Chương 22

“Bí đỏ?”Ta nghi hoặc nháy mắt mấy cái, nhất thời không phản ứng lại được, bí đỏ là ý tứ gì, cẩn thận tưởng tượng, lập tức phụt cười. “Bí đỏ?”Ta ôm bụng cười to, một tay chỉ chỉ nam nhân vẻ mặt âm trầm bên cạnh, “Hắn. . . . . . ha ha ha. . . . . . Hắn gọi là bí đỏ?”


Áo Văn không chút do dự gật đầu.


Ta tựa vào một bên cột đá không thể khống chế chính mình, không ngừng cười ha ha, trong đầu hình ảnh tên gia hỏa Khải Ân đầu bí đỏ không ngừng bay qua bay lại, làm ta càng thêm ôm bụng cười to, tay cũng không khống chế được mà không ngừng đập vào cột đá. Khải Ân mặt đen lại, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Áo Văn một cái, rồi mới có chút hổn hển nói với ta: “Cười cái gì mà cười, không cho phép cười nữa!”


Thấy hắn có điểm sinh khí, ta không cười to nữa mà nín nhịn lại mà cười, cũng coi như cho hắn điểm mặt mũi.


Hắn uy hϊế͙p͙ vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đem ta ôm vào trong lòng, ta tựa vào người hắn tiếp tục nín nhịn cười, lơ đãng thoáng nhìn, cư nhiên thấy bên tai hắn dường như hơi phấn hồng, ta kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.


Hắn ánh mắt lóe lên nhìn ta, màu phấn hồng nơi tai dần dần khuếch tán ra khắp khuôn mặt, cuối cùng mặt hằn dù dày mấy cũng thật sự không nhịn được, dùng sức đem đầu của ta ấn xuống, không cho nhìn nữa.


available on google playdownload on app store


Ta dựa sát vào người hắn lại cười thêm một trận nữa, thật không nghĩ tới ãnh khốc đại ma vương này cũng có ngày đỏ mặt.


Áo Văn hiển nhiên cũng chú ý tới điểm ấy, có chút ngạc nhiên kêu lên: “Da mặt ngươi dày như vậy không ngờ cũng có lúc thẹn thùng? Ta thật không nhìn lầm đấy chứ?”
“Câm miệng!”


Cho dù nói ít, nhưng uy tín lãnh khốc đại ma vương có thừa, một cài từ đã có thể khiến cho Áo Văn thẳng người không nói một tiếng nào nữa.


Chờ ta cười đủ, Khải Ân đã khôi phục lại khuôn mặt bình thường. Ta có chút thất vọng bĩu môi ── cho dù là kiếp trước, cũng rất ít khi có thể nhìn thấy hắn đỏ mặt, thực đáng tiếc a, chỉ có thể nhìn được trong chốc lát.


Ta tránh khỏi cái ôm của Khải Ân, xoay người hướng Áo Văn hỏi cái vấn đề lúc nãy ta tò mò: “Tên này từ đâu mà có vậy?”


Áo Văn nghe vậy cười trộm, nhưng thấy Khải Ân nhìn chằm chằm mới nhịn cười vẻ mặt đứng đắn nói với ta: “Cậu hẳn là đã biết hắn có triệu chứng phân liệt nhân cách?”
Ta gật gật đầu.


“Kỳ thật tên này là do một chuyện ngoài ý muốn tạo thành.” Giống như nghĩ đến cái gì đó thú vị kiến hắn muốn cười lớn tiếng, chính nhưng là dưới uy quyền cưỡng bức của Khải Ân mà chỉ có thể vất vả nhẫn nhịn, khuôn mặt thoạt nhìn có điểm vặn vẹo.”Toàn bộ đều là do tên tiểu tử này vận khí không tốt, 9 tuổi, hắn cùng cha mẹ cãi nhau đầu không hiểu sao bị một quả bí đỏ lớn ném trúng đầu khiền cho đầu rơi máu chảy rồi hôn mê bất tỉnh làm mọi người sợ hãi. Tuy rằng đã trị liệu kịp thời, không tr.a ra có hậu di chứng gì, mọi người cũng tưởng là không sao nữa rồi. Ai biết được hắn lại dần dần phân liệt ra ba loại nhân cách cho đến hiện tại. Những người biết chuyện này đều đặt cho hắn cái danh hiệu bí đỏ.”


“Thì ra là thế.”
Ta sờ sờ cằm, có chút thương hại nhìn Khải Ân.
Tên gia hỏa này thật đúng là xui xẻo tới cực điểm, cư nhiên bởi vì một trái bí đỏ mà nhân cách phân liệt, quả nhiên là kiếp trước làm bậy khiến bây giờ phải chịu báo ứng .


Bất quá hai chữ “bí đỏ” này, thật đúng là cái tên thích hợp với hắn.
Nghĩ đến đó, ta lại bắt đầu cười rộ lên.
Bằng hữu của tên gia hỏa này đều là những người thú vị à, thật muốn có thể biết hết tất cả bọn họ.


Thấy ta lại bắt đầu cười, Áo Văn cuối cùng cũng nhịn không được, không để ý đến ánh mắt hung ác của Khải Ân bắt đầu cười to ra tiếng, thậm chí tựa lên vai ta mà cười.
“‘bí đỏ’, hai chữ này thực thích hợp với hắn a!”
“Ân, rất thích hợp a!”


Ta gật đầu cười tiếp. Từ kiếp trước đến kiếp này cuối cùng cũng có cơ hội có thể tổn hại hắn a, ta làm sao có thể buông tha, cười nhạo một phen không cảm thấy có lỗi với lương tâm.


Thế là ta càng thêm không kiêng nể gì cười ha hả. Nhưng Áo Văn bên người ta hiển nhiên không có đảm lượng như ta, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm uy hϊế͙p͙ của Khải Ân, hắn nuốt nuốt nước miếng, ngưng cười, chỉ có thể ai oán nhìn ta không sợ uy hϊế͙p͙.


Đang lúc ta có chút cười đau đến sốc hông, ôm bụng tựa vào một bên cây cột đang muốn từ từ ngưng cười thì cửa phòng hội trường “phanh” một tiếng bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra, một vị mỹ nữ thân hình bốc lửa mặc một cái váy hồng, không để ý đến thủ vệ đang ngăn trở, vội vàng, có chút hổn hển đi thẳng về phía Khải Ân.


Khuôn mặt của nàng mỹ lệ lẳng lơ nhưng đồng thời cũng là ác mộng kiếp trước của ta.


Chỉ cần liếc mắt một cái, ta cũng biết, nàng, không nghi ngờ gì chính là An Á • Kha Hoa chuyển thế, một nữ nhân điên cuồng ái mộ Khải Ân • A Tư Đặc Lôi, nhưng cũng đồng thời điên cuồng oán hận Tuyết Lị • Tháp Lạp Mễ.






Truyện liên quan