Chương 70
Mùa đông ở Ý tuy rằng so với Anh quốc có phần ấm áp hơn nhưng vẫn rất lạnh. Đại ca, nhị ca vẫn đang hưng phấn đi Vinich du ngoạn, mà ta bởi vì sợ lạnh nên cũng không muốn làm bóng đèn, liền một mình trong phòng bọn họ ở La Mã.
Cuộc sống một mình có chút nhàm chán, ta trừ bỏ ôn tập thì chỉ có lên mạng tìm trò chơi hoặc là tìm bằng hữu tâm sự, ngẫu nhiên cũng đi xem vài danh thắng cổ tích ở La Mã. Có một ngày lên mạng cùng Ellen nói chuyện phiếm, không cẩn thận nói cho nàng biết địa chỉ hiện tại, thế là sáng ngày hôm sau, sau khi ta mở cửa phòng liền không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng.
Ellen kéo theo một túi du lịch nhỏ, mặt dầy vô sỉ đi vào, lấy lý do cực kỳ hợp lý là thay bí đỏ coi chừng ta, kì thực là chính cô ta muốn đến La Mã điên cuồng mua sắm. Tiếp theo nàng lại lấy điều kiện, để không báo cáo cho bí đỏ địa chỉ hiện tại của ta, nàng áp chế ta cùng nàng đi dạo phố cầm đồ vật này nọ. Ta buồn chán, vốn đã muốn ra ngoài cho khuây khỏa rồi nên không nhiều lời mà ngay lập tức đồng ý.
Bồi nàng đi dạo liên tục năm ngày, ta xem như hoàn toàn lãnh hội đủ thế nào là mua sắm cuồng đến khủng bố, tí lệ thuận với những chiếc túi ngày một tăng trong nhà là chân ta bắt đầu sưng vù. Mà Ellen lúc nào cũng đi giầy cao gót lại hoàn toàn không có việc gì, vẻ mặt vẫn như cũ hưng phấn bừng bừng, mặt không đổi sắc liên tục xòe ra vài thẻ tín dụng, không hổ là kẻ có tiền. Nhưng ta cuối cùng lại vẫn có dự cảm xấu.
Quả nhiên, không quá vài ngày, ta liền nhận được điện thoại của bí đỏ.
Hắn một bên ở trong điện thoại nói lời ngon tiếng ngọt với ta, một bên chửi ầm Ellen đang phá sản không ngừng, nguyên lai mấy cái thẻ tín dụng Ellen dùng là thẻ của hắn. Vậy thì cũng chẳng lạ gì khi hắn tìm được địa chỉ mới của ta, hiển nhiên do tín dụng gây họa.
Ellen vì lấy lòng bí đỏ mà đem tin tức ta hiện tại đang ở nhà một mình tiết lộ cho hắn. Thế là không bao lâu, bí đỏ liền xuất hiện trước cửa nhà ta, hắn muốn nhân lúc này buộc ta về nhà của hắn, thuận tiện đem Ellen đi chơi đã lâu trờ về.
Khi ta đang ở buồn rầu tự hỏi làm sao có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn thì đại ca, nhị ca đi du lịch trở về, phá vỡ âm mưu của bí đỏ, hai người bọn họ đen mặt, không lưu tình đem bí đỏ cùng Ellen đuổi ra khỏi nhà. Ngoài dự kiến của ta là thái độ bí đỏ cư nhiên khác thường, nói chuyện vẫn rất hảo, cũng không cưỡng cầu, còn rất dứt khoát đem Ellen trở về.
Tuy rằng như thế, ta vẫn bị đại ca cùng nhị ca canh giữ rất nghiêm.
Ngày 20 tháng 12, đang lúc đại ca, nhị ca chuẩn bị cho lễ giáng sinh, Ellen lại một lần nữa xuất hiện trước cửa nhà ta đem theo thiệp mời của buổi vũ hội hóa trang mừng lễ giáng sinh do bí đỏ làm chủ trì.
Có lẽ là bởi vì hành vi khác thường lúc trước của bí đỏ làm ảnh hưởng đến hai người anh của ta cho nên bọn họ không ngờ lại đáp ứng ngay lập tức, cũng cam đoan sẽ mang ta đến, lúc đó, Ellen mới vừa lòng rời đi.
Sau khi Ellen đi, ta hoài nghi nhìn đại ca: “Anh sao có thể dễ dàng đáp ứng như thế? Không phải có âm mưu gì đấy chứ?” Thí dụ như nhân cơ hội này đi đến đạp đổ hang ổ của bí đỏ.
“Em suy nghĩ quá nhiều rồi, ha hả. . . . .” Đại ca cười ha ha, trong mắt lóe lên chút chột dạ, nhưng vẫn không tránh tia nhìn của ta.
Ta đang muốn hỏi lại thì nhị ca đột nhiên sờ đầu ta, cũng làm rối tóc ta. Hắn khinh thường nhìn đại ca, nói cho ta tình hình thực tế.
“Công ty chúng ta cùng công ty bí đỏ có vụ làm ăn, lần vũ hội này cũng có thể xem như là xã giao. Hơn nữa, em cũng rất muốn đi mà phải không, Mặc?”
“Nhị ca. . . . . .” Lúc này đến phiên ta chột dạ.
Nhị ca hiểu rõ nhìn ta, ngữ khí ảm đạm nói: “Em sao lại yêu hắn đến thế chứ? Đây quả là một đoạn nghiệt duyên mà. . . . . .”
Ta không thể phản bác, chỉ có thể lôi kéo tay áo nhị ca.
“Mặc, anh sợ em sẽ lại bị thương tổn. . . . . .” Nhị ca lo lắng nói.
Đại ca từ phía sau ôm lấy thắt lưng nhị ca, cùng lo lắng nhìn về phía ta.
“Yên tâm đi, em sẽ không lại tiếp tục làm chính mình bị thương tổn nữa đâu . . ..” Ta an ủi hai người anh của mình, đây là lời nói thật.
Trước khi linh hồn của phụ vương cùng mẫu hậu chưa được giải thoát, ta không có khả năng cùng bí đỏ ở một chỗ. Đây là trừng phạt của ta với chính mình, nhưng cũng biến thành trừng phạt với bí đỏ mà hắn rõ ràng chẳng biết gì cả. Ác nhân lớn nhất kỳ thật là ta mới đúng, nhưng ta thật sự không thể thoát khỏi cái gông xiềng này, chỉ có thể tùy ý để cái ác tính đó phát triển.
Ngày 23 tháng 12, hai người anh của ta mang ta bay đến đảo Sicilian. Tuy rằng bí đỏ có giúp chúng ta an bài chỗ ở, nhưng hai người anh của ta sợ hắn lợi dụng lần này để mưu đồ gây rối ta, cho nên lễ phép cự tuyệt ý tốt của hắn và ở tại khách sạn.
Buổi tối, đang lúc chúng ta đã chuẩn bị xong để đi dự tiệc, Ellen đột nhiên mang tới hai nữ nhân giúp việc cùng với một đống đồ vật này nọ, xông vào khách sạn, kéo vào phòng ta, đóng cửa, cất chìa khóa.
Đại ca, nhị ca ở bên ngoài vội vàng gõ cửa, ta tuy rằng nghi hoặc hành động kỳ quái của Ellen nhưng cũng biết nàng sẽ không làm gì ta nên đã kêu hai người anh của mình đi trước.
Thật vất vả mới khuyên được hai người kia đi, ta quay đầu thì đụng phải khuôn mặt phóng đại đang tươi cười đến đáng sợ: “Bà, bà muốn làm cái gì?”
“Nga ha hả a. . . . . .”
Nữ vương Ellen dường như nở nụ cười một chút rồi tay trái lấy ra bộ tóc giả, tay phải lấy ra một bộ lễ phục nữ đầy sang trọng, đưa tới trước mặt ta.
“Đỗ mỹ nhân, xem tui làm thế nào để cho ông tham dự dạ hội mà làm kinh ngạc tất cả mọi người nga…………….”