Chương 6
Tô Lị đi ra bên ngoài, cả người dựa vào một cái cột, tay thì đặt trên lan can, thở dài một hơi. Quả nhiên đối với một người từng trải qua cuộc sống nghèo khổ như cô thì không thể nào thích hợp với cuộc sống quý tộc ở Anh Quốc a!
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang phát ra ánh sáng nhu hòa lên trên người, nhưng điều làm cho Tô Lị kinh ngạc, chính là hiện tại nơi đây chắc hẳn cũng bị chịu ô nhiễm do cách mạng công nghiệp, thế nhưng lại có thể ngắm nhìn ánh trăng đẹp mắt như vậy. Mà xung quanh vầng trăng lại còn có quang mang hồng nhạt. Đây cũng chính là cảnh tượng mà Tô Lị chưa từng được chứng kiến qua khi còn ở Trung Quốc.
Tô Lị khẽ mỉm cười, đầu dựa trên cánh tay, nhưng lại không ngờ, bất giác cô đã chìm vào trong giấc ngủ.
Khi Tô Lị tỉnh lại, bởi vì cái mũi của mình có chút ngứa, mà cánh tay cũng truyền đến một cảm giác tê dại. Đưa tay lên đuổi đi thứ làm mũi của mình ngứa, hai mắt cũng mơ mơ hồ hồ mở ra, nhìn thứ nằm trong tay.
Là một sợi màu bạc, không, nếu như nói chính xác, thì chính là một sợi tóc trắng bạc a!
Tóc màu Bạc? Hẳn là người có sợi tóc này rất già đi. Nhưng là, vì sao sợi tóc này lại dài như vậy?
Tô Lị bĩu môi, tùy tay ném sợi tóc qua một bên, xoa nhẹ lên hai má. Cô cũng hông biết mình đã ngủ bao lâu, nếu như phu nhân Mia Bergen tìm không thấy mình thì chắc chắn sẽ rất lo lắng a! Tô Lị đứng dậy xoa cánh tay đang tê dại, vòng ra đằng sau cột, nhưng khi thấy cảnh tượng phía sau, thì ngay lập tức làm cho Tô Lị hoàn toàn tỉnh táo.
Khi thấy một người mà đầu tóc người đó bạc trắng, dưới ánh trăng còn phản chiếu ra quang mang nhàn nhạt, sẽ làm cho người ta kinh ngạc sao? Không! Bởi vì thế giới này vô cùng to lớn, luôn tồn tại những điều mới lạ, cho nên rất có khả năng là người đó vì ăn uống thiếu chất dinh dưỡng nên mới như vậy nha!
Khi nhìn thấy một ma cà rồng đang hút máu, sẽ làm cho người ta kinh ngạc sao? Không! Bởi vì lúc nãy chính mắt cô cũng đã chứng kiến qua.
Nhưng điều làm cho cô kinh ngạc, chính là nhìn thấy một ma cà rồng có đầu tóc dài bạc trắng, một vài sợi tóc tung bay dưới ánh trăng, đang hưởng thụ hút máu người, và hắn lại đang nhìn chằm chằm vào cô a...
Trong lòng Tô Lị cười khổ, năm nay cô đã làm sai điều gì rồi sao?
“Hình như tôi đã quấy rầy ngài dùng bữa a?”
Tô Lị khẽ nghiêng người, nở một nụ cười ngượng ngạo nói.
“Không ngại, ta cũng vừa mới dùng bữa xong!” Nam tử tóc bạc thả cô gái trong tay ra, ngón tay thon dài của hắn điểm nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô gái, bạch quang từ chỗ đó nhàn nhạt nổi lên. Sau đó hắn thu tay của mình lại, từ từ xoay người nhìn về phía Tô Lị.
Làn da trắng bóc, tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, một đầu tóc bạc dài, ngũ quan giống như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ. Khuôn mặt này làm cho Tô Lị cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ nổi mình đã gặp qua người này ở đâu.
“Nếu không có việc gì, vậy tôi xin đi trước!”
Tay Tô Lị khẽ nhấc váy lên, cúi đầu, dùng tốc độ nhanh nhất để đi qua người hắn, nhưng không ngờ lại bị hắn kéo trở lại.
Hắn ta ôm sát người cô, đưa đầu đến gần cổ cô ngửi ngửi: “Hương vị của ngươi cũng rất ngon a!”
Thân mình Tô Lị cương cứng lên, không dám động đậy. Lão yêu ngàn năm này sẽ không muốn hút máu cô đi!
“Vậy thì tôi xin cảm tạ lời khen ngợi của ngài rồi. Nhưng là ngài tựa hồ đã quên rằng ngài vừa mới dùng xong bữa rồi sao?”
“Ngươi nói cũng đúng. Nhưng ta không ngại mang ngươi thành bữa khuya của ta đâu!”
Tô Lị hít phải một ngụm khí lạnh, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì chẳng lẽ cô sẽ trở thành bữa tối của hắn sao?
Nếu như bình thường cô được gần gũi cùng với một đại soái ca siêu cấp đẹp trai như vậy, thì cô hẳn là đã đỏ mặt, tim đập như con nai nhảy loạn. Nhưng lúc này, Tô Lị hoàn toàn không có tâm trạng đi thưởng thức gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết này.
Hiện tại, cô thầm nghĩ mình có nên bất chợt đánh thật mạnh vào đầu hắn, nhân lúc hắn choáng váng, mình sẽ tìm cách thoát thân. Nhưng vấn đề là, một cô gái mềm mại tay không tấc sắt như cô, có thể đánh thắng được cái lại tên yêu ngàn năm này sao?
Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, Tô Lị giơ tay đẩy hắn qua một bên. “Nhưng tôi sẽ rất để ý a!”
Nam tử ý thức được cô sẽ phản kích, cho nên đã sớm lui về sau hai bước, nhưng khi nhìn đến chiếc vòng tay trên cổ tay Tô Lị, khẽ cười nói “Sắc vi chữ thập cũng không phải đồ có thể tùy tiện lấy ra chơi đùa nha!”
Giơ cánh tay của mình lên, Tô Lị ngẩng đầu nhìn chiếc lắc tay bằng bạc mà phu nhân Mia Bergen đưa.
A, đúng rồi, Vòng tay bằng bạc! Không phải Ma cà rồng sợ nhất là những đồ bằng bạc sao? chẳng lẽ lão yêu này sợ chiếc lắc tay trên cổ tay của cô sao?
Ha ha, vậy là cô đã biết được nhược điểm của lão yêu này rồi nha! Nhất thời Tô Lị không còn cảm thấy lo lắng nữa.
“Ngươi sợ thứ này sao?” Tô Lị giơ cánh tay có đem chiếc lắc bạc ra, quơ quơ trước mặt nói.
Khi nghe thấy Tô Lị nói những lời này, nam tử lập tức buồn cười: “Thật sự là một cô gái phương đông thú vị a!”
Nam tử tóc bạc lại bất ngờ bước đến gần Tô Lị, đưa tay nắm chặt cánh tay của cô, tay còn lại lại bắt được cằm của Tô Lị: “Một nhân loại thú vị như vậy, nếu giết ch.ết đi thì thật sự không có chút thú vị nào. Nữ nhân, ta có thể cho ngươi một sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng với điều kiện là, ngươi phải luôn ở bên ta.”
Tay Tô Lị bị hắn cầm, nhìn bề ngoài thì hắn không dùng bao nhiêu lực, nhưng lại làm cho Tô Lị hoàn toàn không thể động đậy được. Tại sao chiếc lắc tay bằng bạc này lại không hề có tác dụng gì với lão yêu quái này? Quả nhiên là do truyện tranh cùng ti vi đã độc hại cô rồi a!
“Thật sự có lỗi, tôi đối với hai cái răng nanh dài, mỗi ngày lại phải ở trong bóng tối hút máu người, thật sự không có hứng thú!”
“Con người chúng tôi quả thật hi vọng mình có thể đạt được sinh mệnh vĩnh hằng. Nhưng là nếu muốn tôi vì sinh mệnh vĩnh hằng mà từ bỏ đi ánh nắng mặt trời, thì tôi tình nguyện chịu ch.ết chứ không bao giờ chấp nhận!”