Chương 26: Trộm hương

Edit: Lạc Thần
Đột nhiên, đèn tắt, nàng sợ hết hồn, gọi Cẩm Nhi mấy tiếng, tiếp theo một cái chớp mắt, tay nàng liền bị một vật ấm áp thấm ướt ngậm vào, đầu ngón tay bị ɭϊếʍƈ cắn truyền đến tê dại. . . . . .


Đột nhiên nàng bị tập kích, đang muốn kêu lên, chóp mũi lại ngửi thấy mùi Long Tiên Hương quen thuộc, lúc này nàng mới dần dần buông lỏng, không khỏi có chút buồn cười: "Lúc nào thì hoàng thượng học được làm tặc? Lúc này chỉ cần nô tì vừa gọi, hoàng thượng đã có thể cái gì thể diện cũng không có. . . . . ."


"Nàng kêu đi, nàng có biết, trẫm thích nghe nàng kêu. . . . . ." Quân Thiếu Tần không nói nữa tiếp tục ɭϊếʍƈ chơi đùa ngón tay nàng, cảm thấy mùi vị không tệ, liền cắn nặng chút, Vân Tĩnh Hảo nhất thời bị đau, làm thật kêu lên, oán hận đẩy hắn ra, tìm hộp quẹt, lại đốt đèn lồng lên.


Động một tí là Quân Thiếu Tần nhìn nàng, lỗ đèn chiếu xạ phát ra hào quang nhu hòa , khuôn mặt như nước dịu dàng, nàng lại tức hò hét hừ một tiếng, một bộ dáng ủy khuất: "Trong Càn Nguyên điện không phải có một mỹ nhân chờ hoàng thượng sao? Hoàng thượng muốn cắn người, liền cắn nàng đi, đến trẻ con ta đây làm cái gì?"


Quân Thiếu Tần trừng mắt nhìn, ngạc nhiên nói: "Làm sao nàng biết Càn Nguyên điện có mỹ nhân?"


"Ta đoán!" Vân Tĩnh Hảo yếu ớt mấp máy môi, cầm tiểu miêu chính mình đan, nằm trên giường, không hề kỹ xảo dời đi đề tài: "Hoàng thượng cách nô tì xa một chút đi, nô tì không vâng lời phạm thượng, đang cấm túc, một mình yên tĩnh suy nghĩ!"


available on google playdownload on app store


Quân Thiếu Tần cười khẽ, cũng bò lên giường, đưa tay ôm nàng qua, đoạt tiểu miêu trong tay nàng, nhíu mày nói: "Nàng đan cái gì vậy? Tròn vành vạnh như vậy, là heo mập sao?"


"Cái gì heo mập?" Vân Tĩnh Hảo chịu đả kích, lập tức đoạt lại tiểu miêu của mình, bĩu môi, liếc hắn một cái, tức giận nói: "Này rõ ràng là mèo, làm sao lại biến thành heo mập? Hoàng thượng không phân biệt tốt xấu thì không nên nói lung tung!"


"Trẫm không phân biệt tốt xấu? Ha ha, vật mập này hẳn là mèo? Trẫm thật đúng là không nhìn ra!" Quân Thiếu Tần lại một lần mạnh mẽ đoạt mèo của nàng, triển khai mãnh liệt nhìn, cuối cùng hôn một cái trên trán nàng, xấu xa nói: "Nàng đan động vật không có thiên phú, thật không giống, không bằng đan cái tiểu nhân nhân (em bé) đi, mỗi ngày nàng nhìn, là có thể sớm ngày vì trẫm sinh hạ hoàng tử. . . . . ."


Hắn đột nhiên nhắc tới hoàng tử, trong lòng Vân Tĩnh Hảo không khỏi bối rối một trận, nhưng chỉ một cái chớp mắt, nàng liền khôi phục thái độ bình thường, thuận thế dựa vào đầu vai hắn, thở dài: "Thái y đã nói, nô tì không có mang thai, sao hoàng thượng còn đề cập chuyện này. . . . . ."


Quân Thiếu Tần vuốt vuốt mái tóc nàng, bên tai nàng dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ: "Trẫm biết nàng không có mang thai, có con không con đều là chuyện ‘ lực ’của trẫm, có lẽ, là trẫm không có ‘ lực ’. . . . . ."


Trong lòng Vân Tĩnh Hảo hơi thả lỏng thở ra một hơi, hoàn hảo hắn không có hoài nghi! Lạc/Thần^dien*đ[email protected]!quy”đon/


Ban đầu bọn họ cùng nhau chính là sai lầm, nàng vì báo thù thay cha mẹ, mới không thể không bỏ qua tự ái, lưu bên cạnh hắn khúc ý (bẻ cong ý nghĩ) hầu hạ, vừa bắt đầu cũng chỉ có tình yêu "Lợi dụng và lừa gạt", nhất định không có đường ra, hiện, cũng là thời điểm kết thúc, có thân phận "Gia Cát Thanh Phượng" này, "Vân phi" liền không có ý nghĩa tồn tại. . . . . .


Quân Thiếu Tần nào biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, cảm thấy thân thể nàng cứng ngắc, liền lấy tay chậm rãi mơn trớn lưng nàng, môi lưỡi lưu luyến trên đôi môi đỏ mọng tươi đẹp của nàng, hơi thở chua chua ngọt ngọt, làm cho hắn bất chấp tất cả đòi lấy, giống như hài đồng ham mê yêu thích đường mạch nha, cho đến nàng không thở nổi, uốn éo người tỏ vẻ kháng nghị, hắn mới buông lỏng môi nàng ra, nhỏ giọng cười nói: "Trên môi Ái phi còn có nước nho, trẫm rất ưa thích. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng linh hoạt vạch ra nút áo trên vạt áo nàng, lộ ra tảng lớn xuân quang dưới cổ, cái yếm màu lam chuyển động dọc theo như ẩn như hiện, hô hấp nàng càng phát ra dồn dập, nổi bật lên đường cong bộ ngực thêm tuyệt đẹp, tay hắn bắt ở một bên mềm mại nàng, không ngừng vuốt ve, hơi thở nóng rực phun bên tai nàng, giọng nói mị hoặc mê người: "Tư vị trên người ái phi, cũng là ngon, trẫm thích. . . . . ."


Vân Tĩnh Hảo thật gấp thở gấp một trận, cắn môi dưới, hai cánh tay lại ôm trước ngực, thân thể hơi co lại: "Tối nay thân thể nô tì khó chịu, hoàng thượng vẫn là tha nô tì một lần, ngày mai lại muốn đi. . . . . ."


"Trẫm muốn tối nay. . . . . ." Quân Thiếu Tần đâu để ý nàng nói gì, giữ chặt cổ tay nàng kéo chúng nó ra, cúi đầu lại hôn lên gáy tuyết trắng của nàng, cắn hơi tê dại, đưa tới nàng một hồi than nhẹ, âm thanh này nghe trong tai Quân Thiếu Tần, quả thật so với thần khúc trên trời nghe còn cảm động hơn, hắn tỉ mỉ ngậm vành tai nàng, tỉ mỉ ɭϊếʍƈ vành tai nàng, tình ý đong đầy trêu đùa nàng.


"Hoàng thượng. . . . . ." Vân Tĩnh Hảo đang muốn nói chuyện, rên rỉ vỡ vụn lại tiết bên môi, nàng thở dốc hồi lâu, mới nghiêng đầu tránh thoát môi hắn, ôm cổ hắn, đôi mắt ưu ái: "Hoàng thượng thật muốn, để cho nô tì đến hầu hạ hoàng thượng đi. . . . . ."


"Nàng đến?" Quân Thiếu Tần tỏ ra cảnh giác, hắn lạnh lùng nhìn, một hồi lâu, bật ra một câu: "Nàng lại muốn cầm roi quất trẫm?"
Hắn bị quất một lần, đã quá đủ rồi, hắn cũng không muốn chịu một lần nữa!


"Nô tì làm sao dám?" Vân Tĩnh Hảo thấy sắc mặt hắn không tốt, quyết định vẫn là ít chơi đa dạng thì tốt hơn, vì vậy nặn ra một nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn cởi đai lưng hắn, tay nhỏ bé đưa vào qυầи ɭót hắn, một chút xíu cởi ra cho hắn, trên mặt nàng hồng đến tựa như có thể chảy ra nước, nhìn vật dựng đứng ngẩng cao trong đó, nhẹ nhàng vuốt lên, nắm trong tay, Quân Thiếu Tần không tự chủ thở dốc ra tiếng.


Đây là trêu chọc đùa giỡn hắn sao? Quân Thiếu Tần cũng không khách khí, một phen lột xuống cái yếm của nàng, để nàng dạng chân trên người mình, cũng không vội vã một lần là xong, ngược lại chịu đựng quyết tâm chơi đùa tình cảm với nàng tới cùng. Hắn ném ánh mắt khích lệ cho nàng, giống như là nói ———–"Trẫm chính là một con dê con đợi làm thịt, ngàn vạn lần đừng thương tiếc trẫm, đến đây đi!"


Vân Tĩnh Hảo bật cười, một tay chậm rãi xoa nhẹ lồng ngực hắn, một tay kia nắm hắn kiên cố cứng rắn như sắt lửa nóng, như một đứa bé ham chơi, không ngừng vuốt ve, ngây ngô chọc gẩy, ma sát đến khi Quân Thiếu Tần không nhịn được gầm nhẹ ra tiếng, từ trong cổ phát ra một tiếng than nhẹ thỏa mãn, đôi tay không ngăn được xoa nhẹ trước ngực mềm mại của nàng, hung hăng nhào nặn chà xát lên .


Tay hắn sức lực cực lớn, một cỗ mang theo tia lửa dòng điện chảy khắp toàn thân, Vân Tĩnh Hảo kêu một tiếng, kịch liệt thở hổn hển, thân thể khẽ run không dứt, lại chợt tăng thêm động tác trên tay, tay nàng càng ngày càng nhanh, cho đến hắn trong tay nàng tính phóng thích, phát ra tiếng hô sung sướng. . . . . .


Sau khi tất cả chấm dứt, tay nhỏ bé của nàng đau đớn đến căng cứng, bên ngoài thân thể trần trụi trong lòng dâng lên ý xấu hổ giội rửa thành màu hồng mỹ lệ, thấy vậy Quân Thiếu Tần huyết mạch phun trào, vừa mới phóng thích hạ thân lại cứng lên, không đợi nàng lấy hơi, lại đè ép nàng phía dưới, thân thể ưỡn lên, liền chôn mình vào thân thể nàng!


Vân Tĩnh Hảo khóc không ra nước mắt, nàng còn tưởng rằng lấy tay "Đuổi" hắn, liền xong việc, ai ngờ. . . . . . Nam nhân đều là cương cân thiết cốt khốn kiếp!
"Hoàng thượng, người nhẹ một chút. . . . . ."


Đôi tay nàng chống đỡ hắn, một lòng theo thân thể hắn lên xuống cơ hồ muốn bay ra ngoài, lời trong miệng còn chưa dứt, liền bị hắn húc đến kêu lên, sâu trong thân thể kèm theo cảm giác vô biên không ngừng run rẩy co rút.


Thấy thế Quân Thiếu Tần hôn môi nàng, ôm chặt nàng, đột nhiên tăng thêm tốc độ, ngừng không được mà dùng lực đong đưa, cắn vành tai nàng, suy nghĩ nỉ non nói: "Ái phi, trẫm biết nàng thích trẻ con, rất muốn có một đứa nhỏ. . . . . . Hiện không có không cần gấp gáp, nàng đừng thất vọng, tương lai, nhất định chúng ta sẽ có rất nhiều đứa bé vừa khỏe mạnh vừa đáng yêu. . . . . ."


Thật ra thì hắn luôn cho rằng nàng thích đứa bé, nàng sẽ đan cành liễu, sẽ dùng bùn đất nặn còi gốm, chỉ cần là đồ chơi đứa trẻ thích, nàng đều thích, lần trước làm cho nàng một cái trống lắc, rung một cái sẽ thấy phát ra một chuỗi âm thanh thanh thúy vang dội thùng thùng, nàng ngó trái ngó phải vô cùng vui mừng, nàng nói, khi còn bé đều là một mình nàng ở Khang thành, không có huynh đệ tỷ muội cùng chơi, cô cô nàng trông nom quản giáo nghiêm, cũng sẽ không cho nàng chơi những thứ này, thỉnh thoảng nhìn thấy đứa bé người làm chơi run ông chơi hoa dây thừng, nàng liền hâm mộ muốn ch.ết. Hiện lớn, mình có thể làm chủ, rồi lại yêu cầu đến tuổi này, chỉ là không cần gấp gáp, nàng nói, đến tương lai nàng có đứa bé, nhất định nàng tự mình làm một cái dụng cụ đẩy lớn cho con nàng, sẽ ngày ngày cùng với con nàng, tuyệt không làm cho con nàng tịch mịch giống như nàng. Lúc hắn nghe xong những lời này, chỉ muốn gắt gao ôm nàng vào lòng, nói cho nàng biết, về sau, có hắn, hắn sẽ không để cho nàng tịch mịch.


Mà một lát, Vân Tĩnh Hảo nghe hắn nói, giống như là đột nhiên hiểu rõ ra: "Hoàng thượng, đêm khuya người tới đây, chính là vì. . . . . . An ủi nô tì?"


Loại thời điểm này, hắn không nên tới đây, cũng không nên cưng chiều nàng nữa, hơi không cẩn thận, Tiêu Đạo Thành sẽ nghi ngờ, kế hoạch của hắn sẽ chưa thành công đã vứt bỏ, nhưng hắn vẫn đến đây, bởi vì sợ nàng một mình khổ sở, sợ nàng tịch mịch, cho nên mới an ủi nàng.


Trong nháy mắt, cổ họng Vân Tĩnh Hảo hơi chua, đột nhiên mắt có chút ướt át.
"Ái phi?" Quân Thiếu Tần nhận thấy nàng khẽ run, cứng rắn quay mặt nàng qua, thấy nàng chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt, cắn chặt môi dưới, khóc như đứa bé, dọa hắn sợ: "Làm sao vậy? Tại sao khóc?"


Nhìn dáng vẻ hắn cực kỳ khẩn trương, trong lòng Vân Tĩnh Hảo ấm áp vừa chua xót, hít mũi một cái, mượn động tác này ổn định cảm xúc, mới ướt mắt nói: "Nô tì chẳng qua là cảm thấy, hoàng thượng đối với nô tì thật tốt quá. . . . . ."


Trên mặt Quân Thiếu Tần mang nụ cười hoà thuận vui vẻ, trong mắt ánh sáng nhu hòa chợt lóe, như nước mùa xuân xao động xao động, đôi môi đang muốn hôn xuống, vậy mà, bên tai lại nghe giọng nói mềm dẻo trong veo của nàng: "Hoàng thượng, nô tì muốn hỏi một chút, hoàng thượng đối với nô tì tốt như vậy, nếu có một ngày, nô tì ch.ết rồi, hoàng thượng sẽ truy phong danh phận gì cho nô tì?"


Quân Thiếu Tần nhất thời hóa đá.


Vân Tĩnh Hảo vẫn duy trì tư thế quấn lấy hắn, lau lệ, gò má rất xinh đẹp, không biết sống ch.ết tiếp tục nói: "Nô tì là nhi nữ tội thần, nghe nói, sau khi ch.ết không thể truy phong, nhưng nô tì lại nghe nói, hậu phi ch.ết rồi, nếu phải truy phong, tội của người nhà họ cũng có thể đặc xá, nô tì liền muốn. . . . . ."


"Nàng muốn như thế nào?" dien!đan/le-quy$đon^


Quân Thiếu Tần cắn răng nghiến lợi hỏi, giống như là muốn ăn thịt người, giọng nói không lớn, lại chấn động thân thể Vân Tĩnh Hảo run lên, hắn hung tợn nhìn chằm chằm, lập tức nàng giống như trống lắc lắc đầu: "Cái gì nô tì cũng không muốn, chỉ tùy tiện hỏi một chút, hoàng thượng không thích nghe, nô tì không nói là được!" Ngay sau đó bịt kín miệng gây tai họa của mình, còn kém không có dán giấy niêm phong!


Quân Thiếu Tần thấy nàng thức thời, trên mặt lại có chút nụ cười: "Sau này không được nói những điềm xấu này nữa, biết không?"


Thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi hắn đường cong liền sâu, ngón tay thon dài vuốt tóc rối bời trên trán lên cho nàng, môi lại hôn xuống, ôm nàng tiếp tục triền miên, chỉ là động tác êm ái rất nhiều, lại thêm một phần lưỡng tâm gắn bó, làm cho nàng cảm nhận được sự quan tâm của hắn, đắm chìm trong đó, cho đến nàng ngượng ngùng ửng hồng hai gò má, như cả vườn hoa đào nở tươi đẹp, hắn mới vọt mạnh một cái, bạo phát ra. . . . . .


Vân Tĩnh Hảo nhắm mắt lại làm ổ trong ngực hắn, giống như là ngủ thiếp đi, miệng lại nói không ngừng, còn đặc biệt nhắc tới trước kia ở Khang thành thường được ăn canh chua với măng, bỏ thêm đậu hũ, chân giò hun khói sau đó nấu lên, cũng không biết tên gọi là gì, tràn đầy mùi chua, rất là ngon miệng, nếu lại có thể được ăn, thì thật tốt. . . . . .


Quân Thiếu Tần nghe nàng đông kéo một câu tây kéo một câu lạc đề, nhưng vẫn không ồn ào, ngược lại trong lòng có một loại thật thà ấm áp, đến khi nàng ngủ say, hắn mới đứng dậy khoác áo, thẳng đi ra ngoài, thấy mọi nơi vẫn không có ai, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, mặc dù nơi này là hoàng cung, nhưng tất cả người gác đêm buổi tối giống như đều ngủ như heo ch.ết, nhất là A Thú, hắn phụ trách an toàn cho Vân Tĩnh Hảo, điều này cũng thực sơ suất quá, nếu nhiều người giống hắn "Tặc" như vậy. . . . . .


Mày hắn lập tức nhíu lại, trong lòng cực kỳ bất mãn, một mặt leo tường, một mặt lẩm bẩm muốn khấu trừ bổng lộc A Thú——— ừ, cứ làm như thế, trước khấu trừ mười năm đi!


Đợi hắn rời đi, A Thú mới cúi đầu từ sau hành lang vòng đi ra ngoài, yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt, thật ra thì hắn vẫn luôn, hắn cũng không lười biếng, hắn còn ngoài định mức làm công việc "Canh chừng". . . . . .


Càn Nguyên điện, trong tẩm điện Quân Thiếu Tần, trong lò hương hình con vật may mắn từ từ dâng lên hương vụ màu trắng, mùi thơm tràn ngập một điện, trước giường vua, tấm màn trướng với 24 cánh thông thiên rủ xuống được móc vàng cuộn lại, Giang Ánh Nguyệt liễm mục (thu mắt) ngồi ngay ngắn, mặc dù đợi cả đêm, nhưng trên mặt lại không có chút nào không vui.


Cửa điện một tiếng vang nhỏ, tất cả cung nhân đều quỳ phục , nàng liền biết là Quân Thiếu Tần đến. d/d/l’q;d”


Cung nhân lui ra sau, Quân Thiếu Tần đến gần trước giường, cau mày, giọng điệu lạnh nhạt tĩnh mịch: "Lần trước Trẫm khuyên qua ngươi, bảo ngươi cùng Tiêu gia vạch rõ giới tuyến, nếu như ngươi chịu nghe, trẫm sẽ an bài cho người đưa ngươi xuất cung, trẫm sẽ chăm sóc cuộc sống ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu khổ."


Giang Ánh Nguyệt có chút đờ đẫn, nàng vẫn không có thói quen nhìn vẻ mặt Quân Thiếu Tần lạnh lùng như vậy, trên mặt nàng mang theo chút thê lương: "Như vậy, nếu ta nghe lời, giữa chúng ta có thể trở lại lúc ban đầu sao?"


Quân Thiếu Tần lắc đầu một cái: "Chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại cũng đã tiêu tan không thấy, lưu lại, chỉ là trăm ngàn vết thương chân thật, trẫm không muốn làm cho ngươi hi vọng, ngươi còn trẻ, tương lai nếu gặp người ngưỡng mộ trong lòng, trẫm sẽ giúp ngươi tứ hôn, đây là điều duy nhất trẫm có thể cho ngươi."


Giang Ánh Nguyệt rất thất vọng. Mặc dù biết rõ đáp án, nhưng nghe hắn nói rõ ràng như vậy, trong lòng giống như bị khoan một lỗ tâm khó nhịn, đôi mắt nàng như mực chậm rãi chống lại Quân Thiếu Tần: "Nếu không trở về được ngày trước, vậy ta tình nguyện không đi, ta muốn làm phi tử của ngươi, vô luận tương lai như thế nào, ta đều hi vọng lưu lại bên cạnh ngươi. . . . . ." Nàng nói tới chỗ này, lại nói không nổi nữa, trong mắt bắt đầu có nước mắt chớp động.


Quân Thiếu Tần mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi thật muốn như vậy?"
"Vâng" Giang Ánh Nguyệt ưỡn ngực: "Cho dù chỉ là một danh phận hữu danh vô thực, ta cũng tuyệt không hối hận."
Quân Thiếu Tần không nói gì thêm, xoay người ra khỏi điện các, ngay sau đó cất giọng quát lên: "Người đâu!"


Tiểu Thuận Tử nơm nớp lo sợ tiến đến: "Hoàng thượng?"
"Truyền chỉ lục cung, phong Giang thị làm Tuyển thị."


Giang Ánh Nguyệt đuổi tới, nghe xong câu này, cuối cùng đáy lòng hiện lên một tia may mắn nhẹ nhõm, nhưng nhớ tới lúc trước Quân Thiếu Tần nói những lời tuyệt tình kia, trong lòng nàng lại có một chút khủng hoảng ——— chỉ một cái danh phận hữu danh vô thực, nàng thật làm được không?


Không, nàng không làm được!
Người vĩnh viễn có lòng tham, được một, liền muốn hai, mà nàng, càng như vậy.
Bước kế tiếp, nếu nàng là người của Quân Thiếu Tần!






Truyện liên quan