Chương 27: Đây là loại rác gì?
Khúc Úc Sơn đần thối người trong chốc lát, bỗng trong đầu lóe lên một cái khả năng. Trong một vài cuốn tiểu thuyết mà hắn đã đọc, hình như đều có một món đồ chơi có thể phát ra âm thanh “ù ù ù” như vậy.
Chờ đã, đồ chơi?!
Đúng lúc này, Thôi Nịnh quay lại từ WC, cậu đẩy cửa vào liền liếc thấy Khúc Úc Sơn đang ngồi trên sofa và món đồ được Khúc Úc Sơn đang ngồi trên sofa cầm trên tay.
Bốn mắt nhìn nhau, Khúc Úc Sơn sợ hãi các thứ mà buông lỏng tay, vật tròn đập xuống mặt bàn gỗ rắn chắc, trong phút chốc, tiếng rung của nó lại càng rõ hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt trắng bệch của Thôi Nịnh chợt nhuộm một tầng đỏ ửng, rồi chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi thẳng, trước khi đi còn đóng chặt cửa văn phòng lại cho hắn nữa chứ.
“Ớ chờ đã! Không phải như cậu nghĩ đâu!” Khúc Úc Sơn vội vàng xông ra toan giải thích, đi được nửa đường lại vòng về tắt cái thứ kia đi.
Tiếng rung khiến ngón tay hắn tê dại, đồng thời da đầu cũng tê dại theo.
Tại sao văn phòng của hắn lại có thứ này? Hắn lại còn bỏ nó vào túi áo của mình nữa chứ.
Khúc Úc Sơn hít sâu một hơi định ném nó vào thùng rác, song trước khi ném lại bỗng dừng. Văn phòng của hắn có nhân viên dọn vệ sinh riêng, nếu để người ta thấy cái này trong thùng rác thì họ sẽ nghĩ thế nào chứ?
Không được, không thể ném vào thùng rác!
Khúc Úc Sơn lại mở ngăn kéo ra.
Gượm đã, cũng không thể cất nó vào ngăn kéo, bởi nếu mà bị phát hiện thì há chẳng phải hắn sẽ càng khó rửa oan hơn hay sao.
Khúc Úc Sơn trái lo phải nghĩ, cuối cùng lại nhét vật tròn này vào túi áo. Hắn quyết định sẽ tìm cơ hội để thủ tiêu con hàng này.
Thôi Nịnh đi rồi, ngay cả balo cũng không cầm theo. Khúc Úc Sơn hiếm thấy ngượng đến độ không dám nhắn tin cho Thôi Nịnh, đành phải gọi Sở Lâm đến.
“Sở Lâm, cậu hỏi… Thôi Nịnh xem cậu ấy đi đâu đi?” Lúc Khúc Úc Sơn nói chuyện, ánh mắt hắn rất chi là rời rạc.
Sở Lâm bén nhạy phát hiện ra Khúc Úc Sơn không được tự nhiên, còn chưa nói gì mà y đã tự bổ não ra một kịch bản hào môn ngược luyến rồi.
Vừa rồi chủ tịch tới, tình cờ bắt gặp ông chủ đưa Thôi Nịnh đến văn phòng, nếu tình tiết phát triển theo tiểu thuyết thông thường thì khẳng định chủ tịch đã hung hăng sỉ nhục Thôi Nịnh tơi bời hoa lá một phen nên Thôi Nịnh mới bỏ chạy như vậy.
Nếu đúng như y đoán, thì tiếp theo chắc chắn là đến đoạn cua lại vợ sml của ông chủ y. Có điều, chủ tịch cũng sẽ không chịu buông tha đâu, nhất định ổng sẽ tìm cách gọi Thôi Nịnh ra gặp riêng ——
“Người như cậu, hừ, ta đây gặp nhiều rồi. Năm triệu, tránh xa con trai ta ra.” Chủ tịch nói.
Thôi Nịnh rơm rớm nước mắt, “Chủ tịch Khúc, cháu và con trai của ngài là thật lòng yêu nhau!”
“Ồ? Thật vậy chăng? Thế thì mười triệu.” Chủ tịch cười khẩy, nhạo báng, “Nếu cậu vẫn không chịu tránh xa nó thì ta sẽ khóa hết thẻ của nó lại, để xem tình yêu không tiền tiêu có thể kéo dài được bao lâu.”
…
“Sở Lâm? Sở Lâm?” Khúc Úc Sơn quơ quơ tay trước mặt y, “Cậu có nghe thấy anh nói không thế?”
Sở Lâm sực tỉnh, “Em nghe được thưa sếp, anh yên tâm, em sẽ liên lạc với cậu Thôi ngay ạ.”
Khúc Úc Sơn nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong mắt Sở Lâm thì cảm thấy dị dị. Cơ mà cậu trợ lý này của hắn thường xuyên kỳ quái vậy đấy, hắn đã quen với điều đó rồi.
Mặc dù Sở Lâm nói nhất định sẽ liên lạc với Thôi Nịnh, nhưng mãi đến tận lúc tan làm, Thôi Nịnh cũng không hề trả lời lại. Khúc Úc Sơn lái xe về nhà, trên đường đi luôn tìm cơ hội để thủ tiêu con hàng trong túi, nhưng bởi do đã đến gần Tết nên người đi trên phố rất đông và phần lớn trong số đó là học sinh sinh viên được nghỉ đông.
Khúc Úc Sơn vẫn cứ do dự cho đến khi về đến nhà, căn hộ của hắn cách công ty không xa, kết quả là lái xe xuống gara ngầm để đậu rồi mà hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp nào để vứt.
Trong chung cư có thùng rác công cộng, Khúc Úc Sơn lấm la lấm lét đứng trước một đống thùng rác, đương lúc chuẩn bị vứt thì hắn lại chợt nghĩ đến ——
Đây là loại rác gì?
Rác khô? Rác có thể tái chế? Hay là rác có hại?
Độ này chung cư này đang trong thời kỳ tranh cử giải chung cư văn minh, nên là khu thùng rác đều được gắn hết camera. Một khi hắn mà phân loại nhầm rác là sẽ bị chung cư dán cáo thị khổ lớn phê bình ngay!
Không! Hắn không thể ném nó vào thùng rác của chung cư được!!!
Cơ mà tại sao con hàng này lại ở trong văn phòng của hắn vậy chứ? Chả có nhẽ là do tác giả biến ra?
Khúc Úc Sơn chỉ có thể tạm thời mang đồ về nhà, về đến nhà mới thấy Thôi Nịnh còn chưa về. Hắn đứng ở phòng khách, nghĩ xem phải làm thế nào với củ khoai nóng hổi trong túi bây giờ.
Thứ này không thể để bừa bãi được vì mỗi tuần sẽ có một cô dọn vệ sinh đến dọn dẹp căn hộ một lần. Hắn phải tìm một nơi cực kỳ khuất để giấu nó.
Khúc Úc Sơn lượn một vòng quanh nhà, hiển nhiên không thể đặt được ở khu vực công cộng, bởi dù sao cũng còn Thôi Nịnh ở đây. Hắn lại đi vào phòng ngủ của mình.
Tất cả những nơi có thể cất đồ trong phòng ngủ đều đã được Khúc Úc Sơn ngó một lần. Và cuối cùng, hắn đã cất cái thứ hình tròn này vào két sắt trong hầm rượu ẩn trong phòng ngủ chính.
Cái két sắt đó có mật khẩu, cô dọn vệ sinh không biết, Thôi Nịnh lại càng chịu, đúng là một nơi hoàn hảo để giấu con hàng này.
Mới vừa cất kỹ đồ xong thì Thôi Nịnh về.
Thôi Nịnh mang một thân khí lạnh bước vào nhà, thấy Khúc Úc Sơn từ trong phòng ngủ đi ra, vẻ mặt cậu thoáng cái mất tự nhiên. Cậu muốn về phòng ngủ, song vừa mới bước được một bước đã bị Khúc Úc Sơn gọi lại.
“Chờ đã Thôi Nịnh.” Khúc Úc Sơn gọi Thôi Nịnh, câu tiếp theo hắn nói có hơi mất tự nhiên, “Ờ, hôm nay tôi đã nói với ba tôi là chúng ta đang yêu nhau, có thể ông ấy sẽ tới tìm cậu, nên cậu đừng nói lỡ lời nhé.”
Bước chân Thôi Nịnh khựng lại.
Yêu nhau?
Chậm một nhịp, cậu mới thấp giọng trả lời: “Tôi biết rồi.”
Ngay đêm đó, Thôi Nịnh đã có một giấc mơ.
Cậu mơ thấy bể suối nước nóng ở Nhật Bản, có điều, giấc mơ có phần hơi khác với thực tế. Trong mơ, cậu mặc áo choàng tắm bước vào bể suối nước nóng, và bất chợt nghe thấy tiếng rung “ù ù ù” của máy móc.
Âm thanh đó rất lạ, cậu không thể tìm được nơi nó phát ra. Cậu ngẩng đầu lên, nhác thấy có người nơi bể nước bốc sương mù.
Có người quay lưng về phía cậu, trên tay cầm một thứ hình tròn màu vàng. Bàn tay đó cực kỳ đẹp, thon dài và tinh tế, không hề có vết chai nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Sau đó, bàn tay ấy cầm thứ đồ kia thả xuống nước.
Nghe thấy tiếng “ù ù ù” càng trở nên lớn hơn, Thôi Nịnh liền đứng sững tại chỗ. Đột nhiên, người đang quay lưng với cậu quay đầu lại.
Khuôn nhan người ửng lên như tuyết trời ban sáng, rặng mi dài trĩu xuống bởi sương nước chưa tan.
Đây là một gương mặt mà Thôi Nịnh thấy vừa quen vừa lạ.
Quen là bởi cậu biết người này, còn ở chung với nhau nhiều ngày như sớm chiều kề cận. Còn lạ là bởi cậu chưa từng thấy người ấy lộ ra vẻ mặt như vậy bao giờ.
Đương ngẩn ngơ ngắm nhìn, bỗng người nọ nói với cậu: “Cậu làm đề thi xong chưa?”
…
Thôi Nịnh chợt mở choàng mắt, thở hổn hển mấy hơi mới nhận ra chiếc điện thoại đang rung trên bàn cạnh giường.
Là chuông báo thức.
Thôi Nịnh thất thần nhìn đồng hồ báo thức, nhìn mấy giây mới chợt nhận thấy cơ thể mình có gì đó không ổn. Cậu len lén vén chăn lên, khoảnh khắc ấy, vẻ mặt cậu trở nên cực kỳ xuất sắc.
Cậu nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, đứng dậy cởi vỏ chăn và cả ga trải giường rồi lén lút mang đến phòng giặt quần áo.
Nhưng mới đi được nửa đường, cậu đã đụng ngay phải Khúc Úc Sơn đang bước đến từ phía đối diện.
Khúc Úc Sơn đang uống một ly sữa bò, hắn vừa mới dậy nên vẫn mặc quần áo ngủ, tóc cũng xõa tung. Bởi trong nhà đã mở điều hòa nên nút trên cùng của cổ áo đã được hắn cởi ra, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
Khúc Úc Sơn rất trắng, Thôi Nịnh đã từng thấy qua, cậu cũng biết Khúc Úc Sơn là con lai từ miệng của Sở Lâm.
Thôi Nịnh muốn quay người về phòng, nhưng quá trễ rồi.
Khúc Úc Sơn đã nhìn thấy ga trải giường và chăn trong tay Thôi Nịnh, hắn nuốt sữa xuống, sau đó “chậc chậc” hai tiếng: “Tấm chiếu mới.”
Thôi Nịnh: “…”
Sáng sớm, mặt Thôi Nịnh liền đỏ thành trái cherry.
Thấy người ta đỏ mặt thành vậy, Khúc Úc Sơn nhất thời thấy đây chính là một cơ hội tốt để ngược tâm Thôi Nịnh, vì vậy hắn bèn bổ sung thêm câu: “Tinh lực dồi dào thế, cậu làm đề thi xong chưa?
Sau đó, hắn thấy Thôi Nịnh chạy.
Với một tiếng “rầm”, cửa phòng Thôi Nịnh đóng lại.
Khúc Úc Sơn: “?”
Ngượng thế cơ á? Quả nhiên là tấm chiếu mới da mặt mỏng.
Thế thì cậu phải không ngừng cố gắng thêm mới được.
Kể từ đó, sáng sớm mỗi ngày, Thôi Nịnh đều có thể nghe thấy Khúc Úc Sơn gọi cậu là “tấm chiếu mới”. Gọi mấy lần trước thì Thôi Nịnh còn đỏ mặt, sau thì chai lì rồi, mặt không đỏ tim không đập mạnh, coi như không hề nghe thấy.
Đảo mắt đã tới ngày Thôi Nịnh đi làm bài kiểm tra, cậu cần một ngày để thi xong tất cả các môn. Sợ đến trễ nên Khúc Úc Sơn đã cố ý dậy thật sớm để đích thân đưa Thôi Nịnh đi thi.
Rõ ràng là Thôi Nịnh đi thi, nhưng Khúc Úc Sơn còn lo lắng căng thẳng hơn cả Thôi Nịnh. Trên đường đi, hắn liên tùng tục hỏi Thôi Nịnh có mang đầy đủ đồ không.
“Cầm bút chì 2b chưa? Tẩy đâu? Có cầm thêm mấy cái bút dự phòng nữa không?” Khúc Úc Sơn lải nhải y như một ông cha lẩm cẩm đưa con đi thi. Sau khi nhận được hết lời khẳng định từ Thôi Nịnh, hắn lại nói thêm, “Thi quan trọng nhất là tâm lý đấy. Cậu đừng căng thẳng, đầu tiên cứ làm hết những câu dễ cả câu làm được ra đã, còn những câu chưa làm được thì cứ để nó đấy…”
Đây là lần đầu tiên Thôi Nịnh nghe thấy Khúc Úc Sơn nói nhiều như thế, cậu không khỏi nhìn Khúc Úc Sơn, nhìn người thanh niên vừa chú ý xe phía trước vừa nghiêng đầu nói chuyện với cậu, tâm trạng cậu dần trở nên phức tạp.
Cậu càng ngày càng không thể nhìn thấu Khúc Úc Sơn.
Nếu nhìn vào một số biểu hiện và hành động của Khúc Úc Sơn thì có thể thấy là hắn có dục vọng, nhưng kể từ sau nụ hôn đó thì hai người không hề có thêm bất cứ tiếp xúc thân mật nào nữa.
Tại sao bao nuôi cậu nhưng lại chẳng hề làm gì cả?
Không đợi Thôi Nịnh nghĩ thông được vấn đề này, xe đã chạy đến cổng trường. Khúc Úc Sơn đậu xe xong thì đưa Thôi Nịnh vào trường.
Có giáo viên đợi họ ở cổng trường.
Giáo viên rất hoan nghênh hai người Khúc Úc Sơn, dọc theo đường đi vẫn luôn giới thiệu với bọn họ về trường học cũng như các địa điểm trong ký túc xá học sinh.
Nơi Thôi Nịnh vào kiểm tr.a là ở văn phòng giáo viên, cũng không có giám thị nào coi cậu. Khúc Úc Sơn đã được mời đến văn phòng hiệu trưởng và không cùng chỗ với cậu.
Thôi Nịnh làm được mấy câu thì hơi nâng mi lên, ánh mắt rơi vào bình nước giữ nhiệt trên bàn.
Bên trong là nước nóng, là Khúc Úc Sơn đã đặt trước mặt cậu trước khi đi.
Khúc Úc Sơn không chỉ đặt bình giữ nhiệt, mà còn vỗ nhẹ vào vai cậu, “Cố gắng thi nhé, thi tốt sẽ có thưởng.”
Thầy giáo bên cạnh thấy thì tươi cười tấm tắc khen, “Khúc tiên sinh đối xử với em trai thật tốt, anh trai như Khúc tiên sinh bây giờ hiếm lắm đấy.”
Anh trai?
Khúc Úc Sơn không phải là anh trai của cậu.
Thôi Nịnh thu hồi suy nghĩ của mình và tiếp tục làm bài thi. Đề thi đơn giản hơn cậu nghĩ, khả năng cao là nhà trường đã nể mặt Khúc Úc Sơn mà thả cửa cho cậu.
Lần trước cậu vô tình nghe được Khúc Úc Sơn gọi điện thoại nói là quyên tặng trường một tòa trưng bày nghệ thuật.
Vì để đưa cậu vào trường học mà đã khoa trương quyên tặng cả một tòa nhà cho trường.
Kỳ thi lẽ ra phải kéo dài trong một ngày, đã được Thôi Nịnh kết thúc xong vào buổi sáng.
Khi giáo viên nhận được bài thi cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, điều này càng khẳng định phỏng đoán của Thôi Nịnh.
Nhà trường đã thả cửa cho cậu.
Nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ cảm ơn thầy giáo rồi ra ngoài gọi điện thoại cho Khúc Úc Sơn.
Một lúc lâu Khúc Úc Sơn mới nghe máy, “Thi xong chưa?”
Thôi Nịnh “Ừm” một tiếng.
“Cậu tự bắt xe về nhà được không? Tôi tạm thời không đến đón được.” Giọng điệu của Khúc Úc Sơn rõ ràng có vẻ nhẹ nhõm hơn, trong lời nói còn mang theo ý cười.
Đây là chuyện đã trong dự liệu của Thôi Nịnh, cậu đơn giản chỉ là gọi cho Khúc Úc Sơn báo cậu đã thi xong thôi, không có ý gì khác.
Mặc dù nói vậy, nhưng đêm xuống, khi Khúc Úc Sơn gọi điện bảo cậu xuống nhận phần thưởng thì vẻ mặt Thôi Nịnh vẫn hơi khang khác mọi khi.
Cậu đi thang máy xuống tầng một, và nhìn thấy Khúc Úc Sơn tại nơi hắn thường đậu xe.
Khúc Úc Sơn dựa vào khoang xe sau, đôi chân hắn vừa dài vừa thẳng tắp. Thấy Thôi Nịnh tới, hắn liền đứng thẳng người nhường vị trí.
“Mở ra nhìn chút xem.” Hắn khẽ hất cằm, khóe môi có nụ cười.
Thôi Nịnh nhìn nụ cười của Khúc Úc Sơn thì không khỏi mím môi dưới. Từ trước đến nay chưa từng có ai thưởng cho cậu khi cậu thi xong, kể cả mẹ cậu.
Tim cậu bất chợt đập nhanh một cách khó hiểu, sau đó vươn tay từ từ mở cửa xe phía sau ——
Một đống tài liệu và sách tham khảo thi đầu vào đại học chất đầy trên ghế.
Thôi Nịnh: “…”
Khúc Úc Sơn bên cạnh vẫn còn liều lĩnh nói: “Phần thưởng này tuyệt chứ? Tôi đặc biệt chọn đấy.”
Khoảng thời gian này hắn đã thuê gia sư dạy kèm Thôi Nịnh, và cũng từ gia sư mà hắn đã biết được không ít tài liệu rồi sách tham khảo thi đầu vào đại học chất lượng.
“Đây là phần thưởng?” Thôi Nịnh trầm giọng hỏi.
Khúc Úc Sơn vẫn chưa nhận thấy đối phương có gì sai sai, “Ừ hứ, hiện tại cậu rất vui…”
Còn chưa nói xong, hắn đã bị một bàn tay kéo qua.