Chương 75: Thật ra tôi vẫn luôn coi cậu như con trai mình
Ông bà ngoại của Thôi Nịnh đã tìm tới cửa, cũng chính là ông bà ngoại của Chu Vọng Trác.
“Ông bà không tin Minh Giai cứ vậy mà đi, dẫu sao lúc đó cũng không tìm thấy người mà chỉ có quần áo cả chứng minh thư của con bé. Ông bà vẫn luôn tìm con bé, mãi đến gần đây mới tìm thấy tung tích của Minh Giai. Sao con bé còn sống mà lại chẳng hề về thăm bố mẹ nó chứ? Ngay cả khi mắc bệnh hiểm nghèo như thế cũng không chịu nói cho bố mẹ biết, sao con bé lại nhẫn tâm như thế!”
Bà ngoại Thôi Nịnh vừa thổn thức vừa không ngừng rơi nước mắt, mái tóc bà đã bạc trắng, nhưng vẫn có thể thấy được rằng khi còn trẻ hẳn là một mỹ nhân. Dẫu đã già cả, mái tóc của bà vẫn được chải rất tỉ mỉ, mặc một bộ sườn xám đơn giản và cài một chiếc trâm ngọc trước ngực.
Ông ngoại ngồi cạnh khẽ vỗ về tay bà và nhẹ nhàng an ủi: “Là lỗi của tôi, là do tôi đã quá khắt khe với hai chị em nó, cho nên con bé mới không dám nói cho bố mẹ nó biết. Được rồi, đừng buồn nữa, không phải giờ chúng ta vẫn tìm thấy con trai của Minh Giai hay sao?”
Trước khi đến tìm Thôi Nịnh thì ông bà đã điều tr.a thông tin của Thôi Nịnh, cũng biết con gái út của họ đã qua đời thế nào.
Ông bà thực sự không thể tưởng tượng nổi Thôi Nịnh đã vượt qua hết thảy mọi chuyện như nào, cứ vừa buồn lại vừa giận, giận vì con gái ngốc nghếch của mình, và buồn vì những chuyện đã xảy ra với hai mẹ con.
Nếu không phải thám tử tư nói với ông bà rằng hình như đã tìm thấy tung tích của Minh Giai, thì có lẽ đến tận giờ ông bà vẫn mù tịt chẳng hay rằng Minh Giai còn có một đứa nhỏ.
Ông bà đã điều tr.a về Thôi Nịnh nên tất nhiên là biết rõ chuyện Thôi Nịnh bị Khúc Úc Sơn ép ký hợp đồng bao nuôi, vậy nên phản ứng đầu tiên của ông bà là bảo Thôi Nịnh chia tay với Khúc Úc Sơn.
“Nịnh Nịnh à con còn nhỏ nên còn chưa phân biệt được người tốt kẻ xấu. Nếu cái thằng Khúc Úc Sơn là người tốt thì liệu nó có ép con ký vào cái hợp đồng đó không? Giờ cho dù nó có nói hay nói ngọt đến đâu thì cũng vẫn là mặt người dạ thú mà thôi, con ngoan, con nghe lời bà ngoại, chia tay với nó rồi về nhà sống với ông bà nghen con.”
Thôi Nịnh vốn đang kiên nhẫn nghe hai vị lớn tuổi này nói chuyện, bỗng nghe thấy đối phương bôi nhọ Khúc Úc Sơn, mặt thoắt cái lạnh xuống, trực tiếp cầm balo bên cạnh sofa rồi đứng lên, “Cháu sẽ không chia tay với anh ấy đâu, kỳ thật hai người có thể coi như không có sự tồn tại của cháu.”
Nói rồi đứng dậy rời đi.
“Nịnh Nịnh!” Bà ngoại cuống cả lên, vội bật dậy muốn đuổi theo, nhưng mới vừa đứng lên đã ôm lấy ngực rồi ngã xuống.
“Tú Tú! Tú Tú! Bà sao rồi Tú Tú?!”
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Thôi Nịnh liền ngoảnh lại nhìn, thấy bà ngoại đã bất tỉnh ngã trên sofa đành phải vội vã quay trở lại, lấy điện thoại ra gọi cấp cứu rồi kiểm tr.a tình trạng của bà ngoại.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Thôi Nịnh vốn không định đi cùng. Theo quan điểm của cậu thì đó không phải là ông bà ngoại của cậu, cậu không có ông bà ngoại, nhưng khi thấy ông lão với mái tóc bạc phơ, hai chân run lẩy bẩy trèo lên xe cấp cứu và không ngừng gọi Tú Tú, Tú Tú, cậu lại lưỡng lự.
Chốc sau, cậu cũng theo lên xe cứu thương.
Lên xe xong cậu gửi một tin nhắn cho Khúc Úc Sơn bảo hôm nay mình có thể sẽ về muộn.
Hôm nay là chủ nhật, Thôi Nịnh vốn là có nửa ngày để nghỉ ngơi, song vừa mới ra khỏi cổng trường đã bị hai người lớn tuổi này chặn lại.
Đến bệnh viện, bà ngoại được đưa ngay vào phòng cấp cứu, còn ông ngoại và Thôi Nịnh đứng bên ngoài chờ. Ông ngoại lo lắng đi qua đi lại, mãi cho đến khi bác sĩ bước ra nói không có việc gì, có thể chuyển bệnh nhân về phòng bệnh thường nghỉ ngơi, bấy giờ ông mới thoáng yên tâm.
Ông đi theo vào phòng bệnh, thấy người bạn đời của mình quả thật không sao, mới kéo cái ghế đến cạnh giường ngồi xuống.
Mới vừa ngồi, trước mặt đã xuất hiện một cốc nước.
Thôi Nịnh mặt không biểu cảm, giọng điệu cũng có phần cứng ngắc, “Nước nóng ạ.”
Đôi mắt ông ngoại đã mờ rồi, nhìn Thôi Nịnh thật lâu rồi mới nhận lấy. Cầm cốc nước trên tay, khóe môi ông nở nụ cười chua xót.
“Con giống con bé Minh Giai lắm, càng nhìn lại càng giống, không chỉ là khuôn mặt, mà còn cả trái tim nữa.”
Thôi Nịnh không muốn nghe những lời như vậy, “Ông bà có số của người nhà không ạ? Gọi điện thoại bảo họ qua đi ạ.”
“Có, nhưng Nịnh Nịnh à, ông muốn nói với con một chuyện.” Ông ngoại đã đỏ hoe đôi mắt, “Minh Giai là con gái út của ông cả Tú Tú, cũng là tâm bệnh của hai lão già cả này. Nó bỏ đi khi mới chỉ hai tư, rồi phải sống cực cực khổ khổ bên ngoài. Hôm qua Tú Tú biết được tin tức của con liền vui không ngủ được, sáng sớm đã bảo phải ra ngoài đi gặp con. Ông bị ung thư phổi giai đoạn cuối, cũng chẳng ở bên Tú Tú được bao lâu nữa, chắc chỉ độ dăm ba tháng nữa thôi. Nịnh Nịnh à, ông bà không ép con phải chia tay với thằng nhóc kia nữa, nhưng con có thể về ở ông bà được không? Có con ở bên rồi, đến lúc ông rời đi, Tú Tú sẽ không quá đau buồn nữa con à.”
———
“Về rồi hở?” Khúc Úc Sơn tắt vội TV khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa. “Cẩm nang đồng hành cùng con học tập” có nói tốt nhất là phụ huynh không nên làm những việc quá thư giãn tận hưởng trước mặt con trẻ, điều này sẽ gây ra khó chịu cho sĩ tử.
Hắn vừa mới tắt TV không được bao lâu, đã bị ôm ngay vào lòng.
Vòng tay của cậu trai trẻ vẫn luôn ấm áp như vậy, Khúc Úc Sơn muốn đẩy Thôi Nịnh ra, nhưng lại cảm thấy trạng thái của cậu hình như sai sai, “Sao vậy?”
“Hôm nay em đã gặp hai người. Hai người đó nói họ là bố mẹ của mẹ em.”
Nghe Thôi Nịnh bảo thế này, Khúc Úc Sơn thầm thấy không ổn, bởi hắn biết trong nguyên văn nào có sự xuất hiện của ông bà ngoại đâu. Sau cái lần phá cốt truyện vừa xong, hắn cũng không thấy tác giả xuất hiện thêm phát nào, chắc bả nghĩ không cần phải nói chuyện trước với hắn nữa rồi.
“Họ tìm cậu làm gì thế?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Thôi Nịnh mệt mỏi chớp mắt, lại ôm Khúc Úc Sơn chặt hơn, như thể làm thế sẽ giảm được cơn mỏi mệt của thể xác. Cậu rất thông minh, cậu đã nhận thấy những thay đổi gần đây trong thái độ của Khúc Úc Sơn đối với cậu, cũng như biết cách làm sao để lợi dùng cái sự mềm lòng của Khúc Úc Sơn.
Song, mấy chuyện xảy ra gần đây cũng khiến cậu tâm phiền ý loạn thật, cậu nghĩ nếu không có những chuyện vớ vẩn này thì thật tốt, nếu trên đời này chỉ còn cậu và Khúc Úc Sơn thì thật tốt.
Cậu muốn ngày nào cũng được ôm Khúc Úc Sơn vào lòng, chỉ ở yên và không đi đâu cả.
Nghĩ nghĩ, Thôi Nịnh lại không nhịn được cắn một phát vào cổ Khúc Úc Sơn, cắn xong mới nhận ra không ổn, bèn ɭϊếʍƈ lại một cái.
Lần này thì bị đẩy thẳng cẳng.
Khúc Úc Sơn che cổ với vẻ mặt kỳ quái, “Cậu!”. Nói được chữ lại im, rồi rút khăn giấy ra lau cổ, “Nói thì nói chứ đừng có vớ vẩn.”
Thực tình Thôi Nịnh đã nào thỏa mãn, cậu nhìn chòng chọc nơi bị cắn mà Khúc Úc Sơn đã lau, đầu lưỡi khẽ đảo qua hàm răng. Song rất nhanh cậu đã kiềm chế được và nói nốt chuyện hồi nãy, “Họ nói mong em sẽ về sống với họ.”
Trong cuộc trò chuyện với hai cụ hôm nay, Thôi Nịnh đã phát hiện ra một điều, ấy là hai cụ vẫn chưa biết bố cậu là ai, họ không hề hay biết đứa cháu ngoại mà mình một lòng một dạ muốn nhận về lại có cùng một bố với cháu ngoại lớn nhà mình.
Thôi Nịnh không khỏi nghĩ, nếu một ngày họ biết cha ruột của cậu là ai, liệu còn muốn đón cậu về nhà nữa không?
Hôm qua Thôi Nịnh đã gặp luật sư của cha Chu, đối phương đưa cho cậu một tập tài liệu, bên trong là báo cáo xét nghiệm ADN huyết thống của cậu và cha Chu.
“Cậu Thôi, nếu cháu nghi ngờ về kết quả xét nghiệm này thì có thể tự làm một bản khác.” Luật sư đưa một túi tài liệu khác cho cậu, “Đây là mẫu tóc của anh Chu Vệ Bách và hóa đơn xét nghiệm ADN.”
Thôi Nịnh không nhận, bởi cậu đã tin rồi, với cả cậu cũng không có ý định nhận người bố này, cho nên cậu sẽ không đi kiểm tr.a lại làm gì.
Nhưng lần này người tới tìm cậu là cha mẹ của mẹ cậu, mặc dù cha Chu khiến cậu ghét, nhưng hai cụ lại hoàn toàn vô tội, họ đã dành cả đời người để tìm cô con gái út bé bỏng của mình.
“Cậu đồng ý rồi hở?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Thôi Nịnh lắc đầu, “Em chỉ đồng ý sẽ về ở một ngày một tuần thôi.”
Đây đã là nhượng bộ của cậu, cậu không đồng ý chia tay Khúc Úc Sơn, không đồng ý về đó sống và chỉ đồng ý ở đó một ngày trong tuần. Ban ngày cậu vẫn đi học bình thường, tối học về mới sang bên đó.
Nghe Thôi Nịnh nói xong, Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ đôi chút rồi gật gù, “Dù sao cũng là ông bà ngoại cậu, về đó ở cũng là hợp lý.”
Vừa dứt lời, hắn lại bị ôm chầm lấy, giọng cậu trai trẻ đầy vẻ rầu rĩ, “Em thật sự không muốn nhận lời đâu, nhưng sức khỏe họ kém lắm rồi. Úc Úc sang ở với em được không ạ?”
Kể từ khi được sống chung lại với Khúc Úc Sơn thì cậu đã không muốn để Khúc Úc Sơn ở một mình nữa, vả lại cậu luôn cảm thấy việc ông bà ngoại tới tìm mình quá trùng hợp, hơi thoang thoảng mùi cố tình sắp đặt.
“Tôi sao đến ở với cậu được chứ? Không được đâu… ơ mà khoan, cậu vừa gọi tôi là gì hả?” Khúc Úc Sơn thấy sai sai liền muốn đẩy Thôi Nịnh ra lần nữa, cơ mà nhóc này còn ôm chặt hơn, sống ch.ết không chịu nhả.
“Úc Úc, chính anh thừa nhận là bạn trai em rồi mà, em không thể gọi là Úc Úc ạ? Anh Chu kia cũng gọi anh là Tiểu Úc còn gì.” Thôi Nịnh mặt thì giả bộ tủi thân, song ngón tay lại lươn lẹo ve vuốt eo Khúc Úc Sơn.
“Đấy chỉ là tuyên bố xã giao để khóa mõm cái video ấy thôi.”
“Chỉ là tuyên bố xã giao?” Thôi Nịnh chợt đổi giọng, không còn là tủi hờn nữa, cậu hơi buông Khúc Úc Sơn ra rồi nhìn thẳng vào hắn, “Anh cũng xem video trích từ camera rồi đó, là anh hôn em trước, với cả đêm hôm đó nữa.”
Vừa nhắc đến đêm đó, mặt Khúc Úc Sơn lại cháy phừng phừng, lắp ba lắp bắp không nên câu, “Chuyện đó… tôi…”
Đúng thật là hắn đã xem video giám sát đó, góc quay rất rõ ràng, là chính hắn đã hôn Thôi Nịnh trước, giờ hắn không muốn nhận cũng khó.
Haizzzzz, đúng là cái rượu làm hại cái thân mà.
“Cả hôm tiệc sinh nhật anh nữa, em cắn anh chỗ nào anh nhớ không? Nếu em không phải là bạn trai anh thì sao mình có thể làm chuyện thân mật như vậy được?” Giọng điệu của Thôi Nịnh bắt đầu dồn ép, tư thế cũng vậy, chẳng biết từ lúc nào cậu đã giam Khúc Úc Sơn giữa hai cánh tay mình và sofa.
Thôi Nịnh hệt như một bình giấm lâu năm, một khi bị hất đổ là mất kiểm soát ngay, dáng vẻ như thể phải thanh toán nợ nần cho ra lẽ với Khúc Úc Sơn.
“Nếu em không phải bạn trai của anh thì sao anh lại phải bắt mình ở với em trong cái nhà tí hin này và giúp em thi đại học? Anh nói đi, anh coi em là gì của anh?”
Khúc Úc Sơn bị ép đến cà cuống quắn mông, chỉ có thể nói: “Được, đến nước này thì tôi cũng nói thật với cậu vậy. Thật ra tôi vẫn luôn coi cậu như con trai của mình.”
Hắn vốn định chứng tỏ rằng mình không hề có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc nào với đối phương, nhưng hắn nào biết, hắn nào có hay, vừa nghe hắn nói hết câu, mặt Thôi Nịnh lập tức trở nên cực kỳ quái dị.
Hơn hai chục giây sau, Khúc Úc Sơn bỗng bị chụt một cái, còn được khuyến mại thêm câu mắng iu của bạn nhỏ Thôi Nịnh.
“Biến thái.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Hắn vội lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không, không phải kiểu phim cha con ấy ấy như cậu nghĩ đâu, ý tôi là…” Tịt họng, hắn chợt đếch biết giải thích thế nào cho phải.
Hắn thực sự thấy thương Thôi Nịnh vì những gì cậu đã phải trải qua thôi được chưa, trong đó bao gồm cả tương lai của Thôi Nịnh nữa. Thêm quả cha Chu đúng thật không xứng làm cha của Thôi Nịnh nên hắn mới quyết định đối xử tốt với Thôi Nịnh hơn.
Cơ mà cái kiểu giải thích này nghe sao cũng khiên cưỡng, mới đầu hắn bắt nạt Thôi Nịnh lên bờ xuống ruộng, giờ lại giở quẻ chở che người ta, cũng khó trách Thôi Nịnh hiểu lầm tai hại thế.
Hắn cũng không thể nói với Thôi Nịnh rằng thế giới họ đang sống thật ra chỉ là một thế giới tưởng tượng trong tiểu thuyết máu chó được.
Chắc chắn sẽ không ai tin lời hắn, thậm chí còn tưởng hắn bị thần kinh giật linh tinh.
Khúc Úc Sơn không biết giải thích thế nào, Thôi Nịnh bên kia đã đỏ bừng dái tai. Cậu nhìn đau đáu như thiêu như đốt chàng trai trước mặt, đáy lòng cuồn cuộn nỗi ghen tuông và ngọt ngào.
Nhưng bất kể là ghen lấn áp ngọt, hay ngọt bổ lại ghen, thì suy cho lại cũng chỉ còn một kết quả ——
Ấy chính là hôn Khúc Úc Sơn.
Chỉ khác nhau về lực độ thôi.
Nếu là ngọt, thì nụ hôn phải thật mềm thật mỏng, dịu dàng mà ngậm lấy môi lưỡi Khúc Úc Sơn.
Còn nếu là ghen, thì phải hôn thật mạnh thật sâu, hôn cho đối phương chỉ có thể thốt nên lời xin tha.
Khúc Úc Sơn dù có ngáo đến mấy thì cũng đã nhận ra ánh mắt Thôi Nịnh sai lắm rồi. Hắn vội vàng vươn tay đẩy đối phương ra, cố gắng khống chế tình hình, “Cậu bình tĩnh trước đã, nghe tôi nói đây này.”
“Ừm.” Thôi Nịnh nể tình đáp câu, chứ tâm trí đã sớm bay vổng từ lâu rồi, nào còn trên lời nói của Khúc Úc Sơn nữa, thành ra mấy lời tiếp theo của Khúc Úc Sơn chả khác gì đàn gảy tai trâu.
Hắn tốn công ê a giải thích nào là tình cảm của mình dành cho đằng đấy là tình cảm trong sáng tinh khôi, không hề pha chút tạp chất nào cả. Rồi là hắn tới ở cùng với Thôi Nịnh là vì sao, chính là vì sợ cha Chu sẽ mò tới tận cửa tìm đằng đấy chứ còn sao nữa, với cả sợ tâm trạng đằng đấy xấu ảnh hưởng đến việc thi đại học nữa đó.
Khúc Úc Sơn bắn vèo vèo một tràng đến khát cả mồm khô cả lưỡi, bèn cầm cái cốc trên bàn làm hớp nước cho bon mồm, tiện thể hỏi Thôi Nịnh luôn, “Tôi nói rõ ràng chưa?”
Ấy thế mà câu trả lời hắn nhận được lại là ——
“Em có thể hôn anh không?”
Lần thứ hai trong một buổi tối – Khúc Úc Sơn – sa mạc lời, hắn bất lực nhắm mắt lại, “Không thể.”
Tiếng vang còn chưa chạm đất, đôi môi đã bị chiếm trọn, hớp nước vừa rồi cũng đi tong luôn.
Trước nhẹ sau nặng, ấy chính là quyết định cuối cùng của Thôi Nịnh.
——–
Cuối cùng Khúc Úc Sơn vẫn đồng ý sẽ qua nhà ông bà Thôi Nịnh ở với cậu vào cuối tuần. Nhà của ông bà ngoại Thôi Nịnh là biệt thự kiểu vườn, lúc hai người đến nơi đã ngót nghét bảy giờ tối.
Do là lần đầu tiên nên ông bà Thôi Nịnh cực độ mong ngóng Thôi Nịnh có thể ăn tối với ông bà, cho nên Thôi Nịnh đã xin giáo viên cho nghỉ tiết tự học tối nay.
Dù đã xin nghỉ, song Thôi Nịnh vẫn không lơ là việc học, ngồi trong xe vẫn mải miết nghe tiếng Anh.
Đến nơi, cậu sợ Khúc Úc Sơn không thoải mái nên vừa xuống xe đã nắm lấy tay hắn, “Nếu anh thấy không thoải mái thì nói cho em biết nhé, chúng mình sẽ về nhà luôn.”
“Không sao đâu, cậu cũng báo trước với ông bà ngoại rồi còn gì.” Khúc Úc Sơn nói xong, vừa quay đi đã thoáng liếc thấy một chiếc xe khác đang lái vào từ phía xa.
Con xe này chạy thẳng đến gara, nhưng vì cửa kính xe đang mở nên Khúc Úc Sơn có thể thấy rõ người đang ngồi trên ghế lái.
Là Chu Vọng Trác.
Chu Vọng Trác có vẻ như không nhìn thấy họ, khoảnh khắc lái xe ngang qua, anh không hề liếc về phía này lần nào.