Chương 74
“Kêu cái quỷ gì chứ! Lão tử không ch.ết!” Ta không kiên nhẫn mà bịt lấy lỗ tai, dây thừng trên người đã sớm bị ta khống chế, tự động bung ra. Ta đứng lên, lưỡi biếng duỗi người.
Chờ ta nói xong, kho hàng đột nhiên im lặng dị thường, mọi người hoặc kinh ngạc, hoặc vui sướng, hoặc sợ hãi nhìn ta, bởi vì cách cái trán ta ước chừng khoảng 1 li một viên đạn ánh lên vững vàng đứng yên một chỗ, đó cũng chính là viên đạn La Toa bắn ra.
La Toa một bên hoảng sợ nhìn ta, một bên càng không ngừng lắc đầu nói: “Không có khả năng, không có khả năng, điều này sao có thể chứ! Ngươi vì cái gì mà không ch.ết?”
Biểu tình nàng thực có chút thú vị, ta thế là hết giận, cho nên sau khi lạnh lùng nhìn nàng, lại bắt đầu cười tà với nàng: “Mẹ ngươi không dạy cho ngươi, không nên tùy tiện nổ súng vào người khác sao?” Viên đạn dưới sự khống ch.ết của ta, bay vòng lại, bắn thẳng về hướng La Toa.
La Toa hai mắt mở to, sợ hãi, động cũng không dám động, viên đạn sát quá hai má nàng, một vệt máu chảy xuống, rồi mới “phanh!” một tiếng bắn thẳng vào tường, bốc lên một chút khói nhẹ.
“Ngươi. . . . . .” Thanh âm bí đỏ lúc đầu có chút tuyệt vọng thì giờ phút lại bất khả tư nghị nhìn ta, mới muốn nói nhưng cuối lại dùng chân đá vào La Toa đang nằm suy yếu dưới đất, đồng thì nàng ta phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ. Âm thanh khó chịu lại vang lên bên tai, bảo vệ bên người nàng không hẹn mà cùng bưng kín cái lỗ tai, tiếp theo lại làm theo nhiệm vụ, giơ khẩu súng lên, cảnh giác nhìn về phía ta
“Chậc chậc . . . .thứ này đối với ta cũng không có nhiều tác dụng lắm đâu.” Ta lắc đầu, vỗ tay một cái, súng trong tay những người đó tự động bay ra tụ tập một chỗ, trôi nổi trên đầu ta.
“Ma, ma quỷ!” Trong đám người không biết đột nhiên kinh hô một câu, tựa như giọt nước rơi xuống chiếc chảo đang nóng, chốc lát đám ngươi đang im lặng trở nên ồn ào, ngươi một câu ta một câu, khe khẽ nói nhỏ, lại thủy chung không dám bước tới gần ta, trừ bỏ vẻ mặt phức tạp của bí đỏ, Uy Liêm theo hắn tới, còn có đại ca cùng nhị ca vốn đã biết chuyện này. Bọn họ đi tới gần ta nhưng chạm phải ánh mắt cự tuyệt của ta liền ngừng lại.
Ta lắc lắc ngón trỏ, trêu tức nhìn đám người nói ta là ma quỷ: “Sai lầm rồi. Ta cũng không phải là ma quỷ, ta là. . . . . uy, hỗn đản, còn không ra khỏi thân thể ta? Tùy tiện chiếm dụng cơ thể của ta thể hả, ta cần phải thu lại!” Cảm thấy được cảnh tượng trước mắt càng ngày càng không tưởng được, có điểm giả quá … , ta cuối cùng nhịn không được hướng tên gia hỏa lúc nãy đột nhiên chiếm đoạt cơ thể của ta. Chẳng qua người bên ngoài nhìn vào tưởng ta đang lầm bầm lầu bầu, bọn bí đỏ gần ta nhất dùng biểu tình kỳ quái nhìn ta, ta có chút buồn bực.
“Ta chính là. . . . .tử thần!” Tên gia hỏa kia ngoan ngoãn từ trong cơ thể ta thoát ly ra ngoài, phập phồng ở trong không trung, hơn nữa cư nhiên thập phần rộng lượng, thực thể hóa ra cho mọi người cùng xem.
Tóc đen ngắn, một đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, chiếc mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng, gương mặt lộ ra thập phần anh tuấn, hơn nữa thân thể hoàn mỹ của tứ chi thon dài, đó chính là tên gia hỏa tự xưng là tử thần đang phập phồng bên cạnh ta. Bất quá hắn đúng là tử thần hàng thật giá thật nhưng ta càng thích gọi thẳng tên hắn hơn.
Cảnh tượng một người phân liệt thành hai quá mức kinh tủng, đám người chợt im lặng, chợt nghe thanh âm của người nói chuyện đặc biệt rõ ràng.
“Là ngươi? Hàn Ngữ Phong?” Đại ca, nhị ca thần tình không dám tin.
“Mẹ?” Uy liêm khiếp sợ nhìn Hàn Ngữ Phong, ngữ khí mang theo nghi hoặc.
Câu trước ta có thể dễ dàng dàng lý giải được, đại ca, nhị ca đã từng gặp hắn ở trong mộng. Còn câu sau . . . . khụ khụ. . . . . . ta cũng có thể lý giải, uy liêm đích thật là đứa con thân sinh của Hàn Ngữ Phong. Nhưng ta không nghĩ tới hắn lại xưng hô giàu tình cảm như vậy, mà Hàn Ngữ Phong cư nhiên cũng phản xạ có điều kiện liền đáp lại, cho nên ta không chút khách khí mà bò lăn xuống mặt đất mà cười. Trách không được Hàn Ngữ Phong trước đây ở trước mặt ta, tựa như một bà mẹ, chiếu cố ta, nguyên lai là đã có kinh nghiệm.
Hàn Ngữ Phong khó chịu trừng trừng nhìn ta, mà không biết bí đỏ từ khi nào đã tiến sát đến cạnh ta, tuyên bố quyền sở hữu, giúp ta trừng mắt nhìn lại. Ánh mắt hai người ở trên không trung giao nhau rồi lại rất nhanh thu về.
Nhị ca đột nhiên thần tình âm trầm vỗ lên vai của ta: “Mặc, chuyện này rốt cuộc là sao? Năng lực di chuyện vật bằng ý niệm đó cùng tên tử thần này có liên quan gì sao?”
Bí đỏ cùng đại ca cũng ở một bên chờ đáp án của ta.
Tâm tình vui sướng lập tức như thủy triều rút, thay vào đó là sự chua xót tràn đầy. Ta dại ra nhìn mấy khẩu súng lục lơ lửng phía trên đầu, lại vỗ tay một cái, hai mặt mắt ảm đạm nhìn theo những khẩu súng rơi xuống đât: “Năng lực của ta. . . . . . ta chán ghét cái năng lực này cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không sử dụng, các ngươi có biết vì sao không?” Ta nhìn ba người đang chờ đợi đáp án rồi lại bình tĩnh đưa mắt phiêu lãng rới cái lưới cách đó không xa, tiếp tục nói: “Đại ca, nhị ca, các người có biết phụ vương, mẫu hậu vì sao lại không cùng chúng ta chuyển thế không?” Ta quay đầu, không dám nhìn bọn họ. “Bởi vì bọn họ đã cùng ma quỷ làm một cuộc giao dịch, để em có được năng lực này, còn họ thì giao ra linh hồn của chính mình!”
Là ta, là ta tước đoạt cơ hội chuyển thế của bọn họ!
Sau một lúc lâu, ai cũng không lên tiếng, khi ta nghĩ mình cuối cùng cũng bị chán ghét, khí lạnh không biết từ đâu khiến cả người run rẩy thì thân thể lại lạc vào hai cái ôm ấm áp.
Đại ca, nhị ca nhẹ nhàng hôn ta lên trán ta, ôn nhu nói: “Đứa ngốc, chúng ta sao có thể trách em được, chỉ biết đố kị với em thôi. Bởi vì em so với chúng ta lại được phụ vương cùng mẫu hậu yêu thương nhiều hơn, cho nên em hẳn phải là cao hứng mới đúng. Huống chi đây là lựa chọn của phụ vương, mẫu hậu, em không cần phải đeo trên mình sự đau đớn đến thế. Chúng ta tôn trọng bọn họ vì vậy chúng sẽ càng bảo vệ em tốt hơn.”
“Anh . . . . ” Ta cảm động nhìn bọn họ, bóng ma trong lòng ẩn ẩn như gặp được một tia ánh mặt trời. Nhưng nỗi đau phải đeo ngàn năm không có khả năng có thể dễ dàng biến mất như thế, nó vẫn còn ở đâu đó, tiếp tục sinh trưởng.
Bí đỏ đột nhiên kéo ta vào trong ***g ngực hắn, hối hận nói: “Ta. . . . .thực xin lỗi. . . nếu không phải ta, em . . . . .ta. . . . em . . . ..” Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, thần tình càng thêm thống khổ, gắt gao giữ chặt lấy vai ta. “Cho nên, em mới không thể tha thứ cho ta?” Trong thanh âm mang theo tuyệt vọng.
Ta thở dài, đẩy hắn ra, nhẹ nhàng mà nói: “Ta càng không thể tha thứ chính mình.”
Bí đỏ kinh ngạc nhìn ta, hơi thở tuyệt vọng vờn quanh hắn, giống như một pho tượng, đứng ngây ngốc một hồi lâu.
Khi ta nâng tay lên, tính muộn đẩy hắn thì phía sau truyền đến một tiếng than nhẹ, là Hàn Ngữ Phong.
“Mặc, nói ngươi ngốc quả thật không sai, ta còn tưởng mấy năm nay ngươi có chuyện gì không vui, hóa ra sự thật là như vậy.”
“Cái gì chứ? Bọn họ chính là cha mẹ kiếp trước của ta đó!” Ta căm giận.
“Ta biết ta biết!” Hàn Ngữ Phong có chút không kiên nhẫn, bịt chặt lấy lỗ tai. “Chẳng lẽ ta chưa nói qua sao?”
Hắn pha phú thâm ý nhìn đại ca, mà đại ca bị nhìn như vậy liền có chút khó hiểu.