Chương 45

Lại tỉnh lại, trong phòng đã hoàn toàn một màu đen, ta ngước về phía đầu giường, nhìn thời gian, 8 giờ tối, không phải đêm khuya. Lúc này ta chỉ mới ngủ bốn giờ, bất quá thân thể thư thái hơn rất nhiều, tinh thần cũng khôi phục không ít. Nhưng trên người bởi vì lúc trước dính đầy mồ hôi nên ta phải đi tắm rửa một cái, hảo hảo vệ sinh một chút.


Đem khăn tắm vào trong phòng tắm, nhìn cái giường trống trơn, ta bắt đầu vì chính mình mà phiền não tự hỏi, ta có nên hay không lõa đánh trần mà chạy xuống.


Ôm hy vọng mình sẽ may mắn, ta mở tủ quần áo ra, một loạt quần áo được sắp xếp chỉnh tề, tất cả đều là đồ của nam. Ta tùy tay cầm quần bò cùng cái áo sơ mi thoạt nhìn nhỏ hơn, so sánh một hồi, cư nhiên thập phần thích hợp, kích thước rất vừa, giống như là làm ra để cho ta mặc. Xem ra tên gia hỏa bí đỏ này đã chuẩn bị từ trước, ngay cả quần áo cũng rất cho toàn .


Căn cứ theo kinh nghiệm, người bình thường sẽ để qυầи ɭót trong ngăn tủ kéo phía dưới. Thế là ta ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên là có qυầи ɭót nam nhân, được chất đống một cách chỉnh tề.


Ta nhìn nhìn, bên trái lớn hơn một chút, bên phải nhỏ hơn một chút, mà nhỏ hơn tự nhiên là của ta rồi.


Ta tùy tiện lôi ra một cái, mới nghĩ muốn mặc vào, lại phát hiện cầm trong tay mình chính là mấy cái dây lưng rất nhỏ, căn bản không phải dệt từ vải. (tức là ko phải qυầи ɭót mà là mấy cái dây tạo thành hình giống cái qυầи ɭót >0< vô sỉ) Ta khóe miệng run rẩy, trừng trừng nhìn cái qυầи ɭót tình thú này thật lâu, gân xanh trên thái dương không khống chế được mà bắt đầu nổi lên, rồi mới dùng sức mà đem mấy cái qυầи ɭót làm từ mấy cái dây nhỏ này ném trở về, rút ra một cái qυầи ɭót khác. “. . . . . .” Lần này hoàn hảo, vải nhiều hơn một chút, là một cái quần da báo hình chữ “T” khêu gợi, nhưng khẳng định không phải là loại ta sẽ mặc. Ta đặt nó trở về, lại rút một cái khác. “. . . . . .” Một cái có rất nhiều vải, nhưng vì cái gì nó lại có một màu đen trong suốt? Mặt phía sau còn có một cái lỗ, ngốc tử cũng nhìn ra đó là phương tiện hữu ích cho người nào đó làm chuyện xấu. Trong lòng đã muốn tức giận tới đỉnh điểm ── tên gia hỏa bí đỏ kia căn bản là vua biến thái, ta hung tợn quăng cái qυầи ɭót này trở về chỗ cũ. Lần này sợ tùy tiện rút ra sẽ phải nhìn thấy một cái qυầи ɭót cực phẩm tình thú, ta cẩn thận nhìn một lượt cái ngăn kéo mới tìm được một cái qυầи ɭót tam giác màu trắng bình thường. Ta vội vàng mặc vào, tiếp theo lại mặc áo sơ mi cùng quần bò, nhìn vào gương, xác định không có vấn đề gì mới mở ra cửa phòng đi ra ngoài. Ngoài cửa là một cái hành lang dài trải thảm màu đỏ, hai bên tường treo một ít bức tranh, cứ cách 5, 6 thước thì có một cái pho tượng cổ mang dáng vẻ kiêu ngạo. Ta vừa đi vừa thưởng thức trân phẩm nghệ thuật trăm năm khó gặp này. Ta bước đến phía trước, nếu không để ý thì nửa người dưới thường xuyên truyền đến từng cơn đau, nhưng nếu chú ý kĩ hơn một chút thì vẫn cảm thấy dễ chịu. Cuối hành lang là một cánh cửa mang phong cách Locker, ta cầm lấy cái đấm cửa, ở trước cửa do dự một chút, cuối cùng vẫn là đẩy nó ra. Cái đập vào mắt đầu tiên vẫn là một cái hành lang dài được trải thảm đỏ, hai bên có hai cái cầu thang đi xuống dưới; ta ngẩng đầu nhìn trần nhà, chiếc đèn treo làm bằng thủy tinh thật lớn, nó phát ra ánh sáng màu ngọc. Ta lại cúi đầu nhìn ra xa, là một đại sảnh lớn cũng được trải thảm đỏ, mấy người mặc áo đen đeo kính râm đứng ở mấy góc có thể thấy được, còn có La Y đang đứng nói chuyện, nhìn thân hình thì có vẻ như là cận vệ Mạch Khắc của Địch Tu Tư. Ta hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, không phát hiện ra bí đỏ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tự lên tinh thần cho mình rồi đi ra. La Y thấy ta bước ra liền đẩy Mạch Khắc. Mạch Khắc xoay người lại thấy ta, hướng ta chào một cái rồi đi ra ngoài. Ta nhìn theo hắn ra cửa rồi mới hỏi La Y: “Các ngươi đang nói gì vậy? Địch Tu Tư đâu? Có chuyện gì sao?” “Không có gì, chỉ là một ít việc lặt vặt hằng ngày.” La Y trả lời, ánh mắt có chút tránh né. Ta hồ nghi nhìn hắn, nhưng cuối cùng cũng không hỏi lại, chỉ là gật đầu. “Nơi này là tòa biệt thự của gia tộc Phỉ Nhĩ Tư ở New York, mà thiếu gia đang đi ra ngoài công tác, Đỗ thiếu gia, cậu không cần lo lắng, thiếu gia hẳn là rất nhanh sẽ trở về giúp cậu.” Trở về giúp ta? Ta không khỏi hồi tưởng lại việc nhìn thấy mấy cái qυầи ɭót tình thú trong ngăn kéo, mặt có chút nóng lên, lần đầu có cảm giác muốn giết người: “Ta lo lắng cái rắm, tên gia hỏa kia tốt nhất vĩnh viễn đừng có trở về.” Cũng tốt, như vậy có thể cho ta vài ngày thanh tĩnh để hảo hảo tu dưỡng một chút. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ta có chút hối hận. Quả nhiên, La Y nheo mắt nguy hiểm nhìn ta: “Đỗ thiếu gia, xem ra cậu vẫn chưa có hiểu cái gì gọi là tao nhã của quý tộc, có cần tôi giúp cậu tặng mấy khóa học lễ nghi trong vài ngày không?” Ta cười gượng, liên tục xua tay: “Không cần, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà làm phiền ông chứ. . . . . .” La Y mặt không chút thay đổi nhìn ta: “Một chút cũng không phiền, dạy cậu là bổn phận của tôi.” Ta có điểm muốn khóc, sao ta mới đó đã quên trừ tên gia hỏa bí đỏ kia thì đây cũng là một đại phật rất khó đối phó? Ta vắt hết óc, đang nghĩ coi làm sao để thoái thác thì cái bụng bị bỏ đói nửa ngày bỗng nhiên lên tiếng. La Y kinh ngạc nhìn bụng của ta, ta có chút ngượng ngùng nói: “Tôi đói bụng, xin hỏi có gì để ăn hông?” Khóe miệng La Y không thể khống chế có chút nhếch lên, co rúm một chút, khi ta nghĩ hắn chuẩn bị cười ra tiếng thì thân thể hắn lại run lên vài cái rồi khuôn mặt biểu lộ ra đúng vẻ mặt bà mẹ ghẻ: “Thỉnh chờ, tôi lập tức đi phân phó phòng bếp, cơm chiều sẽ có ngay.” Ta gật gật đầu, rồi mới theo La Y đi xuống phòng bếp. Ta ở phía sau hắn làm mặt quỷ, sau khi làm vài chuyện ác xong, ta mới ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn chờ bữa tối.


available on google playdownload on app store






Truyện liên quan