Chương 13
Ta lắc đầu theo phản xạ, rồi mới ngẫm lại không đúng, lại liều mạng gật đầu.
Nói giỡn, ta không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa đâu, hơn nữa bên ngoài phồn hoa tốt đẹp như vậy, ta làm gì phải vì một thân cây mà buông tha cho cả rừng rậm?
Nhưng hành vi này của ta hiển nhiên lại chọc giận hắn, hắn trong mắt hàn quang chợt lóe, rồi lạnh lùng nói với ta: “Xem ra em vẫn chưa nhận được giáo huấn!”
Rồi động tác lúc đầu ôn nhu lại trở nên kịch liệt hẳn lên.
Hắn gặm nhấm môi của ta, ngón tay dường như trừng phạt không ngừng thật mạnh vuốt ve trứ hai cái đầu nhũ của ta, cảm giác đau đớn từ phía trên truyền đến.
Phân thân hắn ở trong cơ thể của ta kịch liệt co rúm, hoàn toàn không để ý đến cảm giác của ta, trừ bỏ đau, vẫn là đau, không có một tia khoái cảm.
Thượng đau thêm hạ đau, hắn thật là có thiên phú SM.
Ta nhe răng trợn mắt, nước mắt liều mạng rơi ra, tầm nhìn mơ hồ, ta phẫn hận nhìn hắn, từ khi ở trong bụng mẹ tới nay, lần đầu tiên có người như thế đối ta.
Hắn vẫn là lạnh lùng nhìn ta, trong mắt thậm chí hiện lên một tia thị huyết hàn ý, phân thân máy móc không ngừng ở trong cơ thể của tiến tiến xuất xuất.
Ta cảm thấy hậu huyệt chính mình chảy ra càng ngày càng nhiều chất lỏng ấm áp, đầu cũng có chút mơ hồ.
Ta cắn chặt răng, dồn hết chân khí muốn cùng hắn giằng co, nhưng cuối cùng vẫn là chịu không được đau đớn mà kêu lên.
“Phóng. . . . . . Buông ra. . . . . .”
Hắn không nói gì, thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ đi nước mắt đang chảy xuống trên mặt ta.
“A. . . . . . Buông. . . . . . Cầu. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . .”
Tuy rằng rất không nguyện nói ra chữ “cầu” này bởi vì một khi nói ra liền chứng tỏ ta yếu thế hơn hắn, nhưng cả người đau đớn thật sự là làm cho ta rốt cuộc chịu không được .
“Em còn muốn rời khỏi ta nữa không?”
Phân thân hắn ở ta trong cơ thể mạnh mẽ trừu sáp.
“A. . . . . .”
Ta kêu thảm thiết một tiếng, đau đến toàn thân co rút, cơ hồ phun ra.
“Cầu ngươi. . . . . . A. . . . . . Không cần tái động . . . . . . Ta. . . . . .” Ta hít vào một hơi thật sâu, rồi mới phi thường không tình nguyện phun ra mấy chữ kia. “Ta. . . . . . Sẽ không. . . . . . Rời đi. . . . . .”
Mới là lạ!
Dù sao hiện tại chỉ có ta cùng hắn, sau này có quỵt nợ hắn cũng không có biện pháp.
Ha ha, ta quả nhiên vẫn là thực thông minh, lấy lui vi tiến mới là thượng sách, thằng Tây này, chờ ch.ết đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, NND.
“Khụ, khụ khụ. . . . . .”
Cái này gọi là vui quá hóa buồn ── ta bị chính nước miếng mình làm cho sặc.
=_____________=|||
Nhưng cái yếu thế của ta hiển nhiên là có hiệu quả, được một đáp án vừa lòng, hắn cuối cùng cũng ngừng lại, rồi vén phần mái tóc bù xù trước mặt ra sau, cúi đầu hôn lên trán.
“Sớm đáp ứng không phải tốt lắm sao, cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ như vậy.”
Ánh mắt hắn vẫn là lạnh lùng, nhưng bên trong lại tràn đầy tình cảm ấm áp.
“Ra, đi ra ngoài.”
Nếu như vậy dễ dàng đáp ứng, vậy không phải ta rồi.
Hắn thực nghe lời rút ra, nhưng đồng dạng rất đau, ta nhịn không được co rụt lại, hai chân lại đem hắn giữ chặt hơn.
“Ân. . . . . .” Hắn hít vào một hơi thật to, “Xem ra em thật không muốn ta buông ra.” Rồi lại tiếp tục thẳng tiến nơi hậu huyệt của ta.
Ta cả người đều đụng vào đầu giường, sao bay đầy đầu, rồi kêu thảm thiết một tiếng.
“Thằng khốn. . . . . .”
Hắn vô tội nhìn ta.
“Đây chính là em không chịu buông ta ra, ta chỉ bất quá là thỏa mãn yêu cầu của em mà thôi. . . . . .”
“Ngươi, ngươi rõ ràng biết. . . . . .”
“Thực thoải mái, nơi đó của em thực chặt a. . . . . .”
Đương nhiên phải chặt rồi, ta làʍ ȶìиɦ nhưng cho tới bây giờ chưa từng sử dụng nơi đó, vẫn đều là ở phía trên đối phương. . . . . .
Phi, phi, phi, ta nghĩ cái gì vậy. . . . . .
“Ân. . . . . .”
Miệng đột nhiên rên rỉ một tiếng, mềm mại giống tiếng mèo kêu, ta hoảng sợ.
Hạ thân vẫn là rất đau, lại đồng thời nhiều điểm cảm thấy tê dại, cả thân mình đều ngứa ngáy khó chịu.
Hắn trừu sáp thật mạnh, một đạo khoái cảm theo xương sống truyền vào não bộ, ta “Aha” ta kêu lên một tiếng, thân mình run rẩy không thôi.
“Nguyên lai điểm ở trong của em thật nhạy cảm.” Hắn nhẹ nhàng nắm một chút cái phân thân đã muốn cương lên của ta, vừa lòng nói: “Kế tiếp, ta nhất định phải cho em cảm nhận được khoái hoạt lớn nhất!”
Hắn bắt lấy phân thân của ta, cao thấp mà lộng, ta nhịn không được nghĩ muốn bắn một phen nhưng lại bị chặn lại, hắn ác liệt hướng ta cười nói: “Không được, chúng ta phải cùng nhau. . . . . .”
Ta ở dưới thân hắn không ngừng vặn vẹo, muốn thoát ra.
“Ngươi. . . . . .”
Hắn một tay cố định thắt lưng ta, đầu lưỡi luồn vào trong miệng ta cao thấp ɭϊếʍƈ cắn một lần, kịch liệt lại triền miên, sau cùng chấm dứt, ta cùng cái miệng của hắn lôi ra một sợi chỉ bạc thật dài.
“Gọi ta Khải Ân. . . . . .”
Thanh âm hắn cuối cùng cũng không hề bình tĩnh giống trước, mà mang một chút gợi cảm.
“Ân. . . . . . A. . . . . . Khải Ân. . . . . . Cáp. . . . . .”
Ta ngoan ngoãn nghe lời kêu một tiếng.
“Kế tiếp. . . . . .”
Hắn nằm ở trên người ta, bả vai như cuộn sóng phập phồng, da thịt trắng nõn mồ hôi lấp lánh, mỗi một lần xâm nhập đều cố ý chạm đến đỉnh mẫn cảm trong cơ thể ta.
“Ân a. . . . . .”
Ta không khỏi lớn tiếng rên rỉ, thân thể tràn ngập khoái cảm, không ngừng run rẩy.
Rồi trước mắt đột nhiên một mảnh mơ hồ, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được bắn ra.
Cùng lúc đó, bên tai một tiếng tê rống, hắn tựa hồ đem hết khí lực, cả thân mình thật mạnh đâm sâu vào người ta, mà đồng thời trong cơ thể của ta cũng cảm nhận được một cỗ dịch phun ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của ta cùng hắn, chóp mũi tràn ngập mùi xạ hương nam tính, thật lâu không tiêu tan.
Hoảng hốt, trước mắt giống như lại hiện lên cảnh tượng hạnh phúc kiếp trước, khi đó, ta cũng vậy ở dưới thân hắn, hạnh phúc cảm thụ dư vị cao trào.
Nhưng hiện giờ, cái gì cũng không có , chỉ còn lại một mảnh ký ức hư ảo.
Thời gian là thứ vô tình.
Hắn nhắm mắt, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc của ta.
Ta nhìn hắn, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn chậm rãi mở mắt.
Nhưng mà, ta lại cảm giác được tựa hồ có cái gì đó không giống, là cái gì không giống?
Đúng, là hơi thở.
Vờn quanh hắn vốn là cái loại hơi thở cao ngạo cuồng ngạo lại tà ác nhưng giờ trong nháy mắt đột nhiên không thấy đâu, chỉ còn lại hơi thở vương giả lãnh đạo.
Không, còn hơn chút bất đồng gì đó.
Nhìn hắn giờ không hề lạnh như băng, ôn nhu lại nhiệt tình nhìn vào hai mắt ta, ta phi thường cảm thấy kỳ quái, khiến ta cảm thấy giống như bộ dạng ta lần đầu gặp hắn.
Đúng rồi, hơi thở kia giống như vừa trầm ổn vừa tao nhã.
Hắn ôn nhu đối ta mỉm cười, ngón tay lướt qua đôi môi của ta, trên mặt vuốt ve một chút, rồi mới trượt đến cổ, xương quai xanh. Nhưng mà đương đến bả vai cuả ta, lại phát hiện hai tay ta lúc này đều đang bị xích ở đầu giường, hắn nhăn mi lại.
“Tên gia hỏa kia. . . . . . Thật sự là xằng bậy. . . . . .”