Chương 23: Biến cố lớn (1)
CHƯƠNG 23
Hai mắt Lam Tử Tuyết mở lớn, lòng bàn tay bị những ngón tay bấu đến rướm máu, cả người cô toát mồ hôi lạnh, cô vẫn không dám tin đây là sự thật.
Tại sao không phải là ai khác mà lại là Lam Tử Uy?
Lại là anh trai cô?
Lam Tử Uy bước đến trước họng súng trên tay Lam Tử Tuyết, nhếch môi cười châm chọc.
Hắn đang thách thức cô.
Lam Tử Tuyết nhìn về phía người đầy thương tích kia. Đây là bắt cô chọn lựa sao? Nếu nổ súng, cô sẽ đưa được hắn ra ngoài.
Nhưng mà…
Có một lực tay vừa đủ giáng xuống cổ Lam Tử Tuyết, cô ngã xuống, mất đi ý thức.
Lam Tử Tuyết cô sao lại quên mất, anh trai sao có thể để cô có quyền chọn lựa chứ!
Lúc Lam Tử Tuyết mở mắt là bị những tia nắng chói chang chiếu vào mắt mà tỉnh dậy.
Ôm cái cổ vẫn còn hơi đau, Lam Tử Tuyết chống tay lên giường đứng dậy. Anh trai quả thực không bạc đãi cô, căn phòng này chẳng nhỏ hơn phòng khách nhà cô là bao, được trang trí theo kiểu cổ điển Pháp, mọi thứ đều mang màu trắng.
Lam Tử Tuyết vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn thì đã có người mở cửa bước vào.
Là một người hầu gái.
“Tiểu thư, mời người dùng bữa!”
Người hầu gái đặt thức ăn và dao nĩa trên bàn rồi đứng sang một bên. Lam Tử Tuyết kéo ghế ngồi xuống, đưa mắt quan sát cô gái bé nhỏ trước mặt. Một hình xăm hình hoa hồng đen thấp thoáng sau cổ tay cô gái.
Lam Tử Tuyết không khỏi bật cười. Anh trai cô vẫn cẩn thận như thế, ngay cả hầu gái cũng là sát thủ được huấn luyện kĩ lưỡng.
Suốt cả buổi sáng, người hầu gái không nói gì thêm. Lúc cô ta rời đi, qua khe cửa Lam Tử Tuyết có thể thấy được ít nhất 10 người ở bên ngoài. Ngay cả từ cửa sổ nhìn xuống cũng thấy được không dưới 20 người.
Xem ra lần này anh trai quyết tâm nhốt cô lại thật rồi!
Một cảm giác lạnh giá ập đến, Tạ Phong bị nước làm cho tỉnh dậy.
Người đàn ông ngồi trước mặt hắn cất giọng nhàn nhạt.
“Chuẩn bị đi. Vài ngày nữa Tiêu Dĩ Đình muốn gặp cậu.”
Khóe môi Tạ Phong hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười bí ẩn.
Chàng trai trẻ da vàng đứng bên cạnh Lam Tử Uy lúc này đá một cú vào bụng Tạ Phong.
“Mày còn dám cười?” Lại thêm một cú nữa.
Nụ cười thần bí kia vẫn hiện diện trên môi Tạ Phong. Lam Tử Uy hơi cau mày, xoay xoay hai quả cầu pha lê trong tay, khói thuốc tỏa ra từ miệng hắn che dấu đi nét cười trên khuôn mặt.
Mọi thứ bây giờ mới bắt đầu thôi.
Tiêu Dĩ Đình bỏ tay hai vào túi quần, ánh mắt đăm chiêu đầy vẻ thèm khát như một con hổ đói rình mồi nhìn về phía tòa cao ốc xa xa.
Chỉ vài ngày nữa thôi, miếng mồi ngon mà ai cũng thèm khát đó sẽ là của hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên, lão ta quay người, cất giọng khàn khàn. “Vào đi.”
Một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ liền thân bó sát, ngắn cũn cỡn. Ả nở nụ cười đầy mê hoặc nhìn lão, để tập tài liệu lên bàn.
“Chủ tịch, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Nét cười xuất hiện trên môi Tiêu Dĩ Đình rồi chuyển thành tiếng cười lớn, kéo người phụ nữ kia vào lòng, lão thầm mơ tưởng đến ngày Tiêu gia độc bá thị trường.
Đồng Văn day day huyệt thái dương, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính suốt mấy tiếng liền cộng với việc nhiều đêm không ngủ khiến mí mắt hắn như sắp sụp xuống.
Sau khi Tạ Phong biến mất, mọi công việc đều đổ hết lên đầu Đòng Văn. Hắn đã che dấu rất kĩ nhưng tin tức kia vẫn lọt ra ngoài, để báo chí biết được. Các cổ đông cộng với Tạ gia thay phiên nhau gây sức ép đòi Tạ lão gia thay người quản lí công ty.
Đúng là miếng mồi ngon này ai cũng muốn có.
DG này là do một tay Tạ Phong dựng lên, mặc dù là Tạ lão gia đứng tên nhưng lão già đó chả bỏ ra chút công sức gì cả, mấy người kia lấy đâu ra quyền mà đòi quản lí DG!
Đồng Văn tức giận đập tay xuống bàn, gương mặt thoáng chốc đỏ lên. Tiếng cửa mở làm hắn kịp lấy lại bình tĩnh.
“Trợ lí Đồng, có chuyện không hay rồi!
Tên trợ lí của hắn hớt hải chạy vào.
Đồng Văn day day huyệt thái dương, cất giọng mệt mỏi: “Có chuyện gì?”
“Người bên cục thuế tới…họ nói…họ nói phát hiện công ty ta trốn thuế!”
Trốn thuế?
Mẹ k***p! Nhất định bị bọn nó chơi rồi!
Cho đến khi người bên cục thuế rời đi, toàn thể nhân viên trong DG đều chưa hết bàng hoàng.
DG phải nộp phạt 10 triệu NDT.
Đối với một tập đoàn lớn như DG, số tiền này không phải là khó có được, nhưng thời điểm hiện nay lại khác.
Tin tức vừa được tung ra đều phủ khắp các mặt báo “Ông lớn của ngành điện tử hết thời”, “Phát hiện tập đoàn lớn trốn thuế”,...Đám phóng viên báo chí đều là lũ rỗi hơi, chúng cứ vây kín trước cửa công ty đòi phỏng vấn. Cổ đông trong công ty không ngừng rút vốn, ngay cả Tạ lão gia cũng bắt đầu thay đổi ý định.
Tạ Phong, công sức bao nhiêu năm của chúng ta, tôi không giữ được rồi!
Thương trường đúng là nơi thế sự không lường. Mới hôm qua thôi, công ty này vẫn còn độc bá thị trường, hôm nay đã bại dưới tay công ty khác. DG thất thế, tuy chưa phải là sụp đổ. Nhưng mất Tạ Phong, không ai tin rằng sẽ có người có thể vực dậy nó. Thị trường béo bở mà DG tuồn ra tất cả đều bị Tiêu thị chiếm lấy, chỉ trong một đêm đã thay thế vị trí trước kia của DG.
Vật đổi sao dời.
Chân đụng phải mảnh nhọn của miếng thủy tinh vỡ, Đồng Văn nặng nề tỉnh giấc, những tia nắng Mặt Trời chói chang tỏa ra khắp phòng, hắn không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao nhiêu đêm.
Chống tay đứng dậy, lại ngã xuống. Đồng Văn hắn tự cười chính mình. Không có Tạ Phong ở đây, hắn vẫn chỉ có thể là một kẻ yếu đuối đáng khinh, đến cả đứng cũng không vững.
Cái cảm giác bất lực này, chính là thứ dày vò hắn nhiều năm nay, đến hôm nay lại đột ngột trỗi dậy rồi.
Hắn muốn cứu lấy DG, bằng chính sức mình.
Hắn dường như đã đến tìm toàn bộ những ngân hàng lớn để thế chấp, vay tiền. Hắn đã tìm đến toàn bộ cổ đông, cầu xin họ đừng rút vốn. Nhưng chẳng ai chịu giúp hắn.
Cái giới này là vậy. Họ chỉ làm những việc có lợi cho họ, cái gọi là tình nghĩa đối tác gì đó, vốn chẳng hề tồn tại.
“Một tên nô bộc ngốc nghếc.” Bên tai lại vẳng lên câu châm chọc mà trợ lí của Tiêu Dĩ Đình nói với hắn, tự thấy cũng đâu có gì sai.
“Đồ ngốc.”
“Đồ ngốc.”
“Đồ yếu đuối.”
“Đồ hèn nhát.”
Cô gái xinh xắn nhỏ bé đưa tay nắm lấy bàn tay đầy bùn đất của cậu bé cao lớn, mình đầy lấm lem ngồi dưới đất, mở giọng mè nheo.
“Lại có khóc, cậu mấy tuổi rồi hả?”
“Tiểu…tiểu thư.”
“Im lặng.” Cô bé đột nhiên hét lên “Hôm nay bổn tiểu thư…à không…hôm nay ta cho phép ngươi gọi ta là Chi đấy!”
Nói rồi lại cười khúc khích, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Cậu bé kia từ đầu đến cuối vẫn ngơ ngác, cậu chỉ kịp nhận ra một điều.
Cô ấy cười rất đẹp!
Quá khứ như một đoạn phim cứ không ngừng tua đi tua lại, mặc dù ta rất muốn xé bỏ, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ xuống tay.
Có lẽ vì quá khứ đó dù đau thương nhưng vẫn đẹp, có lẽ cũng vì có quá khứ, mà chúng ta mới có động lực sống tiếp, tốt hơn quá khứ.
Vẫn tự huyễn hoặc bản thân ngày nào đó sẽ quên đi, nhưng cuối cùng là vẫn nhớ. Không biết từ lúc nào đã trở thành kẻ yếu lòng như vậy.
Đồng Văn đứng dậy, không chuệnh choạng hay vấp ngã, hắn đứng dậy, bước đi như những người kiên cường nhất.
“Tiểu thư, đã thất lễ rồi, mời cô ngồi.”
Giữa không gian nguội lạnh không chút tình người này, có lẽ ấm trà trên bàn là nơi duy nhất tỏa ra hơi ấm.
Bích Chi cầm tách trà vẫn còn nghi ngút khói trong tay, thầm cảm khái thời gian quả thực tàn nhẫn.
Nhìn người trước mặt, thay đổi trên người anh ấy, cho dù dùng từ “quá nhiều” cũng không sao tả hết. Anh ấy đã chẳng còn là cậu bé lấm lem bùn đất hay mè nheo khi xưa nữa rồi. Anh ấy bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành.
Người đàn ông trưởng thành không của riêng cô.
Đồng Văn mỗi đêm đều nằm mơ, cả đêm qua cũng thế, hắn đều mơ thấy được gặp cô. Nhưng, ngàn lần hắn cũng không muốn lầm đầu, à, lần thứ hai chứ nhỉ, lại để cô thấy bộ dạng thê thảm của hắn như thế này.
Chia tay chẳng qua cũng chỉ là một cuộc thi tài, anh đã quên em chưa, em có còn nhớ đến anh không, không em anh vẫn ổn chứ, vắng anh em có buồn. Những câu hỏi dài bất tận hằng đêm vẫn mãi không có ai trả lời. Đến cuối cùng vẫn là tự dằn vặt lẫn nhau mà thôi.
Tiếng tách trà chậm vào mặt bàn vang lên, tuy nhỏ nhưng đủ để phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Bích Chi đẩy một phong bì màu đỏ đến trước mặt Đồng Văn. Không cần nói cũng biết trong đó có gì.
Đồng Van vẫn chưa kịp từ chối, Bích Chi đã rời đi. Bàn tay lơ lửng giữa không trung vẫn như thế không nắm được tay cô rụt về.
Hắn, có tư cách gì chứu?
Bích Chi dừng lại trước cửa, cố gắng cất giọng bình tĩnh:
“Anh không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn giúp đỡ bạn trai của bạn thân tôi thôi, không liên quan gì đến anh. Tạm biệt.”
Không liên quan gì đến anh nên anh đừng tơ tưởng.
Lời em nói, anh cuối cùng cũng hiểu rồi…
Lam Tử Uy ngồi xuống chiếc ghế duy nhất bên cạnh giường, cố gắng không để phát ra tiếng động.
Đưa tay gạt mớ tóc rối người đang ngủ sang ngủ sang một bên, hắn không khỏi cảm thấy phiền lòng mà thở dài.Đã lớn như vậy rồi, vẫn không bỏ được tính bướng bỉnh. Tuyệt thực ba ngày ba đêm để đòi gặp hắn, nếu hắn không tới, e là sẽ ch.ết đói mất rồi. Ánh mắt không che dấu đầy yêu thương và cưng chiều nhìn em gái.
“Sao anh lại thở dài?”
Lam Tử Uy giật mình, vội thu tay lại, nét băng lãnh thường ngày lại xuất hiện trên mặt.
Lam Tử Tuyết nhìn chằm chằm anh trai mình, trong đó có 2 phần trách móc nhưng lại là 8 phần yêu thương khiến Lam Tử Uy không biết làm sao để trốn tránh ánh mắt cô.
“Có thể nói cho em biết rốt cuộc có chuyện gì không?” Lam Tử Tuyết biết, anh trai sẽ không vô duyên vô cớ mà bắt Tạ Phong, lại còn giam lỏng mình ở đây.
Lam Tử Uy không trả lời, đứng dậy định rời đi.
“Anh với anh ấy có phải đang tính toán chuyện gì không?”“…”
Lam Tử Uy bất giác nở nụ cười. Không hổ là em gái hắn, xem ra ba ngày không ăn không uống kia thật sự đã kích thích trí thông minh tiềm ẩn của nó rồi.
“Gì cũng được, nhưng cũng cần phải có chừng mực. Hai người đều trưởng thành rồi, làm việc gì cũng phải cẩn trọng.” Tim Lam Tử Tuyết tự động chậm một nhịp.
Lam Tử Uy đứng lại. Không nhanh không chậm mà chắc nịch khẳng định với em gái mình:
“Yên tâm. Anh là ai chứ? Dù có chyện gì anh cũng sẽ đem hắn ta trả về nguyên vẹn cho em!”
Nụ cười trên mặt Lam Tử Tuyết là thật nhưng nụ cười trên mặt Lam Tử Uy lại có chút cứng lại.
Xin lỗi em! Lời hứa này anh không biết có thể thực hiện được không nữa.
---END CHAPTER 23---
(Hu hu >< tuôi nè ~~~~ Tuôi sẽ cố gắng ra chập mới mừ >< Đừng bỏ truyện tui nhoa >< Yêu nhìu < *bắn tim*)