Chương 47
Buổi chiều ngày hôm sau, khi ta đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, bắt đầu cuộc sống nhàm chán hàng ngày thì bí đỏ với vẻ mặt phong trần mệt mỏi bước vào biệt thự.
Ta liếc hắn một cái rồi tiếp tục lười biếng nằm xem TV, mà hắn thật cao hứng tiêu sái tiến lại, ôm lấy ta, hôn một cái thật nồng nhiệt.
Một bàn tay của hắn ở phía sau giữ đầu ta, một bàn tay khác nắm lấy cằm ta, không cho ta trốn thoát, đầu lưỡi tham nhập vào miệng ta, linh hoạt đảo qua răng và lợi rồi lại gắt gao ɭϊếʍƈ lấy lưỡi ta, hồi lâu vẫn chưa chịu buông ra.
Chỉ đến khi ta bị hôn đến bực mình mà không ngừng ở phía sau hắn đẩy ra, hắn mới chịu lưu luyến không rời mà kết thúc.
“Ăn cơm chưa?”
Hắn ôm lấy ta, quyến luyến ở trên cổ ta ngửi ngửi, lại cọ cọ trên người ta.
“Rồi, đã ăn.” Ta dùng sức đẩy tên gia hỏa đang ngày càng có xu hướng hóa thành cho con. “Ngươi còn chưa có ăn?”
Hắn gật gật đầu, lại thất vọng nhìn ta: “Còn tưởng rằng có thể cùng em ăn…”
Trong chốc lát, ta tựa hồ thấy được cái đuôi và hai cái tai xuất hiện trên mình tên gia hỏa này, thế là trong đầu linh quang chợt lóe, hỏi: “Ngươi là Khải Nhĩ?”
Chỉ có tên gia hỏa Khải Nhĩ kia mới có thể làm cho người khác phải đau đầu.
“Đúng rồi! Vợ yêu, quả nhiên chỉ có em mới có thể phân biệt rõ ràng bọn ta.” Hắn đột nhiên bổ nhào lên người ta trên ghế sô pha, ánh mắt sáng suốt nhìn ta.
Ta bị hắn chặn đến không thể nhúc nhích, không thể đẩy hắn ra, đành mặc hắn đè ép.
Hắn nhìn xuống ta, đôi mắt màu lam dần lóe lên quang mang dục vọng, hai tay càng ngày càng tiến sát, cái đầu cũng càng ngày càng thấp. Mà ta bởi vì không có chỗ thối lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiến về phía ta.
Mắt thấy sắp bị hắn hôn, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng ho khan: “Khụ, khụ, thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong, thỉnh dùng cơm.”
Không thẹn là âm thanh của ông trời khiến Khải Nhĩ đình chỉ động tác, thất bại ngẩng đầu, quát: “Ông không thể đợi một lát nữa hẵng nói được sao?”
Khuôn mặt La Y nghiêm túc địa nói: “Chiếu cố thiếu gia cho tốt là chức trách của tôi.”
Nghe xong những lời này, Khải Nhĩ ngã trên người ta, với vị quan gia phi thường khó hiểu này, hắn không có biện pháp.
Ta cười cảm kích nhìn La Y, lần đầu tiên ta cảm thấy được hắn thật là đáng yêu, không nghĩ tới khóe miệng La Y lại mỉm cười, chằm chằm nhìn ta.
“. . . . . .”
Ta sửng sốt.
Trong ấn tượng của ta, La Y là một tồn tại nghiêm túc đến khủng bố, là người hầu trung thành nhất của Khải Ân, mà lần này hắn cư nhiên lại cố ý quấy rầy Khải Nhĩ, giúp ta thoát, thật sự là phi thường ngoài dự kiến cả ta. Giờ khắc này, cái hình ảnh khủng bố như đại ma vương Khải Ân của hắn trong lòng ta bắt đầu dần dần phát triển thành hình tượng thiên sứ đáng yêu.
Ta nhìn La Y chân thành mỉm cười.
Khải Nhĩ vừa lúc thấy một màn như vậy, thế là mặt nhăn mày nhó, kéo đầu ta lại đối diện với hắn: “Không được cười như vậy với người khác, ta sẽ ghen!”
“. . . . . .”
Ta không nói gì nhìn hắn, chỉ có hắn mới có thể nói ra được những lời này, ta cảm giác được tên gia hỏa này càng ngày càng giống tiểu hài tử.
Ta đẩy hắn đứng dậy: “Đi ăn cơm đi.”
Hắn thuận theo quán tính kéo ta lại, rồi mới vừa hướng bàn ăn đi tới vừa phân trần với ta: “Em thật sự nhẫn tâm để ta trơ trọi với một đống đồ ăn như vậy sao? Theo ta!”
Thấy thái độ hắn kiên quyết, ta đành chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn, tùy tiện uống chút canh, bồi hắn ăn cho xong cơm trưa.
Ăn xong cơm trưa, hắn lại kéo ta trở về phòng ngủ trưa, ta quầng thâm dưới mắt hắn, rốt cũng không thèm những lời định nói mà hảo hảo nói ra, ngoan ngoãn cho hắn ôm ngủ trên giường.
**************
Vừa tỉnh lại, trời đã trở nên tốt, ánh trăng bên ngoài xuyên qua tầm rèm chiếu vào trong phòng, tạo nên vầng sáng tròn trên mặt đất.
Bí đỏ vẫn còn ngủ say, nhưng hai tay vẫn là ôm chặt lấy ta, hơi khí từ nơi mủi phả vào mặt ta, nóng, có chút ngứa ngứa. Nhìn hắn im lặng, duy bộ dạng an tĩnh, ta không kìm vươn tay viền theo đường nét mà ngàn năm vẫn không thay đổi. Khuôn mặt này sao lại vừa quen vừa lạ đến thế.
Ngàn năm trước, hắn cùng Tuyết Lị vừa thấy đã chung tình; ngàn năm sau, hắn cuối cùng cũng tìm được Đỗ Mặc.
Hơn một ngàn năm cô độc tìm kiếm, ta chỉ tưởng tượng đã thấy thống khổ không thôi, huống chi là sự thực? Nếu không phải bởi vì yêu đến khắc cốt ghi tâm, thì không ai có thể chịu được thời gian chờ đợi lâu dài đầy vô vọng như vậy. Người này, thực yêu ta. . . .
Chính là, vì cái gì. . . . . . vì cái gì chỉ đến khi phụ vương cùng mẫu hậu ta hồn phi phách tán thì ngươi mới nhận ra ngươi yêu ta đến thế nào? Nếu, nếu có thể sớm một chút, có lẽ. . . . . .
Ta lau nước mắt nơi khóe mắt, từ trong ***g ngực bí đỏ giãy ra, đem cái gối thay thế vào đó rồi ly khai khỏi phòng.
Xuống dưới lầu, nhìn thời gian, mới biết được là đã 8 giờ tối.
La Y thấy ta xuống, liền đi đến tiếp đón, rồi mới hỏi ta có muốn hay không chuẩn bị bữa tối, ta gật gật đầu.
Vốn muốn ngồi xem TV giết thời gian, nhưng ngẫm lại dù là ke ng tiếng Anh hay tiếng Trung đều rất nhàm chán, chẳng thể lên tinh thần chút nào, thế là ta gọi La Y đang chuẩn bị phân phó phòng bếp nấu bữa tối: “Ta có thể lên mạng không?”
La Y lắc lắc đầu.
“Gọi điện thoại?”
La Y cười khổ.
Ta nhụt chí phất tay: “Quên đi. Bữa tối hôm nay là gì? Ta có thể tự mình làm được không? Đã lâu rồi chưa có ăn đồ Trung Quốc, có chút nhớ nhớ, như vậy cũng thuận tiện giết thời gian luôn.”
Lần này La Y cuối cùng cũng đại xá mà gật gật đầu.
Ta hoan hô cười, cao hứng đi theo phía sau La Y vào phòng bếp.
La Y cùng đầu bếp đơn giản nói chuyện một chút, cả phòng bếp liền trở thành thiên hạ của ta.
Ta thuần thục vo gạo nấu cơm, lại bắt đầu làm nóng chảo xào rau, La Y ở một bên nhìn, thần tình ngạc nhiên, ta cười tự hào nhìn hắn. Ở Anh quốc học 2 năm, cuộc sống độc thân khiến ta phải bắt đầu học nấu ăn.
Một tiếng sau, mùi hương bắt đầu tỏa ra, nhìn mấy món ăn giản dị thường ngày trước mắt, ta đột nhiên có loại cảm giác được làm người.
Đang lúc ta chuẩn bị ăn, ngón tay bắt đầu động, chuẩn bị ăn cơm thì thấy bí đỏ gọi tên ta, quần áo không chỉnh tề, thần tình kinh sợ từ trên lầu chạy xuống.