Chương 86: Bạn trai, chào em
Khúc Úc Sơn bị đẩy liên tiếp hai lần, môi lập tức mím chặt, hiển nhiên lại thành dáng vẻ tủi thân. Rượu khiến khả năng suy nghĩ của hắn tạm chào hắn mà đi rồi, giờ làm việc là chỉ dựa theo ý thích thôi.
Thấy tủi thân sẽ tủi thân, mà muốn khóc thì sẽ khóc.
Thôi Nịnh thấy thế bèn duỗi tay vuốt ve gáy Khúc Úc Sơn, như để dỗ dành, và cũng như bản năng của động vật — khi con thú đực cắn vào cổ thú cái của mình.
“Em là ai?” Cậu hỏi lại lần nữa.
Bấy giờ cậu đã nghe thấy câu trả lời khiến cậu cực kỳ hài lòng.
“Thôi Nịnh.”
Ngay khi giọng Khúc Úc Sơn cất lên, đôi môi đã bị người khác chặn lại. Bảo nó là một nụ hôn cũng không đúng lắm, bởi người hôn hắn như muốn nuốt sống hắn ấy. Khúc Úc Sơn vốn đang ngốc bởi men rượu cũng đã nhận thấy điều không ổn, bèn gắng sức quay mặt đi, lời van xin mơ hồ tràn ra từ hai cánh môi khép hờ.
Hắn nói xin đừng ăn thịt tôi.
Đầu óc Khúc Úc Sơn bắt đầu hỗn loạn, cho rằng người trước mặt không phải Thôi Ninh, mà là quái thú mà mình gặp phải. Bây giờ con quái thú này đã quặp được hắn và đang muốn ăn thịt hắn.
Ahuhu quái thú thật là đáng sợ, không chỉ ăn môi hắn mà còn cắn cả tai hắn nữa. Hắn giơ tay che miệng quái thú, nhưng đến cả ngón tay hắn cũng bị con quái thú này ngậm lấy rồi cắn một phát.
Khiếp hồn, đến cả tay người ta mà cũng ăn cho được, ghê quá huhu.
Khúc Úc Sơn nghĩ mình là người thì không thể đánh bại quái thú, muốn bò ra khỏi móng vuốt của quái thú, nhưng vừa bò ra được một chút xíu thì mắt cá chân đã bị cắn một cái.
“Á tui tui ăn hông ngon đâu, thịt dai lắm.” Khúc Úc Sơn sợ hãi cuộn tròn người lại, vươn tay che mắt cá chân tội nghiệp của mình, nhưng trên người có quá nhiều bộ phận, quái thú có thể ăn bất cứ nơi nào mà nó muốn. Hắn chỉ có hai cái tay nên chẳng thể nào che được hết.
Thôi Nịnh nhắm mắt lại.
Cậu không muốn lần đầu tiên của hai người xảy ra trong tình huống Khúc Úc Sơn say khướt thế này, cậu hy vọng thời khắc tuyệt vời ấy sẽ đến khi mà cả hai đều tỉnh táo.
Chỉ là Khúc Úc Sơn khi say sẽ rất thành thật, hắn sẽ làm nũng, sẽ thật thà bộc bạch rằng hôn rất sướng, và cũng sẽ rưng rưng nước mắt nhìn cậu mà lắc đầu.
Thôi Nịnh gần như đã gom hết sự nhẫn nại của cuộc đời mình để dừng nụ hôn lại, rồi dỗ đối phương đi tắm.
Lúc tắm thì Khúc Úc Sơn tựa hồ đã cảm thấy an toàn rồi, hắn nhận ra trước mặt mình không phải là con quái thú kia nữa mà là Thôi Nịnh. Hắn vươn tay ôm Thôi Nịnh, muốn treo mình lên người cậu.
Rõ ràng là giúp Khúc Úc Sơn tắm, thế mà cuối cùng lại thành Thôi Nịnh ướt sũng người.
Kẻ chủ mưu gây ra chuyện này vẫn còn chưa hay mà trách móc Thôi Nịnh cúp điện thoại của mình, còn lảm nhảm câu được câu không về bài đăng trên Teiba trường Thôi Nịnh.
“Sao… có nhiều người chụp cậu thế?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Thôi Nịnh vốn nào có biết sự tồn tại của bài đăng này, cậu khẽ chau mày rồi thả ra, bảo Khúc Úc Sơn xoay người, cậu muốn xả bọt xà phòng ở lưng cho hắn.
Chỉ có điều Khúc Úc Sơn ứ chịu, hãy còn đang rối rắm cái chuyện bài đăng kia.
“Bọn nó đều bảo cậu đẹp trai.” Khúc Úc Sơn ôm lấy mặt Thôi Nịnh, cẩn thận ngắm nghía. Ngắm gần như này mới thấy, công nhận Thôi Nịnh đẹp trai thật sự.
Khúc Úc Sơn bực bội buông tay, cũng không xả bọt mà loạng choạng đến trước gương, xem xem mình cả Thôi Nịnh ai đẹp trai hơn.
Gương là gương soi toàn thân, Khúc Úc Sơn không quan tâm đến sự hiện diện của người khác, bọt xà phòng khẽ trượt dần xuống như rắn trườn.
Thấy động tác này của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh tưởng như ngừng thở. Còn may là cơn đau nhức nơi vết thương ngấm nước vẫn đang nhắc nhở cậu.
Cậu kéo Khúc Úc Sơn lại, vừa xả bọt xà phòng vừa dỗ dành hắn, “Em không biết những người mà anh đang nói đến là ai, nhưng với em mà nói thì họ chẳng hề quan trọng chút nào.”
Cậu kéo bàn tay Khúc Úc Sơn rồi áp lên má mình, chậm rãi nở một nụ cười. Thôi Nịnh thực ra là một người rất ít cười, khi không cười, mặt mày lạnh te còn có thể làm giảm đi vẻ đẹp vốn có, nhưng một khi cười thì chân mày đuôi mắt đều tràn ngập vẻ phong tình.
Thôi Nịnh giống một chú chim đang tán tỉnh bạn tình, không ngừng khoe mẽ bộ lông sặc sỡ để quyến rũ người mình thích.
“Em chỉ thuộc về anh. Nếu anh muốn, anh có thể đối xử với em tùy thích.” Thôi Nịnh vẫn chưa nói hết câu, rằng với điều kiện tiên quyết là Khúc Úc Sơn cũng chỉ là của mình cậu.
Bất luận là thể xác, hay trái tim.
——–
Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn vừa tỉnh đã thấy đầu đau như búa bổ, mơ màng loạng choạng ngồi dậy, ngồi trên giường một lúc lâu mới ngáo ngơ bò dậy đánh răng rửa mặt rồi vào bếp uống nước.
Hắn thấy người khô quắt cả lại, phải uống liền tù tì ba cốc nước mới thấy tỉnh lại được chút. Lúc uống nước có mím môi vào cốc, tự nhiên hắn thấy hơi đau đau.
Hình như môi bị sưng lên ấy, hồi nãy ngáo ngáo đánh răng nên hắn cũng không để ý.
Khúc Úc Sơn giơ tay chạm vào môi, đang định ra soi gương thì nơi huyền quan bỗng vang lên tiếng động.
Hở?
Who?
Nãy hắn có nhìn đồng hồ, giờ mới có chín giờ sáng, phải đến mười một giờ cô giúp việc mới tới nấu cơm cơ.
Khúc Úc Sơn ra khỏi bếp và thấy một thân ảnh cao ráo đang đứng quay lưng với hắn thay giày. Từ bóng lưng ấy, hắn đã có thể mang máng đoán được người đó là ai, và khi người đó quay mặt lại, hắn hoàn toàn sững sờ.
Thôi Nịnh cực bình tĩnh thay giày rồi đến bên Khúc Úc Sơn. Sáng nay cậu đã tới bệnh viện một chuyến để băng bó vết thương, sau đó cầm bệnh án đến trường xin nghỉ học.
Giáo viên nhìn vết thương rồi nghe cậu kể tối qua vào WC rửa tay thì vô tình va phải dao gọt hoa quả trên giá đựng, liền sảng khoái duyệt đơn xin nghỉ học cho cậu.
Thời tiết bây giờ đang rất oi nóng, nếu Thôi Nịnh tiếp tục tham gia huấn luyện quân sự thì mồ hôi túa ra sẽ thấm vào vết thương, và rất có thể sẽ khiến vết thương trầm trọng hơn.
Tuy thế nhưng giáo viên cũng không quên nhấn mạnh tối nay Thôi Nịnh vẫn phải về ký túc xá.
Thôi Nịnh bước tới bên Khúc Úc Sơn, đầu tiên là thân mật áp trán mình lên trán hắn, “Không sốt.” Kế tiếp là hỏi, “Bữa sáng anh muốn ăn gì?”
Thôi Nịnh đã đen đi trông thấy, song cũng không ảnh hưởng đến ngũ quan tinh xảo của cậu, thậm chí do đen hơn nên sống mũi thoạt trông lại càng thêm cao.
Cậu hỏi xong vẫn thấy Khúc Úc Sơn đang ngơ ngác nhìn mình, bèn giúp Khúc Úc Sơn đưa ra lựa chọn, “Thế thì ăn cháo nhé.”
Thôi Nịnh vào bếp, khoảnh khắc rời khỏi Khúc Úc Sơn, ánh mắt cậu cũng chuyển từ trạng thái bình tĩnh ổn định sang giấu kín như bưng. Rõ ràng đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong bếp, thế nhưng phần lớn suy nghĩ của cậu lại vẫn cứ lởn vởn quanh Khúc Úc Sơn đang đứng bên ngoài.
Nếu lần này Khúc Úc Sơn lại tiếp tục trốn tránh, thì cậu nên lập kế hoạch gì để đối phó đây?
Đương lúc Thôi Nịnh cẩn thận suy tính, Khúc Úc Sơn đã đi vào bếp.
“Tôi…” Khúc Úc Sơn khựng lại, “Chuyện xảy ra tối qua…”
Thôi Nịnh không quay người, vẫn quay lưng vào Khúc Úc Sơn, sắc mặt cũng dần trở nên lạnh lùng bởi suy đoán trong lòng, thế nhưng câu nói kế tiếp của Khúc Úc Sơn đã khiến cậu phải quay mạnh lại.
“Mình yêu nhau đi.” Khúc Úc Sơn gom hết dũng khí nói ra.
Hắn vừa nhớ lại tất thảy những gì đã xảy ra đêm qua, với nỗi xấu hổ xông thẳng lên đầu, hắn đã quyết định thành thật đối mặt với trái tim mình.
Ngay khi Khúc Úc Sơn dứt lời, dái tai Thôi Nịnh đang mặc tạp dề màu hường phấn lập tức đỏ tưng bừng.
Chiếc tạp dề hường phấn này là của cô giúp việc hàng ngày đến nấu ăn cho Khúc Úc Sơn.
“Vâng ạ.” Thôi Nịnh khẽ khàng đáp lại.
Khúc Úc Sơn cũng bất giác đặt nhẹ thanh âm, “Bạn trai, chào em”
Không chỉ có dái tai đỏ, mà đến cả gương mặt đẹp trai của cậu cũng đỏ lựng, cái vẻ lạnh lùng cool ngầu của Nam vương được đồn đại trong trường đã bay sạch không còn một mống. Cậu nghẹn họng mãi không thốt được nên lời, chỉ đành ngại ngùng hôn lên má Khúc Úc Sơn.
Việc yêu nhau đã được quyết định như thế đấy.
Chỉ là khi yêu thì sẽ hay làm những gì nhỉ?
Chắc là không phải cháo cũng sắp khê rồi mà vẫn còn đứng hôn hít đâu nhể?
Hôm nay Khúc Úc Sơn cũng tự cho mình một ngày nghỉ, nhưng xin nghỉ rồi hắn mới thấy hối hận, bởi Thôi Nịnh cũng xin nghỉ học.
Không một lúc nào là không ôm ấp hôn hít, thậm chí ngay cả khi hắn mới vừa ngủ dậy, Thôi Nịnh đang ngủ bên cạnh cũng có thể phát hiện ra ngay, đầu tiên là mở mắt, sau đó bật dậy đè lên người hắn.
“Vết thương trên tay…” Khúc Úc Sơn lo vết đứt trên tay Thôi Nịnh sẽ toác ra mất. Hắn hỏi Thôi Nịnh sao mà bị đứt tay, và câu trả lời của Thôi Nịnh cũng giống hệt câu trả lời với giáo viên lúc sáng.
“Không sao, chỉ là vết cứa nhẹ thôi.” Thôi Nịnh vẫn khá là có chừng mực, nói xong liền sấn tới hôn xuống cằm Khúc Úc Sơn.
Không hôn môi là do Khúc Úc Sơn bảo môi hắn bị sưng rồi, hôn đau lắm.
Thấy trạng thái này của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn tức thì hiểu rõ.
Này là Thôi Nịnh muốn bịch bịch với hắn rồi.
Khúc Úc Sơn – người bị sốc trước hành vi táo bạo của giám đốc Vương – cảm thấy rằng giờ mà bịch bịch Thôi Nịnh thật thì cũng đâu có sao. Người khác còn dám làm với người không quen biết, đằng này hắn làm với người yêu của mình cơ mà.
Chẳng sao hết, đừng sợ Sơn ơi.
Chỉ là vấn đề trên dưới mới thực là quan trọng.
Những cuốn tiểu thuyết mà hắn đọc trước đây đều viết là vào đêm đầu tiên, thụ đều sẽ thủ thỉ rằng muốn ở phía trên, sau đấy, tất nhiên là sẽ nằm dạng chân rồi.
Còn công real thì sẽ không bao giờ nói kiểu thế, mà chỉ bày ra vẻ bình tĩnh trên giường, một kích trí mạng, thậm chí còn cố tình giả bộ anh không care đâu, khiến bé thụ ngây thơ cảm thấy ôi anh iu quả đúng là thương mình và sẽ cam tâm tình nguyện nằm dưới dạng chân.
Vì thế Khúc Úc Sơn đã học theo diễn xuất của công real trong truyện, bày ra bộ dáng coi thường thế sự. Dẫu cho bị sốc khi thấy Thôi Nịnh moi gel bôi trơn trong túi ra, cũng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi: “Muốn anh giúp em không?”
Thôi Nịnh ngước lên nhìn Khúc Úc Sơn.
Do phải học quân sự trong trường đại học nên Thôi Nịnh đã đen hơn rất nhiều, nhưng cũng may mà da cậu hồi trắng cũng khá nhanh. Ngặt nỗi do bây giờ đang đen nên lại càng tôn lên làn da trắng đến phát sáng của Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn vốn được thừa hưởng gen lai Tây, làn da vốn trắng nay lại càng thêm sáng.
Hai cánh tay đặt hai bên đùi trắng nõn, tạo thành hai màu trắng đen tương phản rõ rệt.
“Vâng ạ.” Giọng Thôi Nịnh tỏ vẻ non tơ, tựa như không biết phải dùng nó thế nào.