Chương 39: Trần đời nào có thụ sơ múi công bao giờ?

Phòng của Khúc Úc Sơn và phòng Thôi Nịnh nối tiếp nhau, chỉ là ở giữa còn có một hành lang dài. Hai bên hành lang được treo những bức tranh mà Khúc Úc Sơn mua được từ các đợt đấu giá.


Một bên của hành lang thông tới phòng ngủ của Thôi Nịnh, còn ở giữa sẽ thông đến phòng khách. Khúc Úc Sơn vào phòng Thôi Nịnh và tìm thấy điện thoại của mình đang nằm gần gối, màn hình hiển thị còn 8% pin ít đến thảm thương.


Gọi được một lúc thì nói là điện thoại hết pin sập nguồn, tránh trường hợp lúng túng không biết nói gì chỉ có thể im lặng.
Khúc Úc Sơn vừa bật điện thoại gọi cho Chu Vọng Trác, vừa lấy khăn lau tóc.
Bây giờ đang là buổi sáng ở Pháp, Chu Vọng Trác hẳn là đang thức.


Sau một lúc chờ đợi thì bên kia cũng có người nghe máy.
Có điều lại không giống ngày xưa, thuở trước mỗi khi Khúc Úc Sơn gọi điện tới, chắc chắn Chu Vọng Trác sẽ gọi Tiểu Úc đầu tiên, nhưng hôm nay Chu Vọng Trác lại im lặng chẳng nói chẳng rằng.


Khúc Úc Sơn vô tình quên mất đối phương hai tháng nên lúc này cũng hơi xí hổ, chỉ có thể nhắm mắt đưa lời: “Anh Vọng Trác, anh ăn sáng chưa?”
Bên kia thoáng truyền tới tiếng thở dài của Chu Vọng Trác, “Tiểu Úc, rốt cuộc em cũng nhớ gọi điện cho anh rồi à?”


“Không phải ạ, tại khoảng thời gian trước công ty em vừa xảy ra chút chuyện, em không muốn truyền cảm xúc tiêu cực cho anh Vọng Trác nên mới không gọi cho anh. Giờ em giải quyết việc xong hết rồi nên đã lập tức gọi lại cho anh nè.” Khúc Úc Sơn dừng lại,” Anh Vọng Trác, anh đừng giận em nhé.”


available on google playdownload on app store


“Anh sẽ không giận em đâu, nhưng Tiểu Úc à, mùa hoa Nhài của nước Pháp sắp kết thúc rồi.”


Câu này của Chu Vọng Trác khiến Khúc Úc Sơn ngớ cả người, hắn ngẫm nghĩ đôi chút mới hiểu được ý tứ của đối phương, đêm giao thừa Chu Vọng Trác đã hỏi hắn là có muốn đến Pháp không, lần này, Chu Vọng Trác lại hỏi lại.


Khúc Úc Sơn chợt phát hiện ra chênh lệch giữa mình và Chu Vọng Trác, trình độ của hắn đâu có thể hỏi được ra những câu như vầy, bảo sao sau này Thôi Nịnh bay đến bên Chu Vọng Trác.


Khúc Úc Sơn chẳng có chút hứng thú nào với việc đến Pháp, nên hắn chỉ có thể nói qua loa: “Thật sao? Anh Vọng Trác, em nhớ quốc hoa của Pháp hình như là hoa Diên Vĩ mà, mùa hoa nở là khi nào anh nhở?”
“Nở vào tháng sau.”


Khúc Úc Sơn im lặng một lúc, đang định lướt qua cái đề tài hoa hoét này thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân.
Hắn quay lại xem, quả nhiên là Thôi Nịnh.


Thôi Nịnh không ngờ Khúc Úc Sơn chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, áo choàng tắm có đường viền cổ lớn, phần da từ cổ xuống ngực đều lộ hết cả ra, bắp chân dưới lớp áo vừa thẳng vừa thon, hơn nữa còn trắng nõn.


Thực ra Thôi Nịnh đã từng nhìn thấy đôi chân trắng mượt của Khúc Úc Sơn rồi, chỉ là tâm trạng của cậu khi đó và bây giờ là hoàn toàn khác nhau. Khi đó cậu chỉ thấy ghét Khúc Úc Sơn, sao có thể chiêm ngưỡng đôi chân của hắn được chứ.


Ba Khúc đã nói với cậu rằng mẹ của Khúc Úc Sơn là người Belarus.
Cậu chợt nhớ đến dáng vẻ say ngủ trong vòng tay cậu của Khúc Úc Sơn ban sáng.


Khúc Úc Sơn vừa thấy Thôi Nịnh thì cũng nhớ ra một chuyện. Hắn nhớ tới suy đoán là Thôi Nịnh thích hắn ban nãy, vậy nên lúc này không khỏi nhìn cậu thêm vài lần. Thấy cậu đang nhìn mình, Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ đôi chút rồi cố ý tháo thắt lưng áo choàng tắm ra, dù sao hắn cũng đang mặc qυầи ɭót bên trong.


Hắn muốn thử chút xem Thôi Nịnh có nhìn chằm chằm vào hắn hay không.


Thôi Nịnh không nhìn hắn, gần như là rời tầm mắt ngay khi hắn nới lỏng thắt lưng. Khúc Úc Sơn thấy vậy thì hơi an tâm được chút. Bởi đang cầm điện thoại nên rất khó thắt lại được thắt lưng, hắn bèn dứt khoát bật loa ngoài rồi ném điện thoại lên giường.


Còn Thôi Nịnh thấy Khúc Úc Sơn ném điện thoại xuống giường thì tưởng hắn gọi điện xong rồi, cậu thấp giọng nói với hắn: “Cơm nấu xong rồi.”
“Ừm, cậu ăn trước đi.” Khúc Úc Sơn cúi đầu thắt dây, đột nhiên thấy có hai cánh tay duỗi tới người hắn.


Chẳng rõ Thôi Nịnh đã đến cạnh hắn lúc nào, cậu rút chiếc thắt lưng trong tay hắn ra rồi bảo: “Để tôi làm cho.”


Thôi Nịnh lại tháo thắt lưng ra, áo choàng tắm lại bị mở ra một lần nữa. Vì ban nãy để cho Khúc Úc Sơn ngủ ngon nên cậu đã kéo kín rèm trong phòng, hiện tại chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt được qua chiếu vào căn phòng này.
Trong ánh sáng mờ ảo, trắng mịn tựa tuyết bông.


Thôi Nịnh khó tránh khỏi cố định tầm mắt một lúc, sau đó cậu cụp mắt xuống rồi mặt không đổi thu toàn bộ cảnh sắc trước mặt vào đáy mắt. Vì để không dọa đến Khúc Úc Sơn nên cậu chỉ có thể cứ như vậy buộc thắt lưng áo choàng tắm vào.


Có điều, giọng nói của bên thứ ba bỗng chợt vang lên.
“Tiểu Úc, em nghĩ xong chưa? Xem hoa Nhài hay hoa Diên Vĩ?”


Khúc Úc Sơn nhìn về phía điện thoại, đồng thời kéo dây thắt lưng lại. Đây là một câu hỏi trắc nghiệm, khi mọi người gặp các câu hỏi trắc nghiệm thì họ thường sẽ lựa chọn một đáp án, hơn là từ chối trả lời câu hỏi. Khúc Úc Sơn cũng y như vậy, sau khi ngẫm nghĩ về thời gian nở hoa của hai loại xong, hắn đã định chọn hoa Diên Vĩ.


Hai chữ “hoa Diên” vừa ra khỏi miệng, đột nhiên hắn đã bị ôm lấy.


Cánh tay mảnh khảnh của cậu thiếu niên đã trở nên săn chắc, chúng ôm lấy vòng eo của Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn lập tức muốn đẩy Thôi Nịnh ra nhưng Thôi Nịnh lại đổ người về phía trước, khoảng cách quá gần và không thể tránh được, Khúc Úc Sơn không vững người liền ngã xuống.


Ngay khoảnh khắc đầu Khúc Úc Sơn sắp đập xuống giường, tay Thôi Nịnh đã duỗi ra trước và lót dưới ót Khúc Úc Sơn.
“Cậu…” Đột ngột bị đè khiến Khúc Úc Sơn khó tránh khỏi hoảng loạn, hắn liền quên sạch chuyện còn đang nói với Chu Vọng Trác.


Bởi đang mặc áo choàng tắm nên tay Thôi Nịnh đã trực tiếp dán vào da Khúc Úc Sơn, cậu kìm lại được ý muốn sờ soạng khắp nơi, chỉ cúi đầu chạm vào môi Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn lại bị hôn một lần nữa.


Lần này Khúc Úc Sơn tỉnh táo nhanh hơn đêm qua, hắn lập tức đẩy Thôi Nịnh ra rồi vừa kéo lại áo choàng tắm vừa ra khỏi giường. Hắn muốn ra khỏi phòng, nhưng đi được hai bước, phát hiện Thôi Nịnh vẫn chẳng hề nhúc nhích, hắn không khỏi nghĩ đến con mắt bị thương của Thôi Nịnh.


Do dự một lúc, hắn lại quay về giường.


Do nãy vừa dùng toàn lực nên Thôi Nịnh đã bị hắn đẩy ngã xuống giường, lúc này đây cậu đang che lại một bên mắt. Khúc Úc Sơn chợt tự hỏi không biết vừa nãy có phải ngón tay mình đã đụng phải mắt Thôi Nịnh rồi không. Mặc kệ bản thân đang coi Thôi Nịnh là thành phần nguy hiểm, Khúc Úc Sơn liền cúi người hỏi cậu: “Chạm phải mắt rồi à?”


Thôi Nịnh liếc hắn bằng con mắt lành lặn, sau đó khẽ quay đi.
Khúc Úc Sơn không hiểu ý của cậu, vì vậy muốn kéo tay đang che mắt của Thôi Nịnh ra, “Cho tôi xem nào.”
Thôi Nịnh không cho, chỉ buồn buồn bảo: “Không sao đâu.”
“Không sao thì che làm gì?” Khúc Úc Sơn hỏi.


Thôi Nịnh không đáp, Khúc Úc Sơn không thể dùng vũ lực để kéo, chỉ có thể đứng lì ở đó. Đương lúc giằng co thì Khúc Úc Sơn lại bị cắn một phát.
Cực kỳ bất ngờ, nhóc con Thôi Nịnh bỗng ngẩng đầu cắn hắn một phát như chó con ấy.


Sau khi Khúc Úc Sơn hoàn hồn lại, tâm trạng của hắn rất chi là phức tạp.


Theo lý mà nói thì hắn nên tức giận, dẫu sao không dưng bị hôn chẳng hiểu vì lý do gì thì ai mà vui cho nổi? Vả lại Thôi Nịnh còn là thụ của người ta nữa chứ, Khúc Úc Sơn cảm thấy như là hắn đang tự cắm cho Chu Vọng Trác một cái sừng dài ngoẵng ấy.


Nỗi hoảng sợ khi đột phát thăng cấp lên làm Tây Môn Khánh[ ] nó lớn hơn bị ‘phanh xích lô’ nhiều lắm á.


[ ] Tây Môn Khánh: là nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, nhưng trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng “Võ Tòng sát tẩu”. Trong tiểu thuyết, Tây Môn Khánh là một nhân vật hoang ɖâʍ vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng. Y cùng Kim Liên đã đầu độc ch.ết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo tang cho anh mình xong, liền giết ch.ết cả Tây Môn Khánh và Kim Liên lấy đầu tế anh.


Khúc Úc Sơn vẫn không cho rằng mình bị người ta sơ múi, mà hắn chỉ nghĩ là mình đang sơ múi Thôi Nịnh mà thôi.
Trần đời nào có thụ sơ múi công bao giờ?
Khi thụ chủ động hôn công, thì vẫn là công sơ múi thụ đó nhé.


Khúc Úc Sơn đứng dậy với vẻ mặt khá là khó coi, hắn không nói chuyện với Thôi Nịnh nữa mà lướt ra ngoài như cô hồn.
Là do hắn đã không cố gắng làm tr.a công có tâm với nghề ư?
Cớ vì sao Thôi Nịnh lại rung động với hắn vậy chớ?


Nếu người mà Thôi Nịnh thích không phải Chu Vọng Trác mà lại là hắn, thế thì liệu hắn có thể thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện không?
Vả lại tác giả thấy hắn phá toang cốt truyện như vầy, trong lúc tăng xông sẽ thật sự bắt ba hắn đi làm công đểu cáng chứ?


Nghĩ đến khả năng này, Khúc Úc Sơn lập tức thấy hãi hồn.
Không được, hắn phải tìm cách để Thôi Nịnh thích Chu Vọng Trác.


Hiện tại Thôi Nịnh sắp thi đại học, thêm nữa là đang đau mắt nên chuyện mang Thôi Nịnh đến gặp Chu Vọng Trác là bất khả thi, vậy thì chỉ có thể xiên vào từ những nơi khác thôi.
Lý do khiến Thôi Nịnh rung rinh, quá nửa là do hắn còn chưa đủ cặn bã.


Chỉ cần hắn có tâm với nghề hơn nữa nữa, hắn đếch tin Thôi Nịnh còn có thể tiếp tục động tâm được.
Hắn sẽ bóp ch.ết cái đốm lửa tình mới nhú trong trái tim Thôi Nịnh.


Cơ mà để mà làm một thằng cha công đểu cáng tiêu chuẩn cũng không dễ lắm đâu, bởi Khúc Úc Sơn không thể nhẹ là mắng mà nặng thì đấm Thôi Nịnh như nguyên tác được. Vì vậy hắn quyết định sẽ cắp đít đến tìm ai đó để học hỏi kinh nghiệm, sau khi rà soát hết vòng bạn bè bè bạn của mình, cuối cùng hắn cũng tìm được một vị công đểu cáng như bước ra từ sách giáo khoa ——


Tạ Tử An.
Chính là đối thủ kinh doanh có thù oán với hắn.
Khúc Úc Sơn lấy điện thoại công việc ra rồi gửi một tin nhắn cho Sở Lâm.
“Sở Lâm, tìm cách mời Tạ Tử An ra ngoài gặp anh.”
Sở Lâm trả lời lại rất nhanh, “Vâng sếp.”
——–


Lúc trợ lý báo với Tạ Tử An về lời mời gặp mặt, thì Tạ Tử An đang bum ba la bum trên giường.
“Khúc Úc Sơn muốn gặp tôi? Nói chuyện gì?” Tạ Tử An có phần kinh ngạc.
“Bên kia không nói rõ ạ, chỉ nói là mong được gặp mặt sếp một lần thôi ạ.”


Tạ Tử An tạm ngừng, mặc kệ sự phản đối của sugar baby, gã trực tiếp xuống giường nghe điện. Lần cuối cùng gã nhìn thấy Khúc Úc Sơn là trong một bữa tiệc vào tháng trước.


Khúc Úc Sơn suốt ngày đội lên cái kiểu nhân mô cẩu dạng[ ] đếch thèm để ý đến ai, mỗi lần Tạ Tử An thấy thế gã đều cảm thấy rất ngứa răng, thế nhưng không ngờ tới sẽ có ngày đối phương lại sẽ chủ động hẹn gặp gã.


[ ] Nhân mô cẩu dạng: là một câu thành ngữ của Tàu, nghĩa là mặt người thân chó, dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thực ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.


“Ok, đồng ý đi.” Tạ Tử An cầm cốc nước trên bàn nhấp một ngụm lớn, “Nhưng nói với nó là tôi sẽ quyết định thời gian và địa điểm.”
———–


Khi Sở Lâm nhận được địa chỉ và thời gian mà bên Tạ Tử An gửi lại, y không khỏi nhíu mày. Địa chỉ là câu lạc bộ tư nhân, thời gian là sau mười giờ tối.
Song Khúc Úc Sơn sau khi biết địa chỉ lại rất bình tĩnh bảo: “Anh biết rồi, đến hôm đó thì cậu nhớ nhắc lại anh nhé.”


Sở Lâm do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng y quyết định hôm đó sẽ mang theo thêm mấy anh vệ sĩ nữa.
Vậy nên vào ngày hẹn gặp, lúc nhìn thấy bảy – tám vệ sĩ đứng thành hàng trước mặt mình, Khúc Úc Sơn đã không khỏi ngẩn tò te, “Ớ… sao hôm nay lại có nhiều vệ sĩ thế?”


Hình như hắn đâu có đi bàn công chuyện làm ăn nguy hiểm gì đâu?
Mặt Sở Lâm rất chi là nghiêm trọng, “Ông chủ, hôm nay rất có thể sẽ là Hồng Môn Yến[ ] đấy, tốt nhất cứ mang thêm ít người đi anh ạ.”


[ ] Hồng Môn Yến là thuật ngữ được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.


Khóe miệng Khúc Úc Sơn giật giật, song hắn cũng không từ chối lòng tốt của Sở Lâm mà dẫn theo một đám anh giai cao to đen hôi đến cuộc hẹn. Thấy Khúc Úc Sơn dẫn theo nhiều người đến, Tạ Tử An đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khẩy đá đểu: “Yo, sếp Khúc khí thế lớn thật đấy, mang hẳn nhiều người tới như vậy.”


“Ông chủ Tạ đừng để ý, đều là anh em họ hàng xa của tôi hôm nay đến để xem chút sự đời mà thôi.” Khúc Úc Sơn khẽ mỉm cười.
Tạ Tử An nhìn một hàng toàn các anh giai cao to lực lưỡng đứng sau lưng Khúc Úc Sơn, “Tất cả?”
“Đúng vậy.”


Tạ Tử An cười mỉa, sau đó gác hai chân lên và ngả người dựa về phía sau, rồi lười biếng liếc Khúc Úc Sơn, “Vậy thì gen di truyền nhà cậu cũng dị thật, anh em họ mà chả giống nhau tí gì. Khúc Úc Sơn, hôm nay là cậu cầu xin tôi gặp mặt, nhưng lại dẫn theo nhiều “anh em họ” đến cùng như này là muốn làm gì?”


Nghe vậy, Khúc Úc Sơn ngoảnh lại rồi bảo: “Các anh ra ngoài chờ tôi trước đi.”
Hắn bảo cả Sở Lâm cũng ra ngoài.
Lại nhìn sang cả một đống tay vịn trong phòng, “Các người cũng ra hết đi.”
Một đống tay vịn cà cuống nhìn Tạ Tử An, tự hỏi không biết có nên đi hay không.


Tạ Tử An nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn mấy giây, sau đó cũng lên tiếng: “Ra đi.”
Căn phòng lập tức vắng tanh, chỉ còn lại hai người Tạ Tử An và Khúc Úc Sơn.


Thấy Khúc Úc Sơn đang đến gần mình, Tạ Tử An liền nhanh chóng liếc về phía chậu cây trong góc tường, chỗ đó đã được đặt một cái camera mini, nếu Khúc Úc Sơn ra tay đánh gã trước thì chắc chắn sẽ bị quay lại toàn bộ.
“Ông chủ Tạ.” Khúc Úc Sơn dừng lại trước mặt Tạ Tử An.


Thấy dáng vẻ chân dài vai rộng, đứng trông như giá treo quần áo của Khúc Úc Sơn, Tạ Tử An chợt thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu, gã lẳng lặng đặt chân xuống rồi hỏi, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi nghe nói anh có rất nhiều tình nhân.” Khúc Úc Sơn ghé mông ngồi xuống bên cạnh Tạ Tử An.


Nghe được câu này, Tạ Tử An lại càng mất tự nhiên hơn, “Nói chuyện này làm gì?”
“Tôi còn nghe nói sau khi chia tay, mấy vị tình nhân kia đều lên mạng chửi rủa anh ý, chuyện đó là thật hở?”


Tạ Tử An cau mày, “Khúc Úc Sơn, câu này của cậu có ý gì? Hóa ra cậu hẹn tôi ra đây là để kháy đểu tôi?”
Tên này sẽ không muốn gã cho ăn đấm trước đấy chứ?


“Không phải đâu ông chủ Tạ, tôi chỉ muốn hỏi là làm sao mới có thể khiến tình nhân căm ghét mình thôi.” Khúc Úc Sơn thở dài thườn thượt, “Thật không dám giấu giếm, tôi cũng đang nuôi một tình nhân, cơ mà hình như đối phương có vẻ yêu tôi hơi nhiều ấy, nên là anh có thể dạy tôi vài cách khiến em ấy ghét tôi được không?”


Tạ Tử An: “…”
Tạ Tử An hít sâu một hơi, nuốt lại câu chửi thề sắp tuột ra khỏi mồm, “Cậu thực sự muốn học?”
“Muốn.” Khúc Úc Sơn nói một cách nghiêm túc.
“Đấm tôi một phát trước đã.”
Khúc Úc Sơn hỏi: “… Học phí?”


Tạ Tử An đáp: “Phí phí cmm… có đấm không thì bảo?”
“Nhưng mẹ tôi bảo đánh người là không hay lắm đâu.”
Tạ Tử An trợn trắng mắt, “Vậy cứ coi như học phí đi, tới, đấm thẳng vào mặt đây này.” Gã chỉ vào mặt mình.


Khúc Úc Sơn đến là để học hỏi kinh nghiệm, nhưng kết quả lại còn phải đấm cả thầy, hắn không khỏi chần chừ. Song Tạ Tử An lại mãnh liệt yêu cầu như thế khiến hắn đành phải tung một cú đấm tới, bụp, nhẹ hều.
Tạ Tử An nói: “… Chưa ăn cơm à?”


Khúc Úc Sơn lại tung thêm cú nữa, cơ mà cũng chẳng mạnh hơn vừa rồi là bao.
Tạ Tử An cáu thật sự rồi, gã nhớ lúc trước hình như gã mới chỉ có đụng vào eo Khúc Úc Sơn thôi mà hắn đã đấm gã tí thì răng đi đây lợi ở lại nhé.


Trong cơn tức giận tột độ, Tạ Tử An đã duỗi tay chạm vào eo Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn cúi đầu nhìn bàn tay trên eo mình, sau lại ngước mắt lên, “Bắt đầu dạy rồi hở?”






Truyện liên quan