Chương 17: Tình địch đóng cửa, nhất định là để tẩn hắn

Khúc Úc Sơn tung một cước này xong bèn vật ra giường ngủ vắt lưỡi. Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn thấy mình không còn ở khách sạn, mà là ở trong một căn phòng nhỏ với ba bức tường và một hàng song sắt.


Căn phòng sáng mờ, còn bên ngoài song sắt thì đèn đuốc sáng trưng, thi thoảng vang lên tiếng bước chân cộp cộp. Say rượu khiến đầu Khúc Úc Sơn hơi đau, hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, vừa lắc lắc đầu liền nghe thấy bên cạnh có người nói nhỏ.
“Anh tỉnh rồi à?”
Giọng nghe quen lắm à nha.


Khúc Úc Sơn theo tiếng nhìn sang, chợt đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
Là Thôi Nịnh.


Chỉ với một cú nhìn nhau trực diện dư này đã khiến cho chuyện xấu hổ xảy ra trong suối nước nóng hôm qua ào về cuốn lấy toàn thân Khúc Úc Sơn, nhất là khi hắn phát hiện ra bây giờ mình còn đang gối đầu lên đùi đối phương.


Khúc Úc Sơn gần như là bật ra khỏi chân Thôi Nịnh ngay lập tức, đứng dậy quá nhanh khiên hắn có hơi chóng mặt.
“Anh đừng đứng nhanh thế, sẽ đau đầu lắm đấy.” Thôi Nịnh vươn tay định đỡ Khúc Úc Sơn, song Khúc Úc Sơn đã nhanh hơn mà tránh ra một bước, cậu khựng lại, bèn thu tay về.


Thấy Thôi Nịnh đưa tay ra rồi lại thu về, Khúc Úc Sơn cũng không nói gì. Tuy rằng cốt truyện suối nước nóng ngày hôm qua đã kết thúc, nhưng hắn lại không tài nào quên được cho nổi. Mặc dầu hắn luôn luôn nghĩ đàn ông mà, cứ da mặt dày như da trâu thì không gì là không làm được hết.


available on google playdownload on app store


Cơ mà việc ngồi trên chân người đàn ông khác rồi vặn eo thật sự đúng là lần đầu tiên hắn làm đấy, nhất là còn bị đối phương thấy tởm quá mà phải nhắm mắt lại coi như mù nữa chớ.


Tuy là xấu hổ thiệt, nhưng sau khi điều chỉnh nhịp thở để bình tĩnh xong, Khúc Úc Sơn lại trở nên thản nhiên như không, bắt đầu nói chuyện với Thôi Nịnh, “Đây là đâu thế?”
Vì say rượu nên giọng hắn hơi khàn.


Đây là một nơi trông rất lạ, hắn lại đang ngủ trên sàn nhà, cửa có song sắt, mà còn khóa lại nữa chứ.
“Đồn cảnh sát.”
Câu trả lời của Thôi Nịnh khiến Khúc Úc Sơn ngẩn tò te, hắn chỉ nhớ mình đã uống rượu chứ chuyện sau khi say thì hắn chịu.


Sao mà đã đến tình tiết uống trà trong đồn cảnh sát rồi?
Hắn còn chưa đưa Thôi Nịnh lên giường Shibasaki mà, cả củ hành tây trong phòng hắn cũng chưa được phát huy tác dụng nữa.(à hóa ra cái cục tím lịm tìm sim phía trên là củ hành tây, ok fine:vv)


Thôi Nịnh nhìn Khúc Úc Sơn, thấy hắn ngẩn người ngồi đó thì đã có suy đoán, “Anh không nhớ chuyện xảy ra sau khi say?”
Khúc Úc Sơn gật đầu, “Tôi… tại sao chúng ta lại ở đây?”


Coi như đã đến tình tiết vào đồn cảnh sát rồi đi, thì trong nguyên văn hắn là người duy nhất tiến vào đồn chứ nào có Thôi Nịnh, sao giờ Thôi Nịnh cũng ở đây?


“Tối qua anh say rượu, rồi…” Thôi Nịnh thoáng sựng, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đôi mắt, một tia sáng xẹt qua mắt cậu, “Người Nhật Bản đó đưa anh về phòng, nhưng đã đuổi trợ lý Sở ra ngoài, còn bảo vệ sĩ chặn cửa.”


Cậu nhìn thấy con ngươi Khúc Úc Sơn dần dần giãn to theo lời nói của mình, vì vậy cậu cố ý ngừng lại, nhưng không ngờ Khúc Úc Sơn lại nghĩ như này.
“Cái tên Nhật Bổn đó quỷ quyệt vậy hả? Trộm đóng cửa phòng vào rồi đánh tôi?”
Thôi Nịnh: “…”


Cậu nhớ lại cú đá vừa mạnh vừa ác kia, nhất thời không nói nên lời.
Sau khi Khúc Úc Sơn tự thức tỉnh ý thức bản thân thì hắn luôn tin tưởng chắc chắn vào thiết lập của cuốn tiểu thuyết, và hắn sẽ không cảm thấy rằng tình địch sẽ có suy nghĩ khác gì với mình cả.


Tình địch đóng cửa lại, chắc chắn là để tẩn hắn!
“Không…” Thôi Nịnh còn muốn giải thích, nhưng lúc này đã có người tới.
Người nọ đứng ngược sáng bên ngoài, đập dùi cui vào song sắt rồi chỉ Khúc Úc Sơn, “Mày, đi ra.”
Người nọ phun ra thứ tiếng Anh sứt sẹo.


Khúc Úc Sơn nhìn người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát Nhật Bản, nhận ra đã đến lúc phải đi tình tiết bị ăn hành trong đồn cảnh sát rồi, vì vậy hắn nghe theo đứng lên, thế nhưng Thôi Nịnh lại đột nhiên túm lấy tay hắn, “Đừng đi!”


Thôi Nịnh cực hiếm khi chủ động tiếp cận hắn, thế mà lần này lại chủ động nắm tay hắn khiến Khúc Úc Sơn rất kinh ngạc. Nhưng hắn bèn suy nghĩ theo chiều hướng khác, Thôi Nịnh mới mười tám tuổi, lạ nước lạ cái, lại bất đồng ngôn ngữ nên nhất định đang sợ, thế là hắn bèn trấn an đối phương, “Không sao đâu, cậu sẽ không sao đâu, đừng sợ.”


Nói xong, Khúc Úc Sơn rút khỏi tay Thôi Nịnh rồi đi ra khỏi cánh cửa đã được mở khóa.


Thôi Nịnh là nhân vật thụ chính, mặc dù hắn không biết tại sao cậu cũng đã chạy vào đây, cơ mà nếu dựa theo thiết lập và nội dung của tiểu thuyết thì chắc chắn Thôi Nịnh sẽ không bị bắt nạt đâu, trong toàn bộ nguyên tác thì chỉ có duy nhất một thằng cặn bã là hắn đánh Thôi Nịnh thôi. Khúc Úc Sơn suy nghĩ về chuyện của Thôi Nịnh xong, bỗng nhận ra phương hướng mình đang đi càng ngày càng chệch, sau khi rẽ mấy vòng, tâm trạng hắn dần trở nên căng thẳng.


Mặc dù hắn biết sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng biết là biết chứ, Khúc Úc Sơn vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý sẽ bị ăn đập. Shibasaki không phải đánh người bằng tay không đâu, mà là bằng một thanh kiếm katana đó.


Theo mô tả của tiểu thuyết thì Shibasaki sẽ dùng thanh kiếm katana dài ngoẵng đó mà quất hắn từng phát một.


Lúc đầu Khúc Úc Sơn cáu lắm, bật đánh trả ngay, song Shibasaki cũng đếch phải dạng vừa. Shibasaki có đai đen karate, lại còn có vũ khí, hơn nữa Khúc Úc Sơn còn bị nhốt mười mấy tiếng không ăn không uống, cơ bản là không có cửa đánh lại Shibasaki.


Phần thưởng buff thêm sức mạnh của Khúc Úc Sơn chỉ tồn tại duy nhất sau khi uống rượu mà thôi.


Ngoài đó ra thì Khúc Úc Sơn cũng có vài chú cân nhắc, rằng thì mà là trong lúc máu nóng xộc thẳng lên não, hắn đã đấm Shibasaki một quyền và ngay lập tức bị “mời anh vào đồn”. Sau khi vào, mấy kẻ đó cũng không hề thẩm vấn hắn mà chỉ giữ hắn lại, thậm chí Shibasaki còn có thể ở ngay đồn cảnh sát mà đánh hắn. Từ đó suy ra là đã có thể mơ hồ thấy được thế lực của Shibasaki ở đây, nếu hắn lấy cứng đối cứng thì việc mình có thể về nước được hay không cũng sẽ là một vấn đề.


Vì thế mà trong nguyên tác Khúc Úc Sơn đã nhịn.


Có điều trong nguyên văn cũng chỉ là một đoạn miêu tả, còn lát nữa nỗi đau thực sự sẽ giáng xuống cơ thể hắn đó. Từ bé đến giờ, Khúc Úc Sơn chưa từng phải chịu tội gì chứ đừng nói là bị ăn đấm. Trận đánh đầu tiên trong đời lại đến từ một thằng cha lạ hoắc và có vũ khí lạnh thế này cũng khiến Khúc Úc Sơn cảm thấy hơi bỡ ngỡ.


Vả lại gã lạ hoắc này vẫn là tình địch của hắn, và chắc chắn thằng chả sẽ chẳng nhẹ tay đâu.
Đương suy nghĩ lung tung thì người phía trước bỗng dừng lại.
“Vào đi.” Người đàn ông lạnh lùng nói với Khúc Úc Sơn.


Khúc Úc Sơn nghiêng đầu nhìn nơi mà hắn phải vào. Đó là một căn phòng nom không giống với nơi mà hắn đã bị nhốt trước đó, cửa phòng này thông với tường, nếu đóng cửa lại thì sẽ không thể biết được chuyện gì xảy ra bên trong.


Đưa đầu vào thì cũng ăn đao mà rụt đầu lại cũng ăn đao. Khúc Úc Sơn bình tĩnh xíu xíu rồi bước vào, nhưng bên trong lại không có ai.
“Mày đi tắm đi.” Người Nhật phía sau nói.
Khúc Úc Sơn nghe vậy, bèn chửi thầm Shibasaki đúng là cái đồ lằng nhằng thấy ghét.


Cái tên Shibasaki đúng là mắc bệnh sạch sẽ từ trong xương, đến mức mà đánh người cũng phải bắt người ta tắm trước đã mới đánh, sợ bẩn tay cả vũ khí của mình hay gì.


Khúc Úc Sơn lấy đồ vệ sinh cá nhân mới rồi vào tắm nước nóng, còn đánh cả răng. Vệ sinh xong hết thảy, hắn liền cảm thấy bụng đói cồn cào, lúc này Shibasaki vẫn chưa tới, còn người dẫn Khúc Úc Sơn vào đây đã đi rồi. Cửa phòng bị khóa ngoài, Khúc Úc Sơn rảnh quá đành phải ngẩn người ngồi trên sofa.


Cũng không biết Sở Lâm bây giờ ra sao rồi. Hắn bị giam vào đồn thế này, chắc chắn Sở Lâm đang điên cuồng liên lạc với người trong nước.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Khúc Úc Sơn chẳng rõ giờ là mấy giờ, hắn đói đến mức đã âm ỉ đau dạ dày. Khi hắn bắt đầu chán đến độ phải đếm hoa văn trên thảm, cuối cùng cánh cửa cũng phát ra tiếng động.


Khúc Úc Sơn ngoảnh lại nhìn về phía cửa, đồng thời trong đầu hiện lên nguyên văn.
[Nguyên văn:


Khúc Úc Sơn bị giam mười mấy tiếng, giờ đây đã trông giống một con thú bị mắc kẹt, vừa bồn chồn bực bội vừa hung dữ. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hắn vội vã quay đầu nhìn sang, tia máu vằn lên trong mắt do cả đêm không ngủ khiến đôi mắt hắn trông cực kỳ đáng sợ.


“Là mày.” Giọng Khúc Úc Sơn như được rặn ra từ trong cổ họng, “Mày tới đây làm gì?”
Shibasaki vẫn mặc một bộ kimono có hoa văn màu đen và hakama[ ], tay phải đang cầm một thanh kiếm katana. Gã đứng ở cửa, ánh đèn nhàn nhạt trong phòng khiến gương mặt gã trông càng âm u hơn bao giờ hết.


[ ] Hakama: nghĩa là “cái quần”, là một loại trang phục truyền thống của Nhật. Hakama được buộc ở hông và kéo dài cho đến mắt cá chân. Xem thêm tại đây.


Nếu nói lúc này Khúc Úc Sơn trông giống một con thú bị nhốt, thì Shibasaki chính là một con cá sấu ngửi thấy mùi máu mà bò tới, từng bước từng bước tiếp cận con mồi của mình.


“Thay Chúa trừng phạt cái loại ngu xuẩn không nghe lời như mày.” Shibasaki vừa nói tiếng Nhật vừa bước vào phòng, cánh cửa sau lưng lại bị vệ sĩ Ý của gã đóng lại…]


Giọng Khúc Úc Sơn bị khàn sau khi uống rượu, nói tới nói lui ngược lại có phần nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm katana dài ngoẵng mà Shibasaki đang cầm, bàn tay đang đặt trên đùi hắn không khỏi co rút lại.
Đây là bản năng của sự sợ hãi.


Những chuyển động nhỏ xíu đã bị Shibasaki tóm được, cú đá đêm qua đã đạp bay toàn bộ những thương tiếc cùng đẹp đẽ về Khúc Úc Sơn trong lòng gã.


Lần đầu tiên gặp mặt, Khúc Úc Sơn đã dám đến muộn, còn làm đổ cafe lên người, và thậm chí dùng khăn trải bàn mà lau ngón tay của mình. Lần thứ hai gặp mặt, Khúc Úc Sơn nhìn lén gã, còn trong tình huống biết rõ gã đang ở trong bể suối nước nóng bên cạnh, lại dám to gan lớn mật mà ngồi lên đùi thằng đàn ông khác.


Phương pháp quyến rũ đàn ông này quả thực vụng về, nhưng Shibasaki không thể không thừa nhận, tuy vụng nhưng lại rất hiệu quả.
Song, gã không ngờ rằng Khúc Úc Sơn lại dám đá gã bay khỏi giường, mà con chim hoàng yến hắn nuôi cũng to gan gớm, dám ấn chuông báo cháy, khiến gã gặp không ít phiền toái.


Từ chủ nhân cho đến chim hoàng yến đều không nghe lời, Shibasaki rất tức giận, gã quyết định sẽ giáo dục lại Khúc Úc Sơn cho ra trò.


Nhìn ánh mắt ngày càng nghiêm nghị của Shibasaki, Khúc Úc Sơn không khỏi run tay. Nhưng hắn không được lộ ra vẻ sợ hãi, trái lại còn phải giống tiểu thuyết mà khiêu khích đối phương, nhìn chằm chằm đối phương bằng ánh mắt hung tợn như sói như hổ.


kế tiếp, hắn sẽ phải xông lên giành lấy thanh kiếm katana của Shibasaki, tất nhiên là thất bại, còn bị đối phương trở tay ghìm xuống ghế sofa.


“Khốn kiếp! Chó ch.ết Shibasaki này, mày chờ đó cho bố, nhất định bố sẽ…” Khóe mắt Khúc Úc Sơn liếc thấy thanh kiếm katana sắp hạ xuống, hắn bèn nhắm nghiền mắt, nhưng cơn đau lại không đến như đã được báo trước.
Thấy dị, Khúc Úc Sơn len lén mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt uy nghiêm của Shibasaki.


Shibasaki cúi người nhìn Khúc Úc Sơn, thấy Khúc Úc Sơn mở mắt mới dùng tay cầm kiếm katana nhẹ nhàng vạch một đường sau lưng Khúc Úc Sơn, “Sợ?”
“Sợ cái đít, bố mày đéo… thèm sợ.” Khúc Úc Sơn thấy mình lắp ba lắp bắp thì không khỏi khó chịu cau mày.


Shibasaki khẽ nhếch môi, gã đã nhìn ra vẻ ngoài mạnh trong yếu của Khúc Úc Sơn, mà Khúc Úc Sơn cũng đã nhìn ra vẻ giễu cợt trong mắt Shibasaki. Thân là vai nam thứ hai chính thức đã được đóng dấu xác định, lại bị một tên pháo hôi không biết là nam thứ mấy thế này chế nhạo, quả đúng là mất mặt vãi nồi. Khúc Úc Sơn rất muốn tìm về sân chơi của mình.


Cho dù cảnh này hắn có bị Shibasaki đơn phương bón hành sấp mặt cho đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không thể để cho Shibasaki khá hơn được.
Vì vậy, Khúc Úc Sơn đã học lạc đà Alpaca, nhẹ nhàng nhổ toẹt một phát về phía Shibasaki.






Truyện liên quan