Chương 10: Mật báo
Thời điểm Vân Liệt đi tìm Lăng Thượng, cô đang động viên Khúc Mẫn với đám Thủy Kỳ.
Khúc Mẫn thấy Vân Liệt bước vào cũng không trợn mắt trợn mũi như trước nữa mà chỉ cúi đầu, ngồi rất an tĩnh.
"Tôi đã biết chút ít." Vân Liệt vừa vào đã lập tức nói, sau đó thuật lại hết lời Dư bí thư truyền đạt. Thủy Kỳ và Vương Lộ dạo nọ không đến học viện Sư phạm nên đứng bên quan sát nàng, thì ra đây chính là phát thanh viên nổi danh bên học viện Sư phạm - Y Vân Liệt đó à. Vân Liệt kể xong còn bổ sung thêm. "Nhất định tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện này, thực sự không phải do tôi làm đâu."
"Chúng tôi biết!" Lăng Thượng vỗ vai nàng, ngồi xuống phía đối diện. "Ngoại trừ thu xếp việc cho đài phát thanh, Dư bí thư có còn tiết lộ thêm cái gì nữa không?"
"Không." Vân Liệt lắc đầu, những điều trước đó chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, song quan sát phản ứng của mấy người kia, xem chừng nàng cũng đã đúng. "Cậu muốn hỏi về việc xử phạt à?"
Khúc Mẫn run lên, cô cực kì lo lắng, nói. "Không biết Tiểu Vũ bên kia thế nào rồi, có khi nào bức ảnh cũng bị lôi ra hay không."
Bức ảnh?
Vân Liệt khó hiểu nhìn Lăng Thượng.
Lăng Thượng quay sang nhìn Khúc Mẫn. Quả nhiên Đoàn ủy đã nắm chứng cứ trong tay, có khi nó được chụp chính vào thời điểm lần đầu tiên Vân Liệt tới nhà Lăng Thượng.
"Nói được chứ?" Lăng Thượng hỏi Khúc Mẫn.
Khúc Mẫn liếc Vân Liệt, Vân Liệt nhìn qua là một cô gái thông minh, sáng suốt, đồng thời biểu cảm bình tĩnh, tất cả đều rất giống Lăng Thượng. Nếu loại bỏ khả năng cô ấy là kẻ đã mật báo, như vậy hẳn là nên tin vào cách nhìn người của Lăng Thượng. Nghĩ xong, Khúc Mẫn thấp giọng đáp. "Nói đi, dù sao cậu ta cũng đã biết rồi!"
Bấy giờ Lăng Thượng mới kể với Vân Liệt. "Dạo nọ tôi đã từng bảo cậu, trước hôm cậu đến nhà tôi là sinh nhật một người bạn, thực ra đó chính là sinh nhật bạn trai Khúc Mẫn - Tiểu Vũ. Thời điểm hai người... đi vào khách sạn đã bị chụp lén. Mọi sự là như thế đấy!"
Vân Liệt khẽ nhếch mép, khách sạn?
Cậu ta cũng thật quá lớn mật!
Ánh mắt Vân Liệt lướt qua Khúc Mẫn một lát.
Khúc Mẫn nhìn lại nàng, nhưng cô không hề nảy sinh chút ý tứ hối hận.
"Trước kia chưa từng xử lí vụ việc nào như thế này đâu!" Thủy Kỳ than vãn, Vương Lộ đứng cạnh đồng tình, ngoại trừ gấp đến độ muốn xoay tròn ra thì chẳng biết phải hành động làm sao mới hữu hiệu.
"Mọi người cứ bình tĩnh đã." Lăng Thượng quay sang phía Thủy Kỳ. "Tốt nhất là cậu nên thay Khúc Mẫn đi thăm Tiểu Vũ một chuyến, coi xem cậu ta có gặp vấn đề giống chúng mình hay không. Nếu cậu ta bình an vô sự thì đây chắc đây hẳn là vấn đề nội bộ rồi."
"Vấn đề nội bộ?" Thủy Kỳ sợ hết cả hồn, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Mau đi đi!" Lăng Thượng xua tay, Thủy Kỳ và Vương Lộ cùng rời đi.
Chỉ còn lại ba người trong căn phòng kí túc xá.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm..." Lăng Thượng do dự, tựa hồ rất không hài lòng với suy nghĩ của bản thân, bởi thế nên cô mới cau mày.
Vân Liệt ngơ ngác nhìn cô, nàng phát hiện thực ra Lăng Thượng sở hữu đôi mắt rất ưa nhìn, tuy chưa thể nhận xét là tinh xảo, nhưng lại khiến người ta không thể ngừng ngắm nghía.
"Vân Liệt..." Lăng Thượng đột nhiên ngẩng đầu gọi nàng.
Vân Liệt giật mình, nàng mải mốt chuyển dời tầm mắt, trái tim bỗng dưng rối loạn liên hồi.
Con ngươi Lăng Thượng rất sáng, trong đó lấp lánh những điểm tinh quang giống như đã từng trông thấy ở đâu rồi.
Lăng Thượng không khó xử như Vân Liệt lúc này, cô chỉ thản nhiên hỏi nàng. "Cậu có nghe được tin đồn nào không?"
"Tin đồn?" Vân Liệt kìm xuống những rung động nội tâm, thắc mắc.
"Phải, liên quan tới đoàn ủy, liên quan tới cả lễ tốt nghiệp..."
"Tôi biết rồi!" Vân Liệt kinh ngạc, cắt ngang Lăng Thượng. "Tôi đã biết rồi!"
Mấy năm vừa qua, cứ mỗi khi đến lễ tốt nghiệp thì từng học viện sẽ giữ lại sinh viên được đề cử, thông thường sẽ tuyển ra từ đoàn ủy. Khúc Mẫn là phó bí thư học viện Văn học, nếu như bình thường cô không mắc sai sót thì chắc chắn là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm. Chuyện kia đột ngột xảy đến trong năm cuối của cô, vậy chẳng lẽ....
Hóa ra đây đúng là do thành viên nội bộ làm, đồng thời nếu thu hẹp phạm vi tình nghi thì chỉ còn vài người.
Thậm chí đã có thể kết luận cái tên của nghi phạm đáng ngờ nhất...
"Hạ Mông*..."
Lăng Thượng cùng Vân Liệt không hẹn mà cùng thốt lên.
*nếu mình không nhầm thì dịch tên gã này ra sẽ thành Tên lừa gạt họ Hạ =))
"Hạ Mông?" Khúc Mẫn khó hiểu. "Cậu ta làm sao?" Lăng Thượng và Vân Liệt nhất thời ngậm miệng, ánh mắt mập mờ, ngay lập tức Khúc Mẫn đoán ra ngọn nguồn sự việc, cô bật dậy. "Tôi hiểu rồi!"
"Cũng chưa chắc đã là cậu ta!" Lăng Thượng vung tay, nhưng có chút vô lực.
Mặc dù Hạ Mông là bí thư, nhưng uy tín hàng ngày của anh ta không thể so bì được với Khúc Mẫn. Chắc tại ở bên ngoài Khúc Mẫn biểu hiện chiếm ưu thế, lại luôn đại diện đứng lên đọc diễn văn nên có sức ảnh hưởng hơn hẳn Hạ Mông.
Nếu Hạ Mông hy vọng được trường giữ lại, thế thì không thể nghi ngờ Khúc Mẫn chính là địch thủ uy hϊế͙p͙ nhất của anh chàng.
"Là cậu ta thông báo với tôi chuyện cậu bị Dư bí thư phát hiện." Lăng Thượng bổ sung thêm cho câu "chưa chắc đã là cậu ta" ban nãy.
Có một số kẻ vừa ăn cắp vừa la làng, Vân Liệt thầm nghĩ, thế nhưng lời này lại được Khúc Mẫn nói ra.
"Cậu quan hệ tốt với cậu ta, cậu ta sẽ không nhẫn tâm làm thế chứ!" Lăng Thượng vẫn còn cố gắng phản kháng, đối với anh chàng thư sinh đeo kính thanh tú Hạ Mông kia, cô thực không muốn tin.
Trong lòng Vân Liệt bỗng chốc trở nên mềm nhũn, hóa ra tính cách Lăng Thượng cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ai ngờ cô là người có nội tâm thật ấm áp đâu.
Tất nhiên Khúc Mẫn hiểu rõ tính cách Lăng Thượng, thế nên cô ấy không muốn tranh luận về vấn đề này nữa.
Vân Liệt cảm thấy không thoải mái. "Hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là ai đã mật báo, mà là phía lãnh đạo sẽ xử lí kỷ luật với Khúc Mẫn ra sao." Nàng hỏi Khúc Mẫn. "Lúc cậu đàm luận cùng Dư bí thư, thầy ấy có tỏ vẻ gì không?"
Khúc Mẫn trầm mặc chốc lát mới nhẹ giọng đáp. "Thực ra... Dư bí thư vốn rất coi trọng tôi, nhưng bức ảnh còn lù lù ở đó, ngay cả tôi cũng không có cách nào phản bác. Thế nên thầy để tôi trước mắt hãy cứ viết bản kiểm điểm... để chuẩn bị cho...." Khúc Mẫn giả bộ bình tĩnh. "Đại loại là việc xin thôi học."
"Thôi học?" Vân Liệt cả kinh kêu lên, quay sang Lăng Thượng, thấy cô tựa hồ cũng đã suy nghĩ tới loại khả năng này rồi.
Song vẫn rất lạ, Dư bí thư không thuộc diện giảng viên quan niệm cổ hủ, cơ mà tình huống khi Khúc Mẫn ra khỏi văn phòng ông lại là bị chịu sự đả kích mạnh mẽ, về điểm này, Lăng Thượng giữ lại nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên Khúc Mẫn - người trong cuộc lại hoàn toàn chẳng thèm để ý tới.
"Tuy nói là nói vậy, nhưng tôi cảm thấy sẽ không đến mức đấy đâu." Lăng Thượng bày tỏ phán đoán tỉnh táo của cô. "Mong rằng Dư bí thư còn tìm cậu nói chuyện, may thay ta sẽ kiếm được đường lùi."
"Tôi cũng nghĩ vậy!" Vân Liệt gật đầu, tay vẽ vòng tròn trên bàn. "Huống hồ vào lúc này bỗng xảy ra chuyện như thế, nhất định Dư bí thư sẽ đoán được kẻ đã mật báo, đây là chuyện nội bộ đoàn ủy, tôi tin ông ấy sẽ không tiết lộ ra bên ngoài."
Dứt lời, Vân Liệt không nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu lên, nàng phát hiện ra Lăng Thượng và Khúc Mẫn đang nhìn mình chằm chằm.
"Làm sao vậy?" Vân Liệt sờ mặt. "Có gì kì quái à?"
"Tưởng Vân Liệt là người có tâm tư kín đáo chứ?" Lăng Thượng nhe răng nở nụ cười. "Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của cậu." Xong cô quay sang phía Khúc Mẫn. "Coi kìa, tìm cậu ấy cũng đâu có sai đâu."
Khúc Mẫn gật gù. "Nếu đã thế thì tôi nên làm gì đây?"
Vân Liệt được Lăng Thượng khen ngợi, trên mặt bỗng thấy hơi nóng, thế nhưng lại chả biết vì sao nó nóng nữa, cô ấy không giống như đang châm biếm mình nhỉ, nàng cố gắng bình tâm.
"Mặc dù đã nói sẽ không tiết lộ ra bên ngoài, nhưng nhất định không tránh thoát xử lý kỉ luật, không thì người mật báo sẽ không phục, có lẽ sẽ còn làm loại chuyện quá phận hơn thế nữa." Vân Liệt nhấp nháy mắt. "Chi bằng tự nhận sai đi. Dù cho có phải từ chức khỏi đoàn ủy để ghi nhớ lỗi lầm, dẫu sao cũng tốt hơn so với nghỉ học."
Khúc Mẫn trầm mặc.
Nghỉ học quả thực sẽ phá hỏng hồ sơ bao năm rèn giũa của cô, ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này. Thế nhưng mà, yêu Tiểu Vũ không phải lỗi sai, cô sao nỡ nhẫn tâm cho cam.
"Ngày tháng còn dài, chỉ gần năm nữa thôi, chi bằng tạm thời tách ra một thời gian đi." Lăng Thượng cũng nói.
"Tách ra?" Khúc Mẫn giãy dụa, cô cùng Tiểu Vũ từ trung học phổ thông vẫn luôn duy trì quan hệ, làm sao có thể chịu chia cắt?
"Đấy là nếu như cậu không muốn lại bị nắm đằng chuôi!" Vân Liệt khuyên nhủ.
"Tôi hiểu!" Khúc Mẫn nặng nề đáp, ít nhất thì, như Lăng Thượng đã nói, ngày tháng về sau vẫn còn dài lắm. Nếu như cô với Tiểu Vũ không thể qua nổi cửa ải này, vậy còn bàn chuyện sau đó để làm gì.
"Tiếp theo chính là làm sao để bày tỏ rõ thái độ!" Lăng Thượng bỗng cảm thấy phấn chấn. Khúc Mẫn và cô thân nhau như vậy, thấy bạn thân thống khổ thì bản thân cô cũng sẽ rất buồn phiền. "Nếu có xử lý kỉ luật, thì phía nhà trường nhất định sẽ có thông báo; để tránh cho kẻ khác phát sinh lời đồn đại không hay, chi bằng chúng ta tự đi đầu thú thì tốt hơn. Dư bí thư cũng không phải người của viện Văn Học mà, ha ha..."
Vân Liệt và Khúc Mẫn cùng sửng sốt nhìn cô cười.
"Sau đó có khả năng phải nhờ phòng truyền thanh giúp đỡ chút ít." Lăng Thượng với tay lấy giấy bút, bắt đầu viết lách.
"Phòng truyền thanh?" Vân Liệt tò mò, nàng cúi xuống xem thử, sau đó buột miệng nói. "Chẳng lẽ cậu muốn..."
"Chính xác là như thế!" Lăng Thượng vừa viết vừa gật đầu. "Tôi hiểu rõ tính cách kiểu như Dư bí thư mà, không phải thầy ấy đang cần một bản kiểm điểm hay sao!"