Chương 43
Tiếng cười của người phụ nữ trong lảnh lại có chút tà mị. Lam Tử Tuyết giật mình xoay người, đôi mắt mở lớn mờ mịt. Người phụ nữ đang đứng bên cạnh cánh cửa nháy mắt với cô, cô ta có đôi mắt xanh biếc, đường nét gương mặt sắc xảo, chỉ là hơi gầy, gương mặt xanh xao.
Nhìn thấy điệu bộ có phần hoảng sợ của Lam Tử Tuyết, Amy phì cười, đi tới trước mặt cô, thân thiện đưa tay ra:
“Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau nhỉ? Không ngờ cô biết tôi.”
“Hân hạnh, tôi là Amy.”
Lam Tử Tuyết chấn kinh, mím chặt môi. Lúc nãy cô còn ngờ ngợ, nhưng cô ta đích thực là Amy.
Sau vụ việc của Tiêu Kính Đằng, Amy dường như mất tích, một chút dấu vết gì cũng không có, anh trai cô đã cho người đi tìm một khoảng thời gian nhưng vẫn không có tin tức gì.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Cô ta quay về đây làm gì?
Amy vẫn giữ nụ cười trên môi, thu tay lại, không đẻ tâm đến vẻ mặt của Lam Tử Tuyết, bước về phía bức tường.
Tiện tay cầm lên một tấm ảnh, Amy đăm chiêu nhìn một lúc rồi hỏi Lam Tử Tuyết:
“Cô có biết hai người trong ảnh là ai không?”
“Là tôi và anh ấy.” Không đợi Lam Tử Tuyết mở miệng Amy đã tự trả lời câu hỏi của mình.
“Kể từ mười năm trước khi lần đầu gặp anh ấy, tôi đã mơ đến ngày tôi và anh ấy nắm tay nhau đi vào lễ đường, anh ấy sẽ ở bên tôi, chăm sóc tôi đến cuối đời.” Gương mặt xinh đẹp cười rất hạnh phúc, ngón tay thanh mảnh lướt qua các tấm ảnh “Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp, mặc dù anh ấy không yêu tôi, nhưng so với các tình nhân của anh ấy, anh ấy vẫn quan tâm, yêu thương tôi hơn, cả Tạ gia tôi cũng đã bước chân vào một nửa.” Amy ngừng lại, bật cười ha hả, ánh mắt đó chợt khiến Lam Tử Tuyết thấy bất an.
“Tôi đợi được chín năm, nhưng vẫn là không đợi được năm cuối cùng này. Do cô, chính là do cô, cô sớm không sớm muộn không muộn lại lựa chọn lúc này mà cướp lấy anh ấy.” Amy liến nhìn Lam Tử Tuyết, hạ giọng “Nhưng không sao, hôm nay quả là thiên thời địa lợi nhân hoà, anh ấy cuối cùng sẽ là của tôi.” Amy cười khúc khích, hệt như một đứa trẻ, cô ngồi xuống bên những cây nến đang cháy, chơi đùa với ngọn lửa.
Hôm nay? Những lời của Amy khiến Lam Tử Tuyết mờ mịt, cô không hiểu cô ấy rốt cuộc muốn nói gì.
“Cô...”
“Im lặng!” Amy gần như hét lên,trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí, cô ta đứng lên, đột nhiên chỉ thẳng vào mặt Lam Tử Tuyết:
“Kẻ thấp hèn như cô không có quyền được lên tiếng!” Amy thay đổi hoàn toàn, không còn là người phụ nữ cao ngạo như lúc đầu, lúc này ánh mắt của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Tử Tuyết. Lam Tử Tuyết chưa từng gặp qua chuyện như thế này, nhất thời không phản ứng được với tiết tấu thay đổi của Amy, ngay lúc bị Amy siết chặt cổ tay ép vào tường cũng không phản kháng.
“Ha, ha, ha” Đột nhiên cô ta ngửa mặt lên trời cười lớn, dùng tay nâng cằm Lam Tử Tuyết lên, móng tay nhọn hoắt cắm vào da thịt Lam Tử Tuyết khiến cô khẽ rên một tiếng.
“Đồ ngu ngốc!” Ngay khoảnh khắc gương mặt của Amy kề lại sát mặt mình, lam Tử Tuyết mới có thể lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đẩy Amy ra. Vốn chỉ dùng không đến một phần ba sức lực, thế nhưng Amy lúc nãy có thể đầy ngã cô lại bị cô đẩy ngã nhào xuống đất, nằm giữa những hàng nến lung linh.
“Hoá ra cô đã biết từ lâu rồi sao!” Amy chống tay đứng dậy, phủi sạch bụi trên chiếc váy trắng tinh, lúc này Lam Tử Tuyết mới phát hiện đây là một chiếc váy cưới, nhìn kiểu dáng có lẽ là của mấy chục năm trước, nhưng được giữ gìn rất cẩn thận, không có bất kì vết bẩn nào.
“Biết gì cơ chứ?” Lam Tử Tuyết không thể im lặng nữa, những chuyện này quả thực quá khó hiểu rồi.
“Giả vờ làm gì, cô không phải hận người đã giết em gái mình lắm sao? Sao còn chưa ra tay?”
“Ý cô là sao?”
“Tôi chính là người đó.”
Tạ Phong đẩy những người phụ nữ ồn ào đang vây quanh mình ra, lao đi tìm kiếm Lam Tử Tuyết, kể từ lúc hai người chạm mặt nhau đến giờ đã gần một tiếng đồng hồ, tại sao cô ấy vẫn chưa trở lại?
Những người bên cạnh trông thấy vẻ mặt âm trầm của Tạ Phong đương nhiên ý thức được mà lui ra, để lại một con đường rộng lớn giữa biển người trong khu vườn.
“Tránh ra!” Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, rõ ràng là muốn cản đường, Tạ Phong gầm lên một tiếng uy hϊế͙p͙.
Người kia chỉ hơi kéo mũ xuống che hết toàn bộ khuôn mặt, khẽ cười, lúc thân ảnh của Tạ Phong lướt qua người liền giữ vai hắn lại, đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Tạ Phong, hắn nhàn nhã mở lời:
“Alex, lâu rồi không gặp! Không muốn nói chuyện một lát sao?”
Tạ Phong cau mày, thu lại cánh tay muốn xông ra cho người kia một quyền, nét mặt liền trở nên âm trầm, hắn hơi lùi về sau, đứng đối diện cùng người đàn ông kia.
“Muốn gì?” Tạ Phong nhàn nhạt hỏi, hắn muốn mau chóng kết thúc chuyện này để đi tìm Lam Tử Tuyết.
Người đàn ông khẽ cười, trong giọng nói lộ ra đầy vẻ chế giễu: “Vội gì chứ, người kia đã có người chăm sóc chu đáo rồi!” Hắn nâng lên ly champane bên cạnh, nhấm nhấp vị nồng của rượu hoà cùng sự tức giận của Tạ Phong.
Tạ Phong siết chặt nấm đấm, ngăn không cho mình mất bình tĩnh, lần nữa lặp lại câu hỏi: “Mày muốn gì?”
“Đã bảo đừng vội, tao vẫn còn muốn chơi đùa thêm một chút!” Người kia rõ ràng không phải có ý muốn nói chuyện, rõ ràng là đang muốn chọc tức hắn. Tạ Phong rút từ bên hông ra một khẩu Glock-17, giơ đến trước mặt người đàn ông kia.
“Tao không có thời gian, nói mau, ngươi đã đưa cô ấy đi đâu?” Chỉ cần đụng đến Lam Tử Tuyết, hắn dường như không giữ được bình tĩnh, ngay cả đến việc rút súng ra cũng làm.
Người trong bữa tiệc đa phần đều bị doạ sợ ch.ết khiếp, hoảng sợ chạy toán loạn, nhưng liền bị rất nhiều người có súng khác ngăn lại, tất cả bọn họ đều chĩa súng vào Tạ Phong. Tạ tổng ra ngoài đương nhiên không thể thiếu vệ sĩ. Vậy nên cục diện bây giờ là một nhóm người có súng dằn co với một đám người có nhieu súng hơn.
Tiếng la hét, rên khóc bắt đầu vang lên. Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu, quát lên một tiếng, không gian lại được trở về vẻ tĩnh lặng.
Tạ Phong chưa giây phút nào để tay rời khỏi còi súng, chỉ cần dùng chút lực, viên đạn ngay lập tức sẽ cắm nơi giữa trán người kia. Người đàn ông không tỏ vẻ lo sợ, hắn chỉ cười cười, đưa tay kéo mũ xuống.
Bàn tay đang cầm súng của Tạ Phong run lên, hắn ném súng xuống đất, hai tay siết chặt:
“Muốn gì cứ việc tìm tao, đừng đụng đến cô ấy!” Ngày đó hắn tha cho tên kia quả thực là sai lầm.
Doãn Lâm xoay xoay chiếc mũ trên tay, chép miệng: “Bây giờ mới biết sợ? Muộn rồi! Quyền quyết định vốn không thuộc về tao!”
Lam Tử Tuyết sững sờ nhìn Amy đang ôm bụng cười, hai tay nắm chặt thành quyền, lao tới đấm một quyền vào bụng Amy. Amy bất ngờ bị đánh, thân thể đập xuống sàn nhà, vừa ngửa mặt lên đã bị Lam Tử Tuyết túm lấy cổ áo, giọng điệu băng lãnh đến rợn người: “Một câu này có thể hại ch.ết cô đấy!”
“ch.ết?!” Amy liếc Lam Tử Tuyết một cái “Nếu như sợ thì tôi đã chẳng làm chuyện này.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Amy khiến Lam Tử Tuyết rùng mình, chợt như nhớ lại chuyện gì, giọng run rẩy: “Chẳng lẽ cha mẹ của Tạ Nhạc cũng là do cô giết?”
“Nếu không thì là ai? Lam Tử Tuyết, cô quá ngây thơ rồi!”
Lam Tử Tuyết buông Amy ra, lùi vài bước, ánh mắt từ lúc nào đã thôi không còn giận dữ nữa:
“Tại sao cô lại muốn nói cho tôi biết?”
“Hừ, cuối cùng cũng biết suy nghĩ. Cô nên cảm tạ tôi đi, đây coi như là ân huệ cuối cùng tôi dành cho cô.”
“Nhanh thôi, cô sắp được gặp em gái mình rồi!”
Ngay khi Lam Tử Tuyết vẫn còn chưa kịp phản ứng, Amy đã lấy điện thoại ra, một cái tên quen thuộc hiện ra trước mắt.
Doãn Lâm nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thoả mãn nở nụ cười. “Tôi xong rồi, anh mau tiến hành bước cuối đi!”
Doãn Lâm xoay xoay chiếc điện thoại trước mặt Tạ Phong, nhếch miệng cười đắc chí: “Xong rồi!” Hắn hất cằm với thủ hạ kế bên, người đàn ông kia liền gật đầu, lấy ra một công tắc, nhấn nút đỏ ở chính giữa.
“Bùm” một tiếng, cả căn biệt đều bị chấn động, khói lửa không ngừng bốc lên từ phòng chứa đồ, dần dần lan rộng ra đình viện, ngón lửa như muốn nuốt chửng cả căn nhà rộng lớn. Đám khách khứa trong sân vườn đã sớm gà bay chó chạy, bỏ chạy hoảng loạn, không ngừng hô hét, đám vệ sĩ của Doãn Lâm cũng được lệnh mà rút lui toàn bộ, trong sân vườn chỉ còn lác đác vài người. Tạ Phong hoảng hốt đảo mắt tìm kiếm, trong hàng trăm người chạy ra, duy nhất không có bóng hình của một người.
“Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?” Tạ Phong như mãnh thú phát điên, nhào tới nắm lấy cổ áo Doãn Lâm mà hét lớn, nhưng hắn không chịu trả lời, chỉ lặp đi lặp lại: “Tạ Phong, chính mày đang tả giá cho tội lỗi của mình!” Hai tên đàn ông nhưu đều phát điên, không biết từ lúc nào đã lao vào vật nhau, điên cuồng tung ra nấm đấm, không thấy đau đớn hay mệt mỏi, chỉ biết là nhất quyết không được thua người kia.
Trên mặt cỏ hỗn loạn, khói bắt đầu lan đến, khiến cả hai hô hấp khó khăn, Tạ Phong cữoi lên người Doãn Lâm, hai tay đang dừng lại giữa không trung, máy móc lặp lại câu hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Khụ, khụ,...” Trong đám lửa đột nhiên có một người phụ nữa chạy ra, hướng đến chỗ hai người mà hét:
“Tiểu Lâm, không tìm thấy Vu Nhi!” Người phụ nữa vừa nói vừa ho, đã sắp không chống đỡ nổi mà ngã quỵ ra đất.
“Chị nói cái gì?” Doãn lâm vùng ra, chạy tới đỡ lấy người phụ nữ đã ngất đi, thầm rủa một tiếng: “ch.ết tiệt!” liền chạy đi.
Tạ Phong có linh cảm không hay, liền chạy theo Doãn Lâm xông vào biển lửa.
“Yên tâm, tôi đã tính toán rồi,đây là nơi lửa cháy đến muộn nhất, chúng ta vẫn còn thời gian để trò chuyện.”
“Amy, cô điên rồi!” Lam Tử Tuyết ho sặc sụa, một bên dùng tay che miệng, một bên quan sát địa hình xung quanh làm sao để rời đi.
“Vô ích thôi, cánh cửa ra vào duy nhất đã bị tôi khoá rồi.” Amy lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, hai tay vắt ngang ngực, ung dung nói “Cách duy nhất là nhảy ra ngoài cửa sổ.”
Tầm mắt của Lam Tử Tuyết liền chuyển dần xuống cánh cửa sổ sau lưng mình. “Nhưng tôi nhắc cô nhớ, đây là tầng ba, dưới kia là biển lửa, đều là tan xương nát thịt cả thôi!”
“Cô muốn chúng ta chôn chung sao?” Người này điên rồi.
Amy phớt lờ câu hỏi của Lam Tử Tuyết, ngồi xuống đùa nghịch với ngọn lửa nhỏ đang thoi thóp. Cây nến kia đã sắp tàn.
“Hai mươi hai năm trước, có một bé gái được sinh ra trên vùng thảo nguyên Bắc Mỹ, nó có đôi mắt màu xanh biếc, rất đẹp. Cô bé lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, cô rất yêu thương cha mẹ mình. Năm cô năm tuổi, mẹ cô không một lời từ biệt rời khỏi cô, đến một nơi rất xa, rất xa. Cha cô đem cô về Trung Quốc, cha bảo không cần tìm mẹ, cha sẽ tìm cho cô mẹ mới. Cha nói thật, mấy tháng sau cha “mua” về cho cô một người mẹ rất xinh đẹp, nhưng bà ta rất độc ác, liên tục đánh đập cô.”
“Sau đó thì như thế nào, cô biết không?”
“Cô bé đó...”
“Một lần cô bé sau khi bị đánh thì ngồi trong vườn khóc, lúc đó có một cậu nhóc bỗng dưng xuất hiện an ủi cô, cô bé đó rất cảm động. Những ngày sau đó, người mẹ xinh đẹp kia không tiếp tục đánh đập cô nữa, nhiều ngày sau khi cha cô về liền đuổi bà ta ra khỏi nhà. Cô bé cứ tưởng mình đã thoát được, nhưng vài hôm sau cha cô lại mang về một người phụ nữ nữa, tháng ngày sau đó chỉ là một chuỗi lặp lại.” “Cậu bé đó ở nhà bên cạnh, hai người cứ thế cùng nhau đến trường, cùng chơi cùng khóc, cùng nhau trải qua những tháng ngày vô vị.” Ánh mắt Amy được phủ bởi một lớp sương mờ, giọng hơi yếu, lại có chút run, bàn tay bất giác co lại. Lam Tử Tuyết có thể đoán ra được cô bé kia là ai, còn cậu bé kia...
“Nhưng mà đàn ông đều thế, cậu bé kia lớn lên liền đi tìm người phụ nữ khác, cô bé đó...cô bé đó...rất hận, hận những người đã cướp cậu khỏi tay cô.”
“Giết! Phải giết hết! Tất cả bọn chúng!” Amy đột nhiên hét lên, dùng tay hất ngã những cây nến đang cháy xuống, bàn tay trắng trẻo phủ đầy sáp đỏ ửng lên, nhưng cô dường như không thấy đau, chỉ điên cuồng hét lên “Giết! Giết ch.ết tất cả bọn chúng!”
Lam Tử Tuyết bắt đầu phát hiện thần trí của Amy không bình thường, lửa đã bắt đầu cháy đến đây, lửa từ những cây nến đổ xuống bắt đầu bừng lên, những cây cột nhà đã cũ bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn.
“Amy, mau đi thôi!” Lam Tử Tuyết trong đám lửa cố tìm đến cánh tay của Amy nhưng càng lúc lại càng xa, trong làn khói cay xè, cô thấp thoáng thấy bóng Amy tựa vào tường, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu co lại, ánh mắt sợ sệt đó, hệt như một đứa trẻ đáng thương, không ngừng thều thào điều gì đó.
“Amy!” Lam Tử Tuyết chỉ kịp kêu lên một tiếng, cột nhà đã đổ xuống, khói tràn vào khí quản khiến cô khó thở, hai tay ôm ngực cố gắng bước về phía trước, một thanh xà ngang nữa lung lay sắp gãy. Ngay lúc nó rơi xuống, Lam Tử Tuyết cũng ngất lịm đi.
Lửa đã bắt đầu cháy lan sang khắp cả biệt thư, Doãn Lâm lao đi giữa biển lửa, hắn không cho phép bất cứ ai, bất cứ thứ gì lại một lần nữa mang cô đi. Tạ Phong thần trí có phần an ổn hơn so với Doãn Lâm, vừa chạy vừa gọi xe cứu thương và xe cấp cứu tới. Doãn Lâm dừng lại trước cánh cửa đã cũ kĩ, dù chìa khóa có xoay bao nhiêu vòng cửa vẫn không mở. Hơn nữa, lửa bên trong tại sao lại còn lớn hơn bên ngoài? Chẳng lẽ...
“Vu Nhi! Vu Nhi! Em có ở trong đó không? Vu Nhi!” Doãn Lâm cố sức đập lên thành cửa nhưng nó vẫn không chuyển động lấy một chút.
“Tránh ra!” Doãn Lâm vừa quay đầu, Tạ Phong đã một cước lao tới, đá tung cánh cửa.
Cảnh tượng bên trong hỗn loạn đến cực độ, lửa nóng làm hai người bất giác lùi về sau, làn khói bắt đầu tràn vào cổ họng.
“Vu Nhi!”
Doãn Lâm chạy tới đỡ Amy dậy, ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô. Amy dần dần có ý thức trở lại, ngay khi đôi mắt vừa mở ra đã vội đẩy Doãn Lâm ra, chạy ra phía trước.
“Vu Nhi!” Doãn Lâm hét lên, nhưng vẫn không ngăn được bước chân cô.
“Amy!” Bước chân của Amy như ngừng lại, xoay người nở nụ cười đầy ẩn ý.
Doãn Lâm dịu giọng: “Mau trở về đây!”
Amy chợt như một đứa trẻ, ngoan ngoãn bước từng bước về phía Doãn Lâm.
Ngọn lửa đột nhiên bùng lên chia cắt hai người, Amy đột nhiên ôm đầu hét lên, cô nghe thấy rất nhiều người đang nói, đều bảo cô vẫn chưa giết được cô ta.
“Giết...giết!”