/d)on- rất lâu sau, đột nhiên phấn chấn: "Ngươi cần gì như thế chứ? Chúng ta hoàn toàn có thể chung sống, hòa thuận như trong quá khứ, tương lai nâng đỡ lẫn nhau, nếu một ngày ta thật có thể làm chủ Trung Cung, dựa vào năng lực chúng ta, nhất định có thể quyền thế vững vàng trong tay. Chúng ta đều cần đồng minh, tự mình một người sao thành đại sự được? Chẳng lẽ ngươi cũng không nghĩ phong hầu bái tướng quang tông diệu tổ* sao?"
*Quang tông diệu tổ: làm rạng rỡ tổ tông.
A Thú cười lạnh một tiếng: "Nghe thật đúng là một con đường tươi sáng, đáng tiếc, ta không có chí lớn, chưa bao giờ nghĩ tới phong hầu bái tướng, nhất định không làm đồng minh ngươi được!" Hắn tiến tới gần một bước, dưới cơn thịnh nộ cũng có bảy phần khí thế: "Cho nên, ngươi nên dừng tay, đừng đi tính toán Vân phi nữa, nếu không, nhất định ta sẽ bẩm tấu chi tiết tội ác của ngươi đến hoàng thượng!"
Nói xong hắn xoay người rời đi, Giang Ánh Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, tức giận đến xanh mặt, suýt nữa ngất đi, vừa nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, tính tình A Thú luôn luôn là lãnh tâm lãnh tình, cùng đầu gỗ giống nhau, vì sao đột nhiên đối với Vân phi để ý như vậy? Chẳng lẽ là. . . . . .
Dường như nàng nghĩ tới điều gì thú vị, khóe mắt lộ ra nếp nhăn cong cong trên mặt khi cười, im lặng cười lạnh.
Ngày hôm sau, đột nhiên một đạo thánh chỉ ban xuống.
"Vân phi không vâng lời phạm thượng, bây giờ cấm túc tại Cầm Sắt điện, không cho đòi không được ra!"
Lời đồn đãi trong cung, nói là đêm qua Vân phi say rượu vô lễ, đụng phải hoàng thượng, cho nên mới bị cấm túc giáng chức. Nhưng có lời đồn đãi, nói là Vân phi thất đức ɖâʍ loạn, bị Thục phi phá vỡ gian tình, hoàng thượng tức giận mới giam cầm Vân phi!
Trong khoảng thời gian ngắn, những lời đồn đãi này giống như là dài chân một dạng truyền khắp cả đế đô, trên phố nói chắc như đinh đóng cột, phố lớn ngõ nhỏ quán trà quán rượu, truyền đi sinh động như thật ồn ào huyên náo. Nói Vân phi cùng thái giám giả vụng trộm tâm tình như thế nào, Thục phi nhận được tin tức dẫn người bắt gian như thế nào, Vân phi nổi lên sát tâm như thế nào, vì tự vệ, giết gian phu, mà hoàng thượng từ chỗThục phi biết được chuyện gian tình như thế nào, nón xanh chụp lên đầu dưới lôi đình chấn nộ. . . . . . Đủ loại như thế, dường như tận mắt nhìn thấy!
Mà trong triều đình, Tiêu Đạo Thành cư nhiên thái độ khác thường, không hề tranh thống lĩnh cấm vệ quân nữa, cũng cùng tất cả thần tử cùng nhau thượng tấu, tấu xin phong Gia Cát Thanh Phượng làm thống soái cấm vệ quân triều ta.
Đối với cách làm của Tiêu Đạo Thành, Quân Thiếu Tần đại khái hiểu rõ một chút, vô luận như thế nàoTiêu Kính Nghiệp cũng không phải đối thủ Gia Cát Thanh Phượng, nếu thật ra sân đánh một trận, đao kiếm không có mắt, Tiêu Kính Nghiệp nếu bị thương tổn, cha là muốn đau lòng nhi tử!
Cho nên, không chiến là tốt!
Dĩ nhiên, Quân Thiếu Tần cũng không khiến Tiêu Đạo Thành thua thiệt, lúc này hạ chỉ, gia phong Tiêu Đạo Thành công trạng hạng nhất vì trung dũng, đại tướng quân thiên hạ, lại liên thăng vài vị con cháu không tước vị Tiêu gia chức quan nhàn hạ. Tiêu Đạo Thành nhân cơ hội thượng tấu, thỉnh Quân Thiếu Tần phá lệ cất nhắc Thẩm Thanh Nham làm phó soái cấm vệ quân, Quân Thiếu Tần cũng đều đồng ý!
Đến đây, Tiêu gia cũng coi là vinh sủng một thời, bạn cũ môn sinh cả triều, quyền thế đã đạt tới đỉnh cao, mà đỉnh cao, thường thường có nghĩa là bắt đầu suy bại, câu cửa miệng "trèo cao té đau", chính là đạo lý này!