Chương 34
Đem quyển sách trên tay đặt lên bàn, Thụ Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài một hơi, tuy rằng thân thể đã dần chuyển biến tốt, nhưng khi tầm mắt liếc đến sợi xích sắt trên chân, tâm hắn vô luận như thế nào cũng không tốt lên được.
‘Cốc cốc...’
“Vào đi.”
Vãn Hoa vâng theo tiếng trả lời mà bước vào, đem bát thang trên khay đưa tới trước mặt Thụ Thanh, cung kính nói: “Thanh chủ tử, đã đến giờ ngài phải uống thuốc.”
Tiếp nhận bát thang, mùi máu tươi nồng đặc liền truyền vào mũi Thụ Thanh, hắn khẽ nhíu mày, lại đặt bát tới trên bàn: “Vãn Hoa, ngươi có thể nói cho ta biết, trong chén thuốc này đến tột cùng là cái gì không?”
Nghe Thụ Thanh hỏi, Vãn Hoa chần chờ một chút, mới hồi đáp lại: “Khởi bẩm Thanh chủ tử, thứ này chính là máu lộc, rất có lợi đối với thân thể của ngài.”
Đem biểu tình của đối phương thu hết vào đáy mắt, Thụ Thanh mỉm cười: “Là vậy sao?”
“Dạ, thuộc hạ tuyệt không nói dối.” Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Thụ Thanh, Vãn Hoa chỉ có thể cúi đầu.
Một lần nữa cầm lấy cuốn sách vừa để trên bàn, Thụ Thanh đem tầm mắt chuyển vào trang sách: “Vậy ngươi ra ngoài trước đi! Ta mệt rồi.”
“Thanh chủ tử, chủ nhân đã căn dặn, phải chờ ngài uống hết thuốc thuộc hạ mới có thể rời đi.”
“Không uống, lời của chủ tử ngươi không có tác dụng đối với ta.” Thanh âm ôn hòa lại mang theo kiên định cùng quật cường khiến cho người ta không thể khinh nhờn.
Vãn Hoa quỳ gối xuống đất: “Xin… Cầu xin chủ tử đừng làm thuộc hạ khó xử.”
Khóe miệng Thụ Thanh khẽ nhếch lên một đường cong, hắn đứng dậy, tiếng vang ‘lạch cạch’ của sợi xích sắt dưới chân khiến tiếng cười của hắn càng thêm thanh thúy: “Vãn Hoa, ta tin ngươi cũng hiểu mà.” Không muốn nhiều lời nữa, Thụ Thanh xoay người đi vào phía trong phòng, lưu lại chỉ còn Vãn Hoa vẫn đang quỳ dưới đất, một mình một người dõi theo thân ảnh Thụ Thanh dần biến mất khỏi tầm mắt y.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, một tiếng rống to không áp chế được lửa giận vọng ra từ trong phòng: “Tại sao không chịu uống thuốc?”
Không thèm để tâm tới cơn giận giữ của đối phương, Thụ Thanh chỉ chăm chú xem quyển sách trên tay, cũng không để ý tới Mộ Hàm mang hàn khí đầy người đang đứng bên cạnh hắn, thái độ này khiến nội tâm vốn chất chìm phiền muộn của Mộ Hàm càng thêm hỗn độn, y thô bạo bóp chặt bả vai bạc nhược của Thụ Thanh, cưỡng chế lôi kéo gương mặt Thụ Thanh hướng về phía y: “Tại sao? Ngươi biết rõ chỉ cần một ngày không uống thuốc ngươi sẽ ch.ết, chẳng lẽ ngươi chán ghét ta, chán ghét đến mức ngay cả sinh mệnh của chính mình đều không cần nữa sao?”
Nhìn bộ dáng Mộ Hàm như vậy, tâm Thụ Thanh chẳng hiểu sao lại quặn thắt từng cơn, hắn đem tất cả những gì Mộ Hàm lặng lẽ làm cho mình đều lưu vào trong mắt, nhưng đã không phải tình yêu thì chung quy vẫn không phải tình yêu, hắn không thể cho đối phương thêm hy vọng, như vậy sẽ làm đối phương càng lún càng sâu. Không đành lòng cứ nhìn vẻ mặt thống khổ của Mộ Hàm, Thụ Thanh cúi đầu ngoảnh sang hướng khác.
Thái độ im lặng của Thụ Thanh khiến Mộ Hàm có loại cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế, y buông xuống bàn tay còn đặt trên vai Thụ Thanh, cúi người, dịu dàng ôm đối phương vào trong ngực, dường như cơn giận tựa bão táp trước đó nháy mắt đã tan đi, lưu lại chỉ còn là sự ôn nhu đặc biệt đối với riêng hắn. Y hít lấy mùi hương thơm ngát trên những sợi tóc của Thụ Thanh, nhẹ nhàng đặt môi lên đỉnh đầu hắn, tựa như muốn đem toàn bộ sinh mệnh của mình dung nhập vào cơ thể của đối phương, bảo trì tư thái này một lúc lâu, Mộ Hàm mới nhìn xuống người trong lồng ngực mình, lời nói ôn nhu cùng thâm tình cũng theo đó mà bật thốt lên: “Ngươi không cần phải làm vậy, ta sẽ không để cho ngươi ch.ết.”
Thấy được ánh mắt kiên nghị của Mộ Hàm, mấy câu cự tuyệt lạnh lùng mà Thụ Thanh vốn định nói ra đột nhiên không thể xuất khẩu. Nhìn thẳng vào đối phương, sợ hãi trái tim mình sẽ không kiềm chế được mà bị nhấn chìm trong sự ôn nhu này, Thụ Thanh lui bước về phía sau, xích sắt trên chân bởi thế mà phát ra tiếng va chạm thanh thúy giúp hắn nháy mắt đã thanh tỉnh. Hắn gục đầu xuống, lắc quầy quậy, khi ngẩng lên, tiếu dung nhàn nhạt nơi khóe miệng cũng đã vương theo sự xa cách cùng lãnh đạm: “Mộ Hàm, ngươi và ta có thể làm bằng hữu.” Bằng hữu rất tốt, nhưng vĩnh viễn cũng không thể là người yêu.