Chương 37

Bích Chi cắn chặt môi, mắt không ngừng nhìn ra cửa sổ, phát hiện không có ai đi theo mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Đến bây giờ cô vẫn không hiểu hết được câu nói lúc sáng của Tạ Phong. Chẳng phải mọi chuyện diễn ra rất tốt sao, chỉ cần hai người bọn họ có trong tay kết quả xét nghiệm liền giải quyết xong mọi chuyện rồi sao? Cái gì mà nếu sau mười lăm phút không thấy anh ta gọi lại thì nhanh chóng trở về khách sạn với Lam Tử Tuyết, lập tức gọi cho Lam Tử Uy, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cô. Bích Chi lúc đó vừa tỉnh dậy, vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc đến nơi mới phát hiện cửa chính của khách sạn đã bị phong tỏa, nếu không nhờ nhân viên khách sạn giúp sức, cô cũng khó lòng gặp được Lam Tử Tuyết.


Thuyết phục Lam Tử Tuyết nửa ngày trời, cuối cùng cô cũng chịu tin Tạ Phong không xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn mà ở lại trong phòng chờ tin tức. Khi Lam Tử Uy tới khách sạn, Bích Chi mới dám rời đi.


Bởi vì Tạ Phong còn nói “Nhất định phải đi tìm Lam Tử Trình, chắc chắn cậu ta biết gì đó“. Bích Chi thật sự không hiểu vì sao Tạ Phong lại nói như vậy nhưng vẫn làm theo lời hắn nói. Cô còn sợ Lam Tử Trình sẽ chọn đứng về phía chị và mẹ ruột mình mà không chịu gặp cô, may sao cậu ta cuối cùng cũng nhận lời.


Tay không ngừng run cầm cập, Bích Chi cố gắng điều chỉnh hô hấp, trong lòng cô là một mớ hỗn loạn, không biết giờ này Đồng Văn có an toàn hay không.
Cánh cửa quán cafe mở toang, Bích Chi xoay người, không che dấu sự vui mừng trên gương mặt.


“Chị gọi em đến có chuyện gì không?” Lam Tử Trình ngồi xuống, hai tay đan vào nhau cố gắng giữ bình tĩnh, trong giọng nói thấp thoáng sự đề phòng, dè dặt, lại xa cách.


available on google playdownload on app store


Bích Chi thở dài, cố đè nén cảm xúc của mình. Quen biết Lam Tử Tuyết đã lâu, trong gia đình của cô ấy chỉ có mỗi Lam Tử Trình là thương yêu Lam Tử Tuyết thật lòng. Cô tin tưởng Lam Tử Trình sẽ có lựa chọn đúng đắn.
“Chắc em cũng biết, chuyện của chị hai và chị ba em.”
Lam Tử Trình khẽ gật đầu.


“Chị cũng không muốn dài dòng nữa. Chuyện này nếu em đã biết chắc cũng sẽ hiểu được trong chuyện này ai đúng ai sai, ai hại ai ai chịu tội, ai đáng thương ai đáng hận. “
Lam Tử Trình tay hơi run nắm lấy ly cafe, cậu không dám nghe tiếp những lời buộc tội của Bích Chi.


“Chị biết là người đứng giữa em rất khó xử, nhưng em cần phải tỉnh táo, nên biết cái nào đúng cái nào sai.”
“Đừng giống như chị em, tiếp tục sa chân vào vũng bùn đó.”
Sắc mặt Lam Tử Trình tối sầm lại, tiếp tục uy hϊế͙p͙.


“Em có biết nếu chuyện này vỡ lỡ, hậu quả sẽ như thế nào không? Chị và mẹ em sẽ bị cáo buộc tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản, có khả năng sẽ ngồi tù.”
Lam Tử Trình chỉ biết trong đầu không ngừng vang lên những tiếng ong ong hỗn loạn.


“Có lẽ em cũng biết, chỉ còn một tuần nữa sẽ đến ngày kết hôn, anh rể tương lai của em không biết giờ này ra sao, còn chị hai em...”
“Chị hai em làm sao ạ?” Câu nói ngập ngừng của Bích Chi thành công thu hút sự chú ý của Lam Tử Trình, cậu ngẩng đầu, lo lắng.


“Chị hai em sức khỏe dạo này không tốt, lại còn bị chuyện này đả kích... tình hình... không mấy khả quan.” Bích Chi lắc đầu tỏ vẻ đau lòng. Phu quân yêu quý, hãy thứ lỗi cho thiếp, thiếp làm vậy cũng vì muốn tốt cho chàng.


“Nếu em biết chuyện gì, nhất định phải nói ra. Đó là cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này.”
Lam Tử Trình cúi gầm mặt, bàn tay siết chặt quai cầm tách, chất lỏng màu nâu nhạt tràn ra ngoài. Cậu mím môi, đuôi mắt nhăn lại, chân mày cũng vì vậy mà nhíu lại.


Cậu biết, cậu biết tất cả mọi chuyện. Chị ba và mẹ cậu, họ đã sai. Đám cưới đó lẽ ra phải thuộc về chị hai. Trong chuyện này, chị hai cậu là người bị hại, mà chị ba và mẹ cậu lại là kẻ phạm tội. Chị hai cậu quả thực rất đáng thương.


Nhưng còn mẹ cậu, chị ba cậu thì sao đây? Mặc dù họ đối với cậu không mấy mặn mà, nhưng họ là người thân duy nhất của cậu, những người chảy cùng dòng máu với cậu.
Bắt cậu phải phản bội họ, cậu không làm được!
“Tử Trình! Tử Trình!”


Bích Chi cố gắng gọi nhưng Lam Tử Trình vẫn cắm đầu chạy. Cô thở dài: “Có lẽ vẫn cần phải cho nó một chút thời gian.”
Lam Tử Trình cắm đầu chạy ra khỏi quán cafe. Hai luồn suy nghĩ đối nghịch nhau cứ quay vòng trong đầu cậu, giữa lí trí và tình cảm, cậu cảm thấy rất mịt mờ, không biết nên làm sao.


“Á” Bức tường người to lớn đứng trước mặt cậu, bị cậu đụng trúng mà nhíu mày.
“Sao lại là anh?” Đôi mắt to tròn đen láy mở ra hết cỡ, biểu thị sự ngạc nhiên của ai đó.
Từ Lâm cũng ngạc nhiên không kém, nhún vai nở nụ cười: “Cậu bé, chúng ta lại gặp nhau rồi!”


Chuyện Tổng giám đốc Tập đoàn DG lớn mạnh, cháu trai của Chủ tịch sắp kết hôn đã sớm được công bố từ trước, nhưng chỉ còn vài ngày nữa là đến đám cưới mới thấy chú rể xuất hiện, bên ngoài không ít lời đồn đại về chuyện này, hầu như chỉ cần người đó hằng ngày đi khỏi ba bước ra khỏi nhà, đảm bảo chắc chắn sẽ biết tin này.


Sáng nào cũng vậy, vào tầm khoảng 5- giờ luôn có một người thanh niên đều đặn đến cửa hàng nhỏ cuối khu phố mua đồ ăn sáng, một phần cháo và một phần cơm, tất cả không quá 20 tệ, đến nỗi bà chủ cũng phải nhìn cậu ta bằng đôi mắt khinh thường. Người thanh niên này quanh năm chỉ mặc độc hai ba bộ đồ, khoác chiếc áo khoác lao động cũ kĩ, luôn kéo mũ che khuất khuôn mặt. Bước lê lết từng bước bằng đôi chân khập khễnh, căn nhà nhỏ phía bên kia đường tưởng dài ngàn dặm, cuối cùng cũng tới.


Chàng trai mở cửa để những tia nắng lọt vào. Trong nhà đơn sơ đến đáng thương, chỉ một cái bàn tròn cùng ba chiếc ghế nhỏ, phía góc tường để một cái giường kê cạnh một cái tủ con con, phía trong kia là phòng bếp và nhà vệ sinh. Có một cô gái ngồi trên ghế, trong tay cầm một tờ báo từ ba ngày trước, ánh mắt thẫn thờ vô hồn, từng lọn tóc rối phủ dài xuống mi mắt, che hết nửa khuôn mặt, đã che luôn đi vẻ đẹp mê người cùng gương mặt cô.


Một cơn gió thổi qua khiến cánh cửa sổ mục nát lung lay như sắp gãy, cô gái khẽ co người, người thanh niên vội vã lảo đảo từng bước tới bên cửa sổ, nhẹ đóng cửa lại. Để đồ ăn vừa mới mua về trên bàn, người thanh niên lại gần cô gái, khẽ lay: “Vu Nhi, ăn sáng thôi!”


“Mẹ à! Dừng mọi chuyện lại đi mẹ!” Giọng nói của thiếu niên đầy vẻ van xin tha thiết cùng nghẹn ngào, lại có chút bất lực.
“Con nói gì vậy Nhạc Nhạc” Nhạc Cẩm hai mắt mở lớn, hoảng hốt “Mọi chuyện đã làm đến nước này, con còn muốn dừng lại?”


“Chỉ cần hai người đó chưa kết hôn, thì mọi chuyện còn có thể...”
“Chát” Tạ Vĩnh Kỳ chính tay tát xuống gương mặt đứa con trai hắn yêu thương nhất, lạnh giọng: “Yếu đuối!”


Tạ Nhạc ngẩn người ngã quỵ xuống đất, ánh mắt vô hồn. Nhạc Cẩm đợi Tạ Vĩnh Kỳ đi khỏi mới quỳ xuống bên cạnh con trai, nâng gương mặt đỏ ửng kia lên, ánh mắt đau xót cùng yêu thương nhìn cậu, khẽ vỗ về:


“Con trai ngoan, con đừng trách cha con. Ông ấy chỉ là quá tức giận. Con cũng biết tính khí ông ấy rồi đấy, về sau đừng nói như thế nữa là được rồi!”
Ánh mắt Tạ Nhạc nhìn vào giữa khoảng không mênh mông, vô định, bất lực. Cậu gạt tay bàn tay mẹ đang đặt lên má mình ra,vững vàng mà đứng dậy.


“Mẹ, chuyện cần làm con cũng đã làm rồi, mẹ hài lòng rồi chứ?” Không đợi Nhạc Cẩm trả lời, cậu liền rời đi.


Cha cậu nói đúng, khuyết điểm lớn nhất của cậu chính là quá yếu đuối. Ngày đó vì mẹ cậu cầm dao đòi tự sát mà đồng ý giúp bà, bây giờ lại thấy hối hận, đúng là người không có chính kiến.
Tạ Nhạc, mày là đồ tồi!


Bàn tay nắm chặt đấm vào tường, cậu cuối cùng vẫn là chọn vì người thân mà làm điều sai trái, hơn nữa còn liên lụy nhiều người.
Bức tường màu trắng tinh lưu lại một bàn tay rướm máu, có lẽ là minh chứng thuyết phục nhất cho sự hỗn loạn trong lòng cậu.


Giữa lí trí và tình cảm, khi con người buộc phải chọn một trong hai, kẻ đứng về phía lí trí sẽ là kể vô tình, mà người lắng nghe theo con tim mình, lại là người đa tình, yếu đuối.


Lam Tử Yên xoay người vài vòng, rạng rỡ ngắm mình trong gương. Gương mặt sắc sảo, vóc dáng cân đối khoác lên người bộ váy trắng tinh khiết của ngày đại hỉ khiến cô càng xinh đẹp gấp bội. Lam Tử Yên vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, mỉm cười hạnh phúc.


“Bảo bối, cuối cùng con cũng không còn là đứa con hoang nữa rồi!” Nụ cười nơi khóe môi thoáng thay đổi, sự đắc ý hiện rõ trên gương mặt Lam Tử Yên.
“Lam Tử Tuyết, cô cuối cùng vẫn thua tôi.”


Từ lúc cô còn nhỏ đã không có cha, mẹ cô một thân một mình nuôi cô khôn lớn, đến năm năm tuổi thì mẹ cô tái hôn, cô có cha mới đương nhiên rất vui, nhưng niềm vui đó được đổi lại bởi ánh nhìn khinh bỉ của mọi người. Người ta nói mẹ cô là mụ đàn bà độc ác, hại ch.ết rồi còn cướp đoạt chồng người ta. Cũng may dượng rất yêu thương cô, còn hơn cả con ruột của mình. Từ nhỏ cô đã không ưa Lam Tử Tuyết, một đứa không xinh đẹp bằng cô, bằng chút tài giỏi đó, cái gì mà hiền lành nhân hậu, đại tiểu thư danh chính ngôn thuận thì đã sao. Cuối cùng, cô ta cái gì cũng không có!


Có lẽ lúc mẹ cô đề cập đến chuyện này, cô không từ chối mà một mực đồng ý, cũng vì Lam Tử Tuyết. Để xem tôi cướp đi người đàn ông của cô, cô còn có thể cao thượng được nữa hay không?


“Con gái nghĩ gì mà thất thần vậy?” Nhạc Vận đi tới ôm lấy con gái mình, trên gương mặt không dấu được sự hạnh phúc.
“Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!” Lam Tử Yên ngắm nhìn mẹ trong bộ váy đen sang trọng, không khỏi cất lời khen. Mẹ cô chắc chắn xinh đẹp hơn sơ với người phụ nữ tên Ôn Tình kia.


“Con nhóc này!” Nhạc Vận mắng yêu con gái mình. Cuối cùng sau bao nhiêu năm bị người đời đàm tiếu, con gái cũng có thể danh chính ngôn thuận gả vào nhà người ta, chính thức trở thành phu nhân cao quý.
“Xem xem mẹ mang đến cho con cái gì này!”


“Có cái này hôm nay mới đúng là ngày đại hỉ trọn vẹn của con!”
Nhạc Vận vừa nói vừa lấy trong túi một tập hồ sơ vừa mới được đóng dấu.


“Hôm qua mẹ đã nói chuyện với bác sĩ Trương. Lão già kia sắp ch.ết rồi! Lúc nãy mẹ đã nói chuyện với lão, lão đã đồng ý chuyển giao công ty cho con. Con xem, giờ con đã là chủ tịch của Lam thị rồi!”
Lam Tử Yên ôm chầm lấy mẹ làm nũng, cọ cọ đầu lên vai Nhạc Vận, giọng nũng nịu:


“Mẹ là tuyệt nhất!” Ngừng lại một chút Lam Tử Yên mới tiếp lời “Ông ta có chia cho Lam Tử Tuyết không?”
Nhạc Vận giả bộ nhíu mày, lát sau thì lắc đầu cười: “Không!”


Trong tay Lam Chấn Vũ có 34% cổ phần, ông ta đã nhượng lại cho Lam Tử Yên 24% và Lam Tử Trình 10%, cộng với 10% của Nhạc Vận, Lam Tử Yên nghiễm nhiên trở thành cố đông lớn nhất của công ty.


Tiệc cưới đã được bắt đầu, đây là tiệc đứng được tổ chức trong khuôn viên chính của khách sạn DG, khách sạn lớn nhất Bắc Kinh. Những người được mời tới nghiễm nhiên đều là quan chức cấp cao, hoặc là những người có địa vị trong xã hội.


Nhạc Cẩm và Tạ Vĩnh Kỳ hôm nay quyết định làm người tốt một lần, ung dung vui vẻ mà mời rượu và tiếp chuyện với khách. Sau chuyện ngày hôm đó, Tạ lão gia và Tạ Phong đã chính thức trở mặt với nhau. Tạ lão gia thật sự thất vọng về hắn nên không sớm thì muộn cũng sẽ lấy lại chức danh tổng giám đốc đó, mà danh sách sính lễ cho Lam Tử Yên, thứ giá trị nhất chính là 5% cổ phần của DG kia.


“Kính thưa tất cả các vị quan khách, buổi lễ thành hôn ngày hôm nay xin được chính thức bắt đầu!” Mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phái khán đài.
Tạ Phong mặc một bộ vest đen lịch lãm, gương mặt không một chút cảm xúc nào, đón lấy tay Lam Tử Yên từ một người họ hàng xa của cô ta.


“Lam Tử Yên, con có đồng ý nhận Tạ Phong làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng Tạ Phong mọi ngày suốt đời mình hay không?” Vị linh mục già hơi nâng kính hỏi.


“Con đồng ý!” Lam Tử Yên siết chặt bó hoa rực rỡ trong tay, đầy chờ mong nhìn về phía Tạ Phong.
Vị linh mục già gật đầu, tiếp tục hỏi Tạ Phong:


“Tạ Phong, con có đồng ý nhận Lam Tử Yên làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng Lam Tử Yên mọi ngày suốt đời mình hay không?”


Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Tạ Phong, có chờ đợi, cũng là có chua xót.
“Con không đồng ý.”


Không gian trở nên tĩnh lặng, Lam Tử Yên hai mắt sững sờ nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong mắt hắn không chút hối hận hay do dự nào, chỉ có sự kiên định. Phía dưới bắt đầu nổi lên những tiếng rì rào bàn tán. Tạ lão gia siết chặt cây gậy trong tay, tức giận đến nỗi hô hấp loạn nhịp.


“Đoàng”, “Đoàng”, “Đoàng”
“Mau nằm xuống, bọn chúng có súng!”






Truyện liên quan