Chương 12: Chúng mình làm tí chuyện báo đáp tổ quốc đi
Thôi Nịnh vừa ra khỏi cửa hàng quần áo đã liếc thấy Khúc Úc Sơn đang đứng cách đó không xa. Khúc Úc Sơn không chỉ ở một mình mà còn đứng cùng một người đàn ông ăn mặc rất nổi bật. Hai người đang nắm tay nhau, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của người đi đường.
“Ớ, đó không phải là sếp Tạ ư?” Sở Lâm bên cạnh nhận ra Tạ Tử An, y vừa nói xong thì sực nhớ ra Thôi Nịnh hãy còn ở bên cạnh mình, vì vậy y rất quan tâm mà giải thích, “Sếp Tạ là đối thủ cạnh tranh của ông chủ, ông chủ ghét sếp Tạ lắm.”
Ghét?
Vậy sao nắm tay chặt thế?
Thôi Nịnh bỗng nhiên nhớ tới ba tháng trước, lúc mà Khúc Úc Sơn lần đầu tiên xuất hiện tại cửa hàng tiện lợi nơi cậu làm việc. Khi đó Khúc Úc Sơn mua nước, lúc ra thanh toán hắn đã bất ngờ nắm lấy tay cậu.
Còn vụ nhân viên dạy cưỡi ngựa ở trường đua ngựa nữa, Khúc Úc Sơn cũng thế, cứ nắm chặt lấy tay của nhân viên đó.
Hàng mi dài của Thôi Nịnh cụp xuống, cậu yên lặng bổ sung hai chữ “Dê cụ” sau hai chữ “Biến thái.”
Phía bên kia.
“Không phải chân cậu bị thương mà là não đúng không?” Tạ Tử An chưa bao giờ nghĩ có một ngày Khúc Úc Sơn sẽ cầu xin gã, nhưng ngày này đến, gã lại chẳng thấy vui tẹo nào, chỉ cảm thấy buồn bực, cứ như đấm một quyền vào bông ấy. Gã rút tay ra, còn chưa kịp đặt xuống đã lại bị túm lại.
Khúc Úc Sơn nắm chặt lấy tay Tạ Tử An, trông có vẻ sợ hãi, chứ kỳ thực là hắn đang cố ý nhắc nhở đối phương, “Anh còn chưa xóa ảnh, tôi cầu xin anh, xin anh đừng gửi ảnh cho anh Vọng Trác.”
Lần đầu tiên Tạ Tử An thấy Khúc Úc Sơn nói chuyện với gã như thế này, vẻ mặt gã không khỏi càng trở nên kỳ quái.
Tên này không phải liếc thêm gã một cái thôi cũng không muốn sao? Sao bây giờ lại ăn nói nhẹ nhàng với gã thế? Thật sự là bị tổn thương não rồi hả?
Tạ Tử An lại quan sát bộ đồ Khúc Úc Sơn đang mặc, theo như gã biết thì Khúc Úc Sơn còn chưa bị phá sản. Nếu không bị phá sản mà lại ăn mặc thế này thì e rằng đầu óc có vấn đề thật.
Nghĩ đến đây, Tạ Tử An nhíu mày rồi dùng sức rút mạnh tay ra, “Rồi rồi, không gửi nữa.”
“Hả?” Khúc Úc Sơn sững sờ, “Anh không gửi á?”
Tạ Tử An miết lại cổ tay áo bị nhăn của mình, “Khỏi cần quá đội ơn tôi, lần sau tôi không dễ nói chuyện như này nữa đâu.”
Lần này thôi thì tha cho Khúc Úc Sơn trước vậy, chờ đầu óc tên này khá khẩm hơn rồi tính sau.
———–
Bởi Tạ Tử An không gửi ảnh đi nên Khúc Úc Sơn cũng chẳng có hứng thú mà ăn uống. Hắn nhai chậm rãi thức ăn trong miệng, trong đầu nghĩ đến Chu Vọng Trác.
Theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, hắn sẽ phải ngược thân ngược tâm Thôi Nịnh đến vài năm thì Chu Vọng Trác mới về nước. Này thì lâu quá, có cách gì có thể khiến Chu Vọng Trác về nước sớm hơn không nhở?
Đợi Thôi Nịnh vào nhà vệ sinh, Sở Lâm bên cạnh bèn hỏi Khúc Úc Sơn: “Ông chủ, lát nữa đưa cả cậu Thôi về chung cư ạ?”
“Không, lát nữa đưa về nhà cậu ta đi.” Khúc Úc Sơn đáp.
Nhưng Sở Lâm lại không đồng ý luôn, “Ông chủ, hôm trước ở bệnh viện em còn giấu anh một chuyện nữa, đó là anh muốn sắp xếp cho cậu Thôi đi học lại và còn cần phải học lại ở trường có tỷ lệ thi đỗ cao nhất, nhưng mà trường đó có yêu cầu rất cao đối với học sinh đó ạ, không phải cứ có tiền là vào được ngay đâu anh.”
“Cho nên?”
Sở Lâm nghiêm túc nói: “Cậu Thôi cần phải thi đậu đầu vào mới có thể vào được trường đó. Theo như em điều tr.a thì bình thường cậu Thôi vẫn luôn đi làm thêm, nếu ông chủ cho cậu ấy về nhà, đảm bảo cậu ấy sẽ đi làm thêm và không chịu học đâu ạ.”
Khúc Úc Sơn nghe vậy thì cau mày, “Vậy thì không được.”
Không học thì sao mà ngược được cả thể xác lẫn tinh thần đây?
Hắn muốn hỏi Sở Lâm xem liệu có trường nào có yêu cầu thấp hơn để cho Thôi Nịnh có thể nhập học luôn không, nhưng trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Trong nguyên văn, hắn thực sự là một thằng sở khanh chân chính. Tuy hắn bao nuôi Thôi Nịnh, nhưng lại chưa từng quan tâm đến cuộc sống của cậu, chỉ khi nào hắn muốn làm loại chuyện 18+ đó thì mới gọi Thôi Nịnh đến thẳng khách sạn thôi. Hắn bắt ép Thôi Nịnh phải đến bất cứ khi nào hắn gọi, nếu Thôi Nịnh không làm được thì hắn sẽ dùng bạo lực với Thôi Nịnh, và hết thảy những điều này đều khiến Thôi Nịnh không có cách nào có thể đi làm thêm ở bên ngoài.
Mãi cho đến tít tìn tịt về sau, hắn mới chịu đưa Thôi Nịnh về nhà mình ở, và sau khi đưa về nhà thì cốt truyện mới bắt đầu xoay chuyển.
Khúc Úc Sơn không khỏi nghĩ, nếu hắn đưa Thôi Nịnh về căn hộ của hắn trước thời hạn, thì liệu Chu Vọng Trác có trở về nước sớm hơn dự kiến không?
Nếu anh trở về thật thì hắn đúng là kiếm lớn.
Còn nếu không về, hắn cũng không thiệt hại gì nhiều. Hắn sẽ theo dõi Thôi Nịnh học tập một cách sát sao và sớm ngày ném Thôi Nịnh vào trường học lại như địa ngục, tiến tới cực hạn của ngược tâm ngược thân và lươn lẹo mà đi cốt truyện một cách hoàn cmn hảo.
Đương suy nghĩ, Thôi Nịnh đã đi vệ sinh xong quay lại.
Thôi Nịnh khoác trên người bộ quần áo đắt tiền tinh xảo, ánh nắng lâu ngày không gặp xuyên qua lớp cửa kính sạch sẽ và hắt lên người cậu, nếu không để ý đến đôi tay của cậu, thì ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu xuất thân từ một gia đình giàu sang phú quý.
Đợi Thôi Nịnh ngồi xuống xong, Khúc Úc Sơn mới nói thẳng không lòng vòng, “Thôi Nịnh, hôm nay cậu dọn tới ở chung cư với tôi.”
Thôi Nịnh rõ ràng giật mình, bàn tay đặt trên đùi lặng lẽ nắm chặt, “Tại sao?”
“Không sao trăng gì hết, bảo cậu tới thì cậu phải tới.” Khúc Úc Sơn trực tiếp chốt đơn, rồi lại nói với Sở Lâm, “Lát nữa lái xe đến nhà cậu ấy trước để thu dọn đồ đạc.”
Thôi Nịnh còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Sở Lâm gật đầu, nhận ra mình không thể phản kháng được thì cậu liền ngậm miệng, chỉ có điều đôi bàn tay đã siết chặt lại.
——–
Căn nhà mà Thôi Nịnh thuê rất nhỏ, không phải là căn một người thuê, mà là bảy – tám người cùng thuê chung rồi chia tiền. Thôi Nịnh ở trong một căn phòng đơn rất u ám và ẩm thấp, ban công không đủ để phơi quần áo, rất nhiều quần áo đành phải chất đống trong phòng khách.
Toàn bộ ngôi nhà đều tản ra mùi ẩm mốc, trên tường cũng toàn là mốc. Khúc Úc Sơn chưa từng nhìn thấy một ngôi nhà như thế này bao giờ, và Sở Lâm cũng vậy.
Ngay cả Sở Lâm, người luôn luôn kiểm soát được biểu cảm của mình, cũng không khỏi cau mày khi bước vào căn nhà này. Thế nhưng Thôi Nịnh lại tràn đầy vẻ hờ hững, tuy là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, nhưng dường như cậu đã quen với kiếp sống lang bạt này của mình.
Thôi Nịnh cũng không có nhiều đồ, Sở Lâm muốn giúp một tay nhưng bị Thôi Nịnh từ chối. Thôi Nịnh nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc xong thì lên xe về nhà Khúc Úc Sơn.
Dọc theo đường đi, cậu cũng không hề hé răng nói câu nào, chỉ có tiếng Sở Lâm và Khúc Úc Sơn thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, hai người họ đang bàn chuyện công ty.
Khúc Úc Sơn nằm viện nửa tháng, công ty tồn đọng rất nhiều việc chưa thể xử lý được, Sở Lâm báo cáo những việc quan trọng cho Khúc Úc Sơn trước.
Trong đó có nhắc tới một doanh nghiệp đa quốc gia.
Trước đây Khúc Úc Sơn vẫn luôn có ý tưởng vươn tay sang thị trường Nhật Bản, song vẫn chưa có cơ hội, gần đây rốt cuộc cũng xuất hiện bước ngoặt. Ngài Shibasaki, nhà tài phiệt nổi tiếng của Nhật Bản đã bằng lòng gặp mặt Khúc Úc Sơn, cuộc hẹn được ấn định vào đầu tháng tới tại Nhật Bản.
Sở Lâm nhắc tới chuyện này, Khúc Úc Sơn cũng có ấn tượng về nó.
Đó chính là một trong những tình tiết chắc chắn phải đi trong cốt truyện. Trong tiểu thuyết, hắn đưa Thôi Nịnh cùng tới Nhật Bản và chơi một trận suối nước nóng play vô cùng thú vị, còn bị đối tác là ngài Shibasaki nhìn thấy.
Ngài Shibasaki tỏ ra rất hứng thú với Thôi Nịnh, và thằng cha cặn bã Khúc Úc Sơn đã làm ra một chuyện khiến người căm phẫn, trời oán giận. Hắn đã chuốc say Thôi Nịnh và bê đến trên giường ngài Shibasaki, cuối cùng do Thôi Nịnh khóc quá dữ khiến ngài Shibasaki không đành lòng nên đã thả Thôi Nịnh đi.
Còn về phần Khúc Úc Sơn, sau khi dâng người ta lên thì hắn lại đứng ngồi không yên trong phòng, đương lúc đứng dậy định đi tìm Thôi Nịnh thì bắt gặp cảnh Thôi Nịnh hai mắt đỏ hoe được ngài Shibasaki dịu dàng đưa vào thang máy. Lúc này cơn ghen tuông và lòng chiếm hữu của hắn xông thẳng lên não, lập tức cay cú lao lên tung một cú đấm vào ngài Shibasaki.
Công việc làm ăn cũng cứ thế mà nhẹ nhàng tan biến, và đêm đó Khúc Úc Sơn còn được vào uống trà với mấy anh cảnh sát tại một đất nước xa lạ.
———–
Từ nay đến đầu tháng sau cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.
Khúc Úc Sơn – người bị buộc phải đóng vai thằng công đểu cáng – rất chi là đau đầu.
Căn hộ của Khúc Úc Sơn nằm trong một khu chung cư cao cấp nổi tiếng, giá nhà đất cao, an ninh tốt, không thiếu ngôi sao hay người nổi tiếng đến sống. Căn hộ của Khúc Úc Sơn nằm trên tầng cao nhất, một mình một tầng, ban công gần 360 độ, tất cả các thiết bị trong nhà đều là thiết bị thông minh, khác một trời một vực với căn phòng trọ của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh chưa từng nhìn thấy một căn nhà nào đẹp như vậy, cậu đứng rất thận trọng trong phòng khách, không ngồi cũng không ngó nghiêng xung quanh, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn uống nước trước mặt.
Sở Lâm cất đồ đạc của Khúc Úc Sơn xong thì đi luôn, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn nằm viện nửa tháng, ý nghĩ đầu tiên khi về nhà là đi tắm rửa, nhưng trước khi đi tắm thì hắn phải sắp xếp xong cho Thôi Nịnh cái đã.
“Cậu sẽ ở phòng cho khách, là phòng kia kìa, đồ đạc trong đó tùy tiện dùng, nếu đói có thể tự nấu cơm hoặc gọi đồ ăn bên ngoài về. Nơi này cửa hàng bình thường sẽ không giao hàng vào được, cửa hàng có thể giao đồ tới và địa chỉ ở đây đều đã được dán trên cửa tủ lạnh, chỗ kia ở cửa sẽ có đặt tiền lẻ.”
Nói rồi Khúc Úc Sơn liền đi tắm.
Thôi Nịnh đứng trong phòng khách gần mười phút rồi mới di chuyển. Cậu bước đến phòng cho khách mà Khúc Úc Sơn nói, và đã khựng lại khi nhìn rõ cấu trúc bên trong của căn phòng này.
Căn phòng này còn lớn hơn cả diện tích tổng tất cả các phòng trong căn nhà cậu thuê trước kia, Thôi Nịnh ngơ ngác nhìn tất cả đồ đạc trong phòng, mặc dù trước đây cậu biết Khúc Úc Sơn rất giàu, nhưng cũng không cảm thấy thực tế.
Hôm nay, cậu mới thật sự nhận ra rằng, cuộc sống của Khúc Úc Sơn và cuộc sống của cậu là hai thế giới hoàn toàn trái ngược.
Cuộc sống của hai người họ vốn chỉ là hai đường thẳng, chỉ vì một cuộc gặp gỡ tại cửa hàng tiện lợi mà rẽ ngang.
Bởi từ nhỏ đã có rất nhiều người tỏ tình, nên Thôi Nịnh biết rất rõ khuôn mặt của mình trong mắt người khác nói chung là thuộc về loại ưa nhìn, nhưng một người giàu có như Khúc Úc Sơn, chắc hẳn là đã từng gặp qua rất nhiều người đẹp.
Khuôn mặt của cậu thật sự đáng giá để Khúc Úc Sơn bỏ ra nhiều tâm tư đến vậy sao?
Hay là nói, cậu không phải là người đầu tiên được Khúc Úc Sơn bao nuôi? Lần nào Khúc Úc Sơn cũng đối xử như vậy với những người mà hắn đã bao nuôi sao?
Thôi Nịnh lại một lần nữa nhớ đến anh nhân viên trong trường đua ngựa và gã đàn ông mặc bộ vest đỏ trong trung tâm thương mại.
———
Khúc Úc Sơn tắm táp phê pha xong thì gọi điện thoại cho ba Khúc.
Ba Khúc phải ở nhà một mình hơn mười ngày, ông rất oán hận mà xổ một tràng với con trai, “Công việc của mày bận lắm hả? Bận đến mức không có thời gian về nhà hả? Ba mày năm đó cũng bận rộn nhiều việc lắm chứ, nhưng hôm nào cũng đều đặn về nhà đấy thôi.”
Đang mắng mỏ thì bỗng lái cái vèo sang đề tài khác, “Tiểu Sơn, nói thật với ba, có phải mày đã có bạn gái rồi không?”
“Nào có đâu ba.” Thật sự là không phải bạn gái, mà là bạn trai.
Sau khi biết rằng Khúc Úc Sơn sẽ về nhà ăn cơm vào tối mai, ba Khúc mới nguôi giận đi được, nhưng ông vẫn lầm bầm hồi lâu rồi mới chịu cúp máy. Gọi điện thoại xong, Khúc Úc Sơn đứng lên mặc quần áo. Trời mùa đông tối rất nhanh, lúc này mới năm giờ chiều mà ngoài trời đã tối mịt rồi, hắn mặc áo choàng tắm đi ra ngoài thì thấy đèn phòng khách đã bật sáng choang, lúc này mới chợt nhớ ra giờ đây hắn không còn sống một mình nữa.
Có trẻ con, mà còn là một đứa nhóc cực kỳ phòng bị hắn.
Khúc Úc Sơn cúi đầu nhìn mình, sau đó quay về phòng thay sang bộ quần áo ngủ dài tay.
Thôi Nịnh thấy Khúc Úc Sơn đi ra, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa. Khúc Úc Sơn nhận ra Thôi Nịnh đang căng thẳng, Thôi Nịnh hãy còn đang mặc bộ quần áo ban ngày chưa thay, vì vậy hắn quyết định giúp đối phương xua tan sự căng thẳng này.
“Đói không?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Thôi Nịnh lắc đầu.
Khúc Úc Sơn thấy vậy thì mắt sáng trưng, “Vậy thì tốt quá, chúng mình làm tí chuyện báo đáp tổ quốc đi.”
Kỳ thật sau khi Thôi Nịnh biết mình sẽ phải sống với Khúc Úc Sơn thì sợi dây trong lòng cậu vẫn cứ mãi căng chặt. Tuy rằng Khúc Úc Sơn nói với cậu hắn là Đảng viên, cũng có vẻ thật lòng muốn giúp đỡ cậu, song chung quy bao nuôi vẫn là bao nuôi, lúc trước Khúc Úc Sơn chưa động đến cậu đó là do chân hắn còn đang bị thương, giờ đây chân hắn đã khỏi, còn không phải là bắt đầu lộ bộ mặt thật ra hay sao.
Cả Khúc Úc Sơn và cả những kẻ được gọi là nhà từ thiện có lòng hảo tâm mà cậu gặp phải trước đây đều rặt một phường, chuyên dùng những lý do cao siêu để bọc lấy lòng dạ xấu xa và bẩn thỉu của chính mình.
Người Thôi Nịnh hơi nghiêng sang một bên, bàn tay lặng lẽ nắm chặt lấy bình hoa trên bàn, chuẩn bị nếu Khúc Úc Sơn muốn bá vương ngạnh thượng cung thì cậu sẽ liều ch.ết với Khúc Úc Sơn.
Cậu thà ch.ết cũng sẽ không bao giờ để cho Khúc Úc Sơn được lợi.
Hô hấp ngừng lại, Thôi Nịnh đề phòng động tác kế tiếp của Khúc Úc Sơn, nhưng chỉ một giây sau, cậu đã nghe thấy Khúc Úc Sơn nói câu này.
“Cậu có mang “Tuyển tập 5.3″ mà đã làm ở bệnh viện về theo không?”