Chương 2: Lần đầu gặp gỡ đáng sợ
"Ha ha ha-----"
Trước quầy bar, có hai người đàn ông đang ngồi, một người cười to, còn người kia chính là Hoắc Lôi đang cau mày.
Hai người đều mặc trang phục giản dị, chẳng qua là, Hoắc Lôi cho người ta cảm giác ưu nhã nhưng không mất đi phần khốc cảm, tựa như nước với lửa hợp thể. Còn người kia, mái tóc dài được buộc bằng sợi dây màu đen, để xéo qua vai trái, liếc nhìn một cái trong đầu hiện rõ hai chữ ---- tuấn mỹ.
Cả hai đều xuất sắc như nhau, cho dù nam hay nữ đi lại trong PUB đều phải quay đầu lại nhiều lần ngắm nhìn. Dù sao đàn ông đẹp trai như vậy là rất hiếm, huống chi lại có đến hai người.
Trong mắt các cô gái say mê càng rõ ràng.
Cho dù là nam hay nữ đến nơi này cũng chỉ đơn giản tìm kích thích, mua vui, làm cho mình được hưởng thụ tốt nhất
"Họ Tề, rất vui khi làm trò hề cho cậu." Tiếp đến, hắn ( Hoắc Lôi) không ngại cho hắn ( Tề Hiên) hai quyền. Yên tâm, chắc chắn là đánh về phía mặt.
Đuổi đi cô gái, hắn (Hoắc Lôi) lén lút trốn nhà đi cũng không phải đến đây để làm trò cười cho hắn (Tề Hiên).
"Lôi." Cố gắng nín cười, Tề Hiên ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt điển trai, chẳng qua khóe miệng nhịn cười lại dị thường rõ ràng, nhịn cười thật là quá khổ cực a.
"Ba đứa nhỏ kia đúng là bảo bối a!"
Không được, nhịn không nổi nữa.
Ha ha! Thật không nghĩ đến cũng có thời điểm Hoắc Lôi bị như vậy, nhất định hôm nào phải đi xem ba đứa nhỏ kia một chút.
"Muốn đánh nhau sao, cũng tốt, vừa đúng một tuần mình chưa có đến phòng thể dục." Nắm chặt tay thành quả đấm, nghiến răng nói.
Nói đi nói lại, hắn không bao giờ nhận mấy đứa nhỏ đó là con mình.
Nếu trí nhớ của hắn (Tề Hiên) kém như vậy, hắn không ngại giúp một tay.
Uống một ngụm rượu đỏ, Tề Hiên cười: "Lôi, đi sông nhiều không thể không dính nước, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma."
Tên bạn tốt này là cái dạng loạn tình, nên tai nạn có đến cũng không hề thấy kì quái.
"A! Đau quá.....ngươi thật đúng là bạo lực." Bả vai bị đánh, Tề Hiên bất mãn kêu lên.
Cũng may hắn nhanh nhẹn tránh được, bằng không chính là khuôn mặt đẹp trai của hắn chịu đòn.
Thu hồi nắm đấm, Hoắc Lôi gọi bồi bàn mang tới một ly Thanh Lam, đây là nước uống đặc biệt của PUB, bên trong là màu xanh, bên ngoài bọc một tần màu lam. Khi uống cảm giác nhẹ nhàng, tác dụng rượu chậm lại mười phần.
"Mình mỗi lần "làm" đều rất cẩn thận, đều có mang "mũ". " Nếu đây là rắp tâm của phụ nữ bất lương thì sẽ không quăng mấy đứa nhỏ trước cửa nhà hắn như vậy, hắn cũng đâu ngây thơ đến nỗi không mang "mũ" mà "bắn" vào trong.
"Kia....người ta tại sao lại mang con đặt trước cửa nhà cậu." Dãy nhà đó cũng hơn trăm căn hộ, tại sao lại hết lần này đến lần khác chọn cửa nhà hắn mà đặt.
"ch.ết tiệt! Làm sao mà mình biết được."
Nếu hắn biết là cô gái nào làm, đã sớm tìm người giết ch.ết cô gái đó.
Hắn- Hoắc Lôi, đời này ghét nhất là ba việc: Một- nhìn mỹ nữ mà không thể đụng ; Hai - có người dám can đảm vi phạm mệnh lệnh của hắn ; Ba - chính là trẻ con.
Trẻ con chính là cái thứ phiền toái nhất trên đời này, nói trắng ra là, chính là cái máy tạo phiền toái.
Trải qua một tuần nay, hắn càng chắc chắn điều đó.
"Cậu dùng não suy nghĩ có được hay không?! Là ba đứa trẻ đó, hơn nữa đứa lớn nhất là bốn tuổi, là bốn tuổi!!!"
Càng nghĩ càng tức giận, nốc một ly Thanh Lam, rất nhanh đã xuống bụng. Lần này bồi bàn không cần hắn kêu, đã thay một ly khác đặt trước mặt hắn.
Uống liên tục hai ly mới đem lửa giận giảm đi một chút, Hoắc Lôi miễn cưỡng mở miệng.
"Cậu vẫn không hiểu sao? Bốn tuổi nghĩa là như thế nào, lại còn là ba đứa."
"A!" Tề Hiên vỗ bàn một cái, hiểu ra.
Hắn thế nào lại không nghĩ tới, bốn tuổi là bốn năm, còn là ba đứa trẻ, nghĩa là cô gái không biết tên kia sống cùng Lôi bốn năm, theo như hắn biết, cô gái bên cạnh Lôi nhiều nhất chính là bốn tháng. Bốn năm? Trừ khi chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra, trên Trái Đất chỉ còn dư lại một cô gái.
Mà cái chuyện đó --- ------không thể xảy ra.
Nhìn cái mặt ngu ngốc của bạn tốt, Hoắc Lôi không nhịn được liếc vài cái.
Thế nào mà mình thông minh như vậy, sao lại có loại bạn tốt ngu ngốc như vậy chứ ?
Hắn từ trước đến giờ đều cảm thấy IQ mình rất cao.
"Cậu không sang nhà bên cạnh hỏi một chút sao ?" Có lẽ người khác muốn sinh ra đứa nhỏ, kết quả là đặt sai nhà.
"Hỏi ?" Lại một cái liếc xem thường.
Đêm hôm đó, khi mở cửa nhìn thấy ba tiểu hài tử kia, hắn không một chút nghĩ ngợi, liền đóng rầm cửa, ngả đầu xuống giường tiếp tục ngủ. ( Rùa: Có phải ngủ không vậy, rõ ràng là......>_> >_>) Ngày hôm sau liền bị một tràng gõ cửa đánh thức, mang theo lửa giận đầy bụng mở cửa.
Một đám người bu quanh, khuôn mặt từ quen thuộc cho đến xa lạ đều có, anh một câu chị một câu nói không ngừng. Cũng làm cho hắn chân chính hiểu được thế nào là ông ba bà tám.
" Hoắc tiên sinh a, trước cửa nhà anh có ba đứa nhỏ nha!"
"Tiểu Hoắc a, ba đứa nhỏ vô cùng khả ái nha."
"Hoắc tổng giám đốc a, ngoài này rất lạnh, mau ôm ba đứa nhỏ vào nhà đi."
" Hoắc Lôi a, không mau ôm vào nhà, lão liền ôm đi nha, ba đứa trẻ đáng yêu thế này, ha ha!"
... .........
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, trên tay một đứa, sau lưng một đứa, dưới chân một cái nôi bên trong lại....một đứa, không phải mấy đứa nhỏ ch.ết tiệt tối qua còn là cái gì. Trong lòng không ngừng tức giận mắng to: ch.ết tiệt ! Lão bà bà kia lão không phải muốn ôm đi sao, thế nào lại không ôm, ta tặng cho lão đấy!!!
Cả sáng ngày hôm đó, hắn đem ba đứa nhỏ đi từng nhà để hỏi, không thể hỏi vẫn hỏi. Cuối cùng lấy được cái ánh mắt làm lòng người tê dại -----Trách cứ. Phảng phất như hắn là người cha vô trách nhiệm vứt bỏ con mình.
Hắn cực kì oan uổng nha, cuồi cùng bị một đôi vợ chồng bảy mươi tuổi cầm chổi đuổi đi.
"Người ta bảy mươi tuổi mà cậu cũng hỏi ? " Chậc! Cầm chổi là còn nhẹ, thế nào lại không cầm dao đuổi?
Cụ lão thiện lương, lúc ấy nhất định rất tức giận.
"......"
Không có biện pháp, lúc đó hắn quá nóng lòng, thấy nhà liền đi tới hỏi.
Hắn không nghĩ chủ nhà lại tức giận đến thế.
Quá kinh khủng rồi!!