Chương 6: Là một thằng đàn ông chân chính, là phải biết co biết duỗi!
Thấy Thôi Nịnh im lặng, Khúc Úc Sơn cảm thấy trong không khí cũng đang bay ra hơi thở hệ xấu hổ.
Lời thoại của sếp tổng bá đạo nói ra khỏi miệng thiệt là ngượng vãi loằn!
Trên đời này thật sự có ông sếp sẽ thích nói những lời như thế sao?
Nhưng Khúc Úc Sơn lại tự nhận mình là một ông sếp tổng bá đạo, cho nên dù có ngượng đến mấy, hắn cũng vẫn phải mặt không đổi sắc.
Hắn thề là hắn đã mặt không đổi sắc mà quay đi đấy, chỉ là một lúc sau lại phát hiện có một ánh mắt đang ngừng ở chân mình, hắn mới không nhịn được mà quay lại liếc một cái thôi.
Thôi Nịnh đang nhìn gì thế?
Tại sao vẫn còn đang nhìn?
Thèm khát?
Sợ?
Không được, hắn phải làm gì đó để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Bằng không, hắn sẽ đái dầm mất.
“Đừng nhìn nữa, sau này còn rất nhiều cơ hội có thể thấy.” Khúc Úc Sơn cố ý hạ thấp giọng, dùng giọng điệu siêu trầm siêu đặc trưng của sếp tổng bá đạo mà quấy nhiễu bên tai đối phương, tính làm Thôi Nịnh thấy tởm. Y như rằng, trên khuôn mặt Thôi Nịnh đã lộ ra vẻ ghét bỏ cực kỳ quen thuộc, còn quay ngoắt mặt đi chỗ khác.
Khúc Úc Sơn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đi tè.
Đây là lần đầu tiên hắn đi tè dưới tình huống có người bên cạnh, hơn nữa vào nhà vệ sinh còn vô cùng bất tiện.
Khúc Úc Sơn – người có thói ở sạch cấp độ nhẹ chỉ dùng ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái để đỡ, sau khi đi xong và rửa tay sạch sẽ, hắn mới đột nhiên nhận ra mình không thể đổi tay mà mặc quần như bình thường được. Bàn tay hắn không dùng để đỡ vẫn đang túm lấy cánh tay Thôi Nịnh, giờ nếu mà buông thì hắn sẽ ngã lăn quay ra mất.
Cái quần phải gió của hắn vẫn còn đang nằm ở mắt cá chân nữa kìa.
Khúc Úc Sơn liếc bàn tay trái của mình, kế đó cong hai ngón tay lại, cố gắng cúi người xuống để kéo quần lên.
Hơi mất sức tí, hắn hít một hơi.
Quần được kéo đến bắp chân, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì quần đã lại tuột về điểm xuất phát.
Khúc Úc Sơn nghiến chặt răng, tiếp tục vật lộn với cái quần.
Cuối cùng cũng kéo được đến đùi.
“Anh đã mặc xong chưa?” Khúc Úc Sơn bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho giật cả cái mình, ngón tay hắn khẽ run, quần lập tức trở về chốn cũ, như chưa hề có cuộc chia ly.
Khúc Úc Sơn: “…”
Rốt cuộc quần này có bao nhiêu phần trăm tơ lụa vậy hả?
Trán cũng sắp túa ra một tầng mồ hôi hột rồi mà quần cũng chưa mặc vào được, Khúc Úc Sơn chịu thật luôn, chân trái hắn hình như lại đau hơn rồi.
“Chưa xong, cậu giúp tôi mặc với.” Khúc Úc Sơn bảo Thôi Nịnh.
Vừa dứt lời, Khúc Úc Sơn cũng cảm nhận được cơ thể dưới bàn tay phải của mình trở nên cứng ngắc hơn.
Trước đó nó đã cứng ngắc lắm rồi.
Ngay cả một cái quần quèn mà hắn cũng không mặc được, Khúc Úc Sơn đếch còn mặt mũi nào để tiếp tục duy trì bộ mặt của sếp tổng bá đạo nữa. Hắn ngượng chín cả mặt, lí nha lí nhí nhờ vả: “Phiền cậu giúp tôi với, tôi hết sức rồi.”
Thôi Nịnh im lặng một lúc, sau đó quay đầu lại. Cậu nhìn cái quần vẫn còn đang chất đống trên mắt cá chân của Khúc Úc Sơn, rồi lại liếc sang khuôn mặt của hắn.
Bắt gặp ánh mắt Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn theo bản năng quay mặt đi, nhưng sau khi quay đi, hắn lại thấy hình như phản ứng của mình sai sai.
Hắn là công, cớ vì sao hắn lại phải xấu hổ? Chuyện xấu hổ là chuyện chỉ có thể thụ mới có thể làm thôi, vì thế hắn lại quay mặt lại rồi nhìn chằm chằm Thôi Nịnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho đằng đấy nhanh nhanh cái tay lên.
Sau khi Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn nhìn nhau mấy bận, cuối cùng cậu cũng từ từ cúi xuống, bàn tay đang nắm vai cậu của Khúc Úc Sơn thuận thế trượt xuống lưng Thôi Nịnh.
Bàn tay trắng nõn nắm lấy cạp quần bên ngoài mắt cá chân, suy nghĩ trong đầu cậu cũng đã được kiểm chứng.
Khúc Úc Sơn không mặc qυầи ɭót.
Thôi Nịnh rất dễ dàng giúp Khúc Úc Sơn mặc quần vào. Lúc quần được mặc vào xong, cậu rõ ràng nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của ai kia.
Quần về đúng vị trí, Khúc Úc Sơn cảm thấy mặt mũi của sếp tổng bá đạo cũng đã trở lại trên người mình.
Hắn di chuyển đến bồn rửa tay, rửa sạch tay rồi bắt đầu rửa mặt. Lúc hắn đang rửa mặt, Thôi Nịnh không thể không ở cạnh để đỡ hắn. Chờ đến khi quay lại trên giường, việc đầu tiên Khúc Úc Sơn làm là gọi điện lại cho Sở Lâm.
Hắn muốn thay quần, không thể mặc kiểu quần này được nữa.
Với cả, sao hắn lại không mặc qυầи ɭót?
Chắc chắn là trò quỷ của tác giả để phát triển tình tiết không thích hợp với trẻ em rồi.
“Sở Lâm, cậu cử người đưa quần áo tới đây.” Khúc Úc Sơn nói tiếp, nhưng đã hạ giọng thật thấp, “Cả qυầи ɭót nữa nhé.”
Sau khi cúp điện thoại được vài phút, hắn mới nhìn thấy Thôi Nịnh đi ra từ toilet sau khi rửa tay.
Thôi Nịnh rửa tay mất ít nhất năm phút đồng hồ, lúc này giọt nước trên tay vẫn còn chưa khô, giọng cậu nhàn nhạt cất lên, “Anh muốn ăn gì?”
Khúc Úc Sơn vốn định bảo gì cũng được, song bấy giờ, một đoạn nguyên văn lại chợt lướt qua tâm trí hắn.
[Nguyên văn:
“Tôi muốn ăn món em nấu, biết nấu cơm chứ?” Mặt Khúc Úc Sơn treo lên nụ cười thỏa mãn do mới vừa được ăn no nê xong, hắn liếc nhìn khuôn mặt tái mét của Thôi Nịnh.
Môi Thôi Nịnh đã bị cắn nát bởi chuyện vừa rồi, hiện giờ vết máu vẫn còn chưa khô, trông xinh đẹp và ướt át khó tả, “Tôi nấu ăn không ngon.”
“Không sao, em cứ làm đi.” Tuy Khúc Úc Sơn nói vậy, nhưng khi Thôi Nịnh thực sự mang đồ ăn cậu nấu đến, hắn chỉ nếm thử một miếng đã bắt đầu mắng đây là cám lợn.
Bị nhận xét bằng hai từ “cám lợn”, Thôi Nịnh lập tức trông như một bông sen nhỏ phất phơ trong gió, thổi một phát là bay…]
Khúc Úc Sơn: “…”
Bông sen nhỏ phất phơ trong gió? Ẩn dụ cái kiểu quần què gì vậy, đúng là tác giả vô học, thảo nào chả có ma nào thèm đọc truyện của bả.
“Tôi muốn ăn món em nấu, biết nấu cơm chứ?” Khúc Úc Sơn sao y bản chính, Thôi Nịnh cũng đưa ra câu trả lời y hệt nguyên văn, sau đó Khúc Úc Sơn vội vàng đuổi người ta về nấu cơm.
Phải đến hai tiếng sau Thôi Nịnh mới nấu xong và mang đồ ăn trở lại được. Chờ tận hai giờ mới được hốc một miếng cơm chắc hắn cũng ch.ết đói mất, vì vậy Khúc Úc Sơn bèn lấy điện thoại ra gọi đồ ăn ship tới.
Vừa đặt xong đơn hàng không bao lâu, chủ quán đã gọi điện đến.
“Xin lỗi anh, hôm nay vợ tôi đột ngột đi đẻ nên cửa hàng phải đóng cửa đột xuất, làm phiền anh vui lòng hủy đơn giúp quán nhé.”
Khúc Úc Sơn bàng hoàng nói chúc mừng, hủy đơn hàng theo lời chủ quán, sau lại tiếp tục đi đặt hàng khác.
Nhưng cũng y hệt lần trước, chẳng khác mợ gì, đặt hàng chưa được bao lâu thì chủ quán cũng gọi điện đến.
“Xin lỗi quý khách, con tôi hôm nay đi thi, tôi phải đến trường đưa đồ ăn cho con bé nên phải tạm đóng cửa, làm phiền anh vui lòng hủy đơn giúp quán nhé.”
Liên tiếp bảy – tám đơn tiếp theo, không một đơn nào là được đặt thành công.
Khúc Úc Sơn sờ cái bụng đói meo của mình, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà gọi điện cho Sở Lâm.
“Sở Lâm, cậu kêu người mang đồ ăn tới cho tôi với, gì cũng được nhé.”
Sở Lâm nói vâng, đang định gọi người tới mang đồ ăn cho Khúc Úc Sơn thì nhận được một tin nhắn.
Là Thôi Nịnh gửi đến.
“Trợ lý Sở, Khúc tiên sinh bảo tôi nấu cơm cho anh ta, nhưng tôi không biết anh ta thích ăn gì, cả không ăn được gì không.”
Sở Lâm nhìn chằm chằm tin nhắn này rồi ngẫm nghĩ một hồi, bỗng chợt hiểu ra ý tứ thâm sâu của ông chủ nhà mình. Hôm qua ở trường đua ngựa, ông chủ gắt gao nắm chặt tay nhân viên không buông, nhưng hôm nay lại không nhớ được nhân viên kia là ai, giờ vừa gọi điện bảo người đưa cơm tới nhưng lại kêu Thôi Nịnh về nấu cơm cho mình ăn.
Ờ, vậy điều này là đại biểu cho cái gì?
Chính là ông chủ muốn làm cho Thôi Nịnh ghen đó.
Vì vậy, sau khi Sở Lâm gửi món ăn yêu thích và món không ăn của ông chủ nhà mình cho Thôi Nịnh xong, thì y cũng không gọi người tới đưa cơm cho Khúc Úc Sơn nữa.
———-
Sau khi Thôi Nịnh rời đi, y tá đẩy xe điều trị tiến vào, cô nàng đến truyền nước cho Khúc Úc Sơn. Cả lọ thuốc to tướng cũng truyền xong rồi mà vẫn chưa thấy cơm đâu, Khúc Úc Sơn lại gọi điện lại cho Sở Lâm.
“Sở Lâm, cơm anh đâu?”
Sở Lâm vừa trấn an ông chủ đã trở nên cáu kỉnh vì đói, vừa nhắn tin cho Thôi Nịnh, hỏi cậu đã nấu cơm xong chưa và còn bao lâu nữa sẽ đến bệnh viện. Biết được đối phương đã nấu cơm xong và đang chuẩn bị lên xe, y thầm thở phào một hơi.
“Ông chủ, đồ ăn sẽ tới ngay đây ạ, anh đừng tức giận.” Y xoa dịu ông chủ.
Còn may là ông chủ rất dễ dỗ dành, nghe được đồ ăn sẽ tới ngay lập tức thì giọng điệu đã trở lại bình thường.
“Vậy cậu bảo người đó đi nhanh lên chút nhớ.”
Đợi Khúc Úc Sơn cúp máy xong, Sở Lâm lại gửi một tin nhắn cho Thôi Nịnh.
“Cậu Thôi, ông chủ của chúng tôi hiện đang rất đói rồi, không biết có thể làm phiền cậu bắt taxi tới không? Phí taxi chúng tôi sẽ thanh toán cho cậu.”
Khi Thôi Nịnh nhận được tin nhắn này, đúng lúc có một chiếc taxi trống dừng lại bên cạnh cậu.
“Anh bạn trẻ, đi không?” Tài xế taxi hạ cửa sổ xuống hỏi.
Thôi Nịnh cất điện thoại đi, lịch sự trả lời: “Tôi đang đợi xe buýt, cảm ơn anh.”
——–
Đợi đến khi Thôi Nịnh quay lại bệnh viện, thì phần nước thuốc ban ngày của Khúc Úc Sơn đã chỉ còn một chai cuối cùng. Vừa bước vào phòng, cậu đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương khóa chặt vào hộp cơm trên tay cậu.
Khúc Úc Sơn đói đến sắp thăng rồi, hắn là một người có chế độ ăn cực kỳ có quy luật, nhưng do bị thương ngày hôm qua nên đến nay hắn vẫn chưa có cái gì vào mồm, được duy nhất một ngụm nước, cũng là nhờ cô ý tá thấy thương nên rót hộ.
Cả cái bệnh viện siêu to khổng lồ như này mà không chỉ không có hộ lý, mà đến cả đồ ăn cũng méo có luôn. Giờ đây Khúc Úc Sơn mới nhìn thấu trái tim đen tối của tác giả cuốn tiểu thuyết này, vì để cho hắn đi theo cốt truyện mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, đúng là thần kinh.
Do phải duy trì mặt mũi của sếp tổng bá đạo, nên Khúc Úc Sơn cố nhịn xuống xúc động muốn hỏi đối phương xem đã nấu món gì, hắn chỉ dám dè dặt liếc hộp cơm hai lần.
Thân là công, không bao giờ được ham ăn, ham ăn chỉ là chuyện mà thụ mới có thể làm ra thôi.
Trước tiên, Thôi Nịnh đặt hộp cơm lên trên bàn uống nước, sau đó lấy chiếc bàn gấp nhỏ ra rồi đặt lên trên giường.
Đây là một gian phòng bệnh VIP, không chỉ có bàn uống nước, mà còn có cả sofa và tủ lạnh.
Thôi Nịnh đặt bàn gấp nhỏ ngay ngắn xong mới mở hộp cơm và sắp xếp từng món ra bàn, toàn là những món bình thường cậu hay nấu. Khúc Úc Sơn im lặng nuốt nước bọt, muốn vươn tay với lấy đôi đũa, song còn chưa kịp chạm, tay hắn đã bị chặn lại.
“Anh còn chưa rửa tay, chờ chút để tôi lấy nước rửa tay cho anh.” Thôi Nịnh nhẹ giọng nói.
Khúc Úc Sơn cong ngón tay lại, mặc dù hắn rất muốn ăn nhưng hắn cũng muốn rửa tay, vì vậy chỉ có thể gật đầu rồi đỏ mắt chờ mong Thôi Nịnh đi toilet lấy nước.
Đồ ăn ở ngay trước mặt mà như xa tận cuối chân trời, lấy nước thôi mà sao Thôi Nịnh cũng làm chậm vậy hả?
Cuối cùng, Thôi Nịnh bưng một chậu nước từ toilet đi ra.
Lúc trước ngay cả chạm vào Khúc Úc Sơn thôi mà cậu cũng không muốn, nhưng lần này khi rửa tay cho Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh lại làm rất tỉ mỉ, cẩn thận rửa từng kẽ ngón tay, cũng cẩn thận rửa cả cổ tay cho hắn.
Khúc Úc Sơn một lòng chỉ nghĩ đến ăn cơm, vì vậy liền thúc giục: “Rửa xong chưa?”
Thôi Nịnh lại dùng khăn giấy lau sạch nước trên tay Khúc Úc Sơn, lúc này mới bảo: “Xong rồi.”
Khúc Úc Sơn vội vàng cầm đũa lên, trước tiên gắp một miếng sườn bỏ vào miệng. Ăn xong miếng sườn trong miệng, hắn ngạo nghễ phun ra hai chữ, “Cám lợn.”
Nhận được đánh giá này, sắc mặt Thôi Nịnh quả nhiên xấu đi.
“Vậy sao? Tôi cũng biết Khúc tiên sinh sẽ không thích món tôi nấu.” Thôi Nịnh thấp giọng nói, sau đó đưa tay ra bê đĩa sườn trước mặt Khúc Úc Sơn đi mất.
“Ếi…” Khúc Úc Sơn muốn nói lại thôi.
Thôi Nịnh nhìn Khúc Úc Sơn, “Sao vậy Khúc tiên sinh?”
Khúc Úc Sơn nhìn chằm chằm đĩa sườn được bày đều răm rắp kia, một lúc lâu sau, hắn mới nghiêm túc phun ra một câu.
“Thật không dám giấu giếm, tôi cầm tinh con lợn.”
Là một thằng đàn ông chân chính, là phải biết co biết duỗi!