Chương 22: Uy phong
“Địch Tổng, đây là……… đơn từ chức của tôi ”
Đinh Vũ đem đơn từ chức đã đóng dấu đặt lên bàn làm việc của Địch Nhã.
“Tôi sẽ báo cho bên tài vụ để kết toán tiền lương của cậu, hy vọng trong tương lai cậu sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn” Địch Nhã đứng lên mỉm cười vươn tay về phía Đinh Vũ.
“Cảm ơn Địch tổng”
Đinh Vũ cũng vươn tay nắm lấy bàn tay của Địch Nhã, sắc mặt có chút ảm đạm. Không một lời níu giữ, giấc mộng nhiều năm cũng đã đến lúc tỉnh lại rồi.
“Sau này nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ gọi cho tôi “
Địch Nhã thu hồi tay vỗ vỗ bả vai của Đinh Vũ. Đối với Đinh Vũ, Địch Nhã vẫn rất coi trọng tài năng và năng lực công tác của y, nhưng đã trải qua việc kia thì hắn thật sự không thể giả vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì. Kết cục như thế này cũng tốt, tránh cho sau này hai người đều cảm thấy khó xử.
“Hảo…Địch…….. Nhã, hẹn gặp lại”
Đinh Vũ cũng biết lời này của Địch Nhã cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, sau này hai người sẽ không có cơ hội gặp lại một lần nữa. Y nhìn Địch Nhã một lần cuối cùng rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Địch Nhã cầm lấy đơn từ chức đặt ở trên mặt bàn, di động lại đột nhiên vang lên, là số điện thoại quen thuộc.
“Tiểu Vũ” Địch Nhã buông tờ đơn từ chức ra, ngả người ra ghế dựa, vươn tay nới lỏng cà vạt, trên mặt là nụ cười tràn ngập ôn nhu.
“Địch Nhã, sau khi tan tầm anh đưa em đi hiệu thuốc nhé. Dạo gần đây Kim Y luôn thức đêm để làm nốt dự án quảng cáo, giấc ngủ cũng không tốt lắm. Em muốn mua cho anh ấy trà an thần trợ giúp giấc ngủ” thanh âm mang theo nhàn nhạt tiếu ý của Tần Vũ truyền vào trong tai Địch Nhã.
“Tiểu Vũ, em bất công quá. Lúc anh đi công tác đêm nào cũng nhớ em đến mất ngủ, sao em lại không mua cho anh?” Địch Nhã cố ý biểu lộ bất mãn, oán giận nói.
“Tối hôm qua em bị anh lăn qua lộn lại cả một đêm rồi còn cần phải mua gì nữa!?” âm cuối đề cao lên, nghe vào lại càng mang theo tiếu ý.
“Anh đi cả nửa tháng, chỉ có một đêm sao đủ được!” Ngữ khí của Địch Nhã lại càng thêm bất mãn.
“Hảo hảo, không cần nháo loạn. Em còn việc phải làm, cúp máy trước nhé” Tần Vũ ngừng lại trò đùa của hai người.
“Tiều Vũ, hôn một cái” Địch Nhã cầm sát điện thoại sau đó phát ra một tiếng hôn thật to.
Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười bất đắc dĩ của Tần Vũ, Địch Nhã đợi một lúc lâu mới nghe thấy một tiếng “Chụt” rất nhẹ, ngay sau đó đã truyền tới tiếng Tần Vũ cúp máy. Tuy rằng đầu kia chỉ còn truyền tới những tiếng “Tít tít” nhưng tiếu ý từ đuôi lông mày đến khóe mắt của hắn phải rất lâu sau mới tản đi.
Tần Vũ thật cẩn thận bưng tách trà vào thư phòng.
“Ngô…nóng quá!” Tần Vũ đem tách trà đặt trước mặt Kim Y sau đó đưa lên sát miệng thổi thổi.
“Đây là gì vậy?” tầm mắt của Kim Y từ máy tính nâng lên, kéo bàn tay của Tần Vũ qua nhu nhu lòng bàn tay có chút đỏ.
“Trà an thần trợ giúp giấc ngủ. Dạo gần đây anh luôn làm việc tới tận khuya, cũng không chú ý đảm bảo sức khỏe nên mới mua thứ này về cho anh uống. Mau uống đi, nguội rồi sẽ không còn tác dụng đâu” Tần Vũ rút ra bàn tay đang bị Kim Y giữ chặt, định đưa tách trà cho hắn.
“Tiểu Vũ cứ để đấy. Để anh tự cầm, tay của em bị bỏng đỏ hết cả rồi” Kim Y nhanh chóng kéo lại bàn tay của Tần Vũ, một tay khác thì nâng tách trà lên thổi thổi nhiệt khí sau đó cẩn thận uống mấy ngụm.
“Cảm thấy thế nào?” Tần Vũ có chút chờ mong hỏi.
“Trà tình yêu của Tiểu Vũ vừa uống xong liền cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần đề cao gấp trăm lần, uy vũ sinh uy …..” buông tách trà xuống, Kim Y liền hào khí ngất trời nói.
“Còn uy vũ sinh uy! Đây là trà an thần cải thiện giấc ngủ chứ không phải là để cho nơi nào đó của anh “sinh uy” đâu, nơi đó của anh bình thường cũng đã thực uy phong rồi” Tần Vũ bĩu môi sau đó cúi đầu đánh giá vật giữa khố gian của Kim Y.
“Tiểu Vũ cảm thấy nơi đó của anh thực uy phong sao? Chứng tỏ Tiểu Vũ đối với “biểu hiện” bình thường của anh thực vừa lòng a!” Kim Y kéo Tần Vũ ngồi lên đùi mình, hai tay ôm lấy eo y.
“Đúng vậy, đúng vậy, thực vừa lòng a. Uy, Kim Y, nơi đó của anh cũng không cần ” uy phong” nhanh như vậy được không!? Cái gì mà an thần hỗ trợ giấc ngủ cơ chứ, chắc chắn là sản phẩm giả mạo kém chất lượng!”
Tần Vũ tức giận trừng mắt nhìn tách trà trên bàn. Lưng của y lúc này đang dán sát vào ngực Kim Y mà mông thì ngồi ngay trên bộ phận nào đó đang thể hiện “uy phong”
“Hiện tại để Tiểu Vũ cảm thụ một chút “uy phong” của anh được không!?” giọng nói của Kim Y đã mang theo chút khàn khàn, vươn tay lên bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo mặc ở nhà của Tần Vũ.
“Không phải anh vẫn còn việc phải làm sao!? Cái căn “uy phong” kia của anh đang chọc ch.ết em đấy” côn th*t uy phong đứng thẳng nơi khố gian của Kim Y chọc thẳng vào mông Tần Vũ khiến y khó chịu giật giật thân thể.
“Ân….đã gần như xong cả rồi….Tiểu Vũ, đừng lộn xộn….”
Kim Y than nhẹ một tiếng, đè lại cái mông đang hoảng loạn của Tần Vũ mà tay kia thì đã cởi hết nút áo của y.
Tác giả chém gió:
Kim Y đồng học a~ ta không có quên ngươi đâu.
Cảm ơn lễ vật a~~