Chương 64

Chỉ là Lam Tử Tuyết không ngờ, trước khi cô rời đi, lại có một vị khách đặc biệt thế này đến tiễn cô.


Cô dường như đã quên mất người đàn ông này, họ chỉ mới gặp nhau một lần. Nhưng cái ánh mắt người đàn ông này nhìn cô dường như đã nói lên ông ta hiểu rõ cô đến từng chân tơ kẽ tóc.


Lúc mở cửa ra, cô hoàn toàn bất ngờ, cô không hiểu người đàn ông này đến đây làm gì, chẳng lẽ là tìm Tạ Phong sao?
"Tôi đến để tìm cô." Lúc nghe những lời này, cô mới nhớ ra, người đàn ông này là Smith Walter, tên tiếng Trung là Cố Vỹ.


Cô kìm nén nỗi tò mò lại, mời ông ta vào nhà, phía sau ông ta còn có rất nhiều vệ sĩ đi theo. Lam Tử Tuyết cũng không ngạc nhiên mấy, mấy vị tai to mặt lớn thế này, đi đâu mà chẳng có đám vệ sĩ đi cùng.
"Ông tìm tôi có chuyện gì sao? Hình như chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả."


Lam Tử Tuyết vốn định mời trà, nhưng trà trong ấm đã nguội lạnh từ lâu, cô lại sắp đi rồi, không cần phải phiền phức như vậy. Vậy nên hai người cứ ngồi trước mặt nói chuyện với nhau như vậy, không khí dường như cũng không kì lạ mấy.
"Chắc là cô còn nhớ, chúng ta từng gặp nhau một lần."
"Phải."


"Cô sống trong nhà này cùng với ai, hẳn đã hiểu việc tôi muốn nói liên quan đến ai rồi chứ?"
Lam Tử Tuyết nhíu mày: "Ông là gì của anh ấy?"
"Cha của nó. Là cha ruột."
Cũng may tay Lam Tử Tuyết lúc này không cầm tách trà, nếu không hẳn nó đã vỡ nát.


available on google playdownload on app store


Cha? Còn là cha ruột?! Nhất thời Lam Tử Tuyết cảm thấy chuyện này quá khó tin, Tạ Phong không thích kể về quá khứ của mình, nhất là về cha mẹ, cô chỉ biết khi hắn còn rất nhỏ đã ở cô nhi viện, sau đó là được Tạ lão gia nhận nuôi, chưa từng nghe nói đến cha mẹ của hắn.


Nhưng người đàn ông này không có lí do gì để nói dối cô, hơn nữa cô cảm thấy giữa ông ta và Tạ Phong có khí tức giống hệt nhau.
Lam Tử Tuyết cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cất giọng khàn khàn: "Ông nói với tôi chuyện này làm gì?"


"Từ từ, ta sẽ chậm rãi giải thích cho cô nghe. Tin hay không cũng được." Cố Vỹ nghiền ngẫm nhìn cô "Chuyện của DG, hẳn cô đã biết?"
"Đã biết."
"Chuyện đó là do ta làm, Tạ Phong nó chưa từng nhúng tay vào, hơn nữa còn luôn phản đối quyết định của ta."


Nếu lúc nãy cô còn đối với người tự xưng là cha của Tạ Phong này chút kinh trọng thì bây giờ đều biến thành phẫn nộ. Ông ta đang làm gì vậy chứ?


"Có lẽ ta nói hơi khó nghe, nhưng DG là tâm huyết bao nhiêu năm của Tạ Phong, chuyện của tụi nhỏ các người mấy năm trước ta không quản, nhưng ta là cha nó, ta phải thay cho đứa con mềm lòng này lấy lại DG."


Lam Tử Tuyết siết chặt tay thành nấm đấm. Cô không có tư cách gì phản bác, lời ông ta nói không hề sai. Nhưng nguyên nhân năm đó Tạ Phong đồng ý đưa DG cho Tạ Nhạc... là do cô. Nói như vậy, cô chính là người khiến Tạ Phong mất đi DG, còn ông ta lại là người tốt, lấy lại DG giúp Tạ Phong rồi.


"Ông làm vậy, Tạ Phong cũng đâu cảm kích gì ông."
"Phải, nhưng ta không cần nó cảm kích ta, cái ta cần là nó có thể buông bỏ những thứ không đáng để nó bận tâm kìa."
Lam Tử Tuyết cau mày, có chút không giữ được bình tĩnh: "Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?"


Đến bây giờ, Cố Vỹ mới khẽ cười, Lam Tử Tuyết rợn gáy, sự lạnh lùng tàn nhẫn của Tạ Phong còn không bằng một phần mười ông ta.


"Có lẽ cô còn chưa biết, hôm nay là ngày đính hôn của con trai ta và Nghiêm Đình Đình. Biết điều kiện để nó đồng ý là gì không? Trong tay ta có gần bốn mươi phần trăm của DG, chỉ cần ta ngồi im không làm gì, trong cuộc hội cổ đông sắp tới cũng sẽ giành thắng lợi. Cô tưởng chỉ cần giúp Tạ Nhạc thu mua cổ phần là sẽ được sao? Trong tay cậu ta có chưa tới hai mươi phần trăm, muốn lật đổ ta là chuyện không thể, trừ phi ta rút lui, nếu không kết quả cũng chỉ có một."


Lam Tử Tuyết càng nghe càng biết sắc, gương mặt dần tái nhợt.
"Ta còn tưởng cho dù nó có muốn giúp đỡ Tạ Nhạc tới mức nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể đồng ý điều kiện của ta, nào ngờ nó lại đột nhiên đồng ý, nói đúng ra, ta cũng phải cảm ơn cô một tiếng."


Cả người Lam Tử Tuyết run rẩy, từng câu từng chữ của Cố Vỹ cứ âm vang không ngừng trong đầu cô.
Thấy mục đích của mình đã được thực hiện xong, Cố Vỹ mỉm cười đứng dậy, rút ra một tấm thiệp hồng từ trong túi áo, để lên bàn.
"Tiệc sẽ bắt đầu lúc 10 giờ, bây giờ đi vẫn còn kịp。"


Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại, Lam Tử Tuyết ngồi bần thần nhìn đống hành lí cô đã xếp gọn gàng. Cũng không nhiều lắm, đều là những thứ cô mang đến khi tới đây, thêm vài quyển sách. Tạ Phong đã không muốn thấy người, chắc hẳn cũng không úuốn thấy vật đâu.


Tiếng chuông đồng hồ kêu tích tắc tích tắc, bây giờ là 9h 30, khách sạn trong thiệp mời ghi không xa lắm, nửa tiếng chắc là tới nơi.
Đến cả Lam Tử Tuyết cũng không ngờ được, bản thân mình thực sự làm như vậy. Cô ra đường lớn bắt xe, bảo lái xe chạy hết tốc độ đến khách sạn đó.


Hành lí vẫn ở nhà Tạ Phong, lúc nãy Lam Tử Tuyết như phát điên lên, chạy thẳng ra khỏi nhà, giờ xe đã chạy được hơn phân nữa, cô mới nhớ tới đống hành lí đó.
Thôi vậy, để lát nữa cô quay trở lại lấy vậy.


Được một lúc, điện thoại Lam Tử Tuyết đột nhiên đổ chuông. Hiện giờ lòng cô không cách nào hình dung được, cô chẳng thể hiểu được bản thân đang cảm thấy thế nào, bao cảm xúc vui buồn đều lẫn lộn.


Cô biết bản thân chẳng còn được bao lâu, vậy nên cô luôn hi vọng rằng sẽ có một người con gái khác thay cô yêu hắn, chăm sóc, ở bên hắn đến hết cuộc đời, cô những tưởng mình sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm, giờ đây đã có người giúp cô toại nguyện. Nhưng có lẽ người ta nói đúng, người đang yêu luôn ích kỉ hơn bao giờ khác, giờ đây lại có một loại cảm giác khác dâng trào trong lòng ngực khiến cô lo sợ.


Cô đau lòng. Chính là thứ đau lòng khiến tim muốn ngừng đập, thở cũng là một việc khó khăn.
Vậy nên khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình di động, cô lại cười khổ. Chẳng biết ông trời nghĩ sao mà lại trói buộc số phận của ba người lại cùng một chỗ như vậy.
"Tôi nghe đây."


"Tử Tuyết, hiện giờ em đang ở đâu vậy? Tôi tới nhà Tạ Phong nhưng không thấy em ở đó."
Lam Tử Tuyết phát ra tiếng cười vụn vặt: "Anh đừng lo lắng, tôi đang trên đường tới dự lễ đính hôn của một người bạn."
Tạ Nhạc nghe xong càng thêm gấp, nhưng anh cố hạ giọng xuống: "Em dừng xe lại đi, đừng tới đó."


Lam Tử Tuyết một tay mở cửa xe, một tay giữ điện thoại bước ra ngoài: "Không kịp nữa, tôi tới nơi rồi. Tạ Nhạc, anh lo lắng gì chứ. Nếu chuyện của anh được giải quyết thì tôi cũng yên tâm rồi, bao giờ buổi lễ kết thúc chúng ta nói chuyện sau."


Tạ Nhạc vẫn còn chưa kịp ngăn cản Lam Tử Tuyết đã cúp máy. Anh siết chặt di động trong tay, trên trán nổi đầy gân xanh, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài việc lái xe tới đó.
Chỉ hi vọng rằng sự việc sẽ không nghiêm trọng như Tạ Phong nói.


Khách sạn nơi buổi được diễn ra vừa được xây dựng trong năm qua, là khách sạn lớn thứ hai và hiện đại nhất thành phố, nghe nói là do một doanh nhân lớn là người Mỹ gốc Trung đầu tư, kiến trúc rất độc đáo. Lam Tử Uy rất thích đến đây dùng bữa, người khó tính như anh cũng thích nơi này đủ biết kiến trúc nơi đây tuyệt vời ra sao.


Nếu là ngày thường, chắc hẳn Lam Tử Tuyết phải đi vài vòng khám phá xung quanh mới được, nhưng hôm nay tâm lí thường thức nghệ thuật của cô đã bị thứ khác lấn át, thứ quan trọng hơn bất kì điều gì khác.
Sảnh tổ chức tiệc ở tầng 5, Lam Tử Tuyết vào trong thang máy, một đường đi lên.


"Buổi lễ chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, sao cậu còn chưa đến?"
"Mau lên, nếu đến trễ vị trí phù dâu của cậu tớ sẽ nhường cho người khác đấy!"
"Dù có đẹp trai như thế nào thì đó cũng là chồng tớ! Cậu đừng có hòng mà tơ tưởng!"


Cửa thang máy vừa mở, hai người liền chạm mặt nhau. Lam Tử Tuyết cũng không bất ngờ lắm, lúc nãy trong thang máy loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, cô đã ngờ ngợ nhận ra.
"Lam Tử Tuyết?" Nghiêm Đình Đình vừa tắt điện thoại thì nhìn thấy cô, hai mắt trợn ngược lên "Tại sao cô lại ở đây?"


Lam Tử Tuyết bước ra khỏi thang máy, đi tới trước mặt Nghiêm Đình Đình, mỉm cười nhìn cô.
"Tôi tới dự lễ đính hôn của một người bạn thôi. Sao vậy? Không được?"
Nghiêm Đình Đình vẫn trợn mắt nhìn Lam Tử Tuyết, dường như vẫn chưa thể bình ổn lại được.


Cô ta khó khăn lắm mới có thể đoạt lại người mình yêu từ người phụ nữ khác. Khó khăn lắm mới có thể khoác lên váy cưới cùng anh bước vào lễ đường. Rốt cuộc là vì sao, tại sao mọi chuyện vẫn không thể suôn sẻ? Người phụ nữ này, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Vì mục đích gì?


Nghiêm Đình Đình rất muốn bùng nổ mà cho người trước mặt mình một bạt tai, rõ ràng cô ta đã cùng người khác kết hôn rồi, tại sao vẫn muốn cùng cô tranh giành một người đàn ông khác? Nghĩ đến năm năm ở Mỹ, năm năm chịu vô vàn tủi nhục, cô đã từ bỏ tất cả, danh lợi, sự nghiệp, để đuổi theo người mình yêu thương, ở bên cạnh anh lúc khó khăn nhất chính là cô. Người phụ nữ này, cô ta lấy tư cách gì tranh với cô?


Nhưng Nghiêm Đình Đình không thể làm gì Lam Tử Tuyết, bởi cô không hề tỏ thái độ thù địch, còn cười với cô.
Nụ cười đó như đang nói với cô rằng: Cô thì có gì giỏi? Cùng anh ấy bước vào lễ đường thì sao? Chẳng phải trong tim anh ấy chỉ có mình tôi thôi sao?


Ghen tức dường như đã che mờ mắt Nghiêm Đình Đình. Cô nhìn chằm chằm Lam Tử Tuyết, ánh mắt lộ rõ sát khí, chỉ hận không thể một đao chém ch.ết cô cho xong.
"Hai người làm gì vậy?"


Nghiêm Đình Đình quay đầu, trông thấy người đang chạy tới là người sắp cùng mình đính hôn, trong lòng lại sợ nhiều hơn vui.


"À, không có gì, bọn em tình cờ gặp nhau, Tử Tuyết nói tới dự lễ đính hôn của một người bạn, vì không rõ sảnh tổ chức ở đâu nên mới hỏi em." Nghiêm Đình Đình khoác tay Tạ Phong, vừa cười vừa kể một câu chuyện hay đến kì lạ.


Ánh mắt hắn rất nhanh lướt qua người Lam Tử Tuyết rồi lại đặt lên người kế bên mình, đôi mắt lạnh lùng lộ rõ vẻ dịu dàng.
"Cô mau quay về đi, nếu cô còn không tự giác đi thì đừng trách tôi không khách sáo."


Dù hắn không nhìn cô, nhưng Lam Tử Tuyết cũng không ngu ngốc đến nỗi không biết người hắn đang nói đến là mình. Cô nhìn hai người trước mặt, chẳng hiểu sao lại thở phào một hơi.
Đây không phải kết cục cô mong muốn nhất sao?


"Chúc hai người hạnh phúc." Lam Tử Tuyết nói xong liền quay đầu đi, cô tin nếu cô không đi, Tạ Phong quả thực sẽ gọi bảo vệ đến lôi cô ra ngoài.


Không biết hai người kia khi nghe cô nói câu này thì sẽ thấy thế nào nhỉ? Hình như cũng không giả lắm đâu, phải không? Rất tự nhiên mà! Đó quả thực là lời thật tâm của cô, thật tâm mong bọn họ hạnh phúc.


Lam Tử Tuyết phát hiện bản thân như một người điên. Điên cuồng chạy tới đây xem người mình yêu bước vào lễ đường cùng một người khác, thế nhưng khi đứng trước mặt họ, một câu chất vấn cô cũng chẳng thể thốt ra, chỉ có thể chúc họ hạnh phúc rồi rời đi.
Một người điên vì tình.


Hôm nay mới là ngày lập đông nhưng tiết trời vẫn rất lạnh, lúc ra khỏi nhà Lam Tử Tuyết đi quá vội nên chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, gió lạnh cứ thể lùa vào người cô. Lam Tử Tuyết bật cười, cô như thế này đứng trước Nghiêm Đình Đình chắc hẳn là nhếch nhác lắm.


Phụ nữ ai mà chẳng muốn trong đời được một lần mặc váy cưới trắng muốt nắm tay người mình yêu vào lễ đường, cô cũng vậy. Chỉ đáng tiếc cô chỉ kết hôn trên danh nghĩa, một lần mặc váy cưới cũng chẳng có, giờ lại phải đi chúc phúc cho người khác.


Vẫn nói người ta khi yêu thường ích kỉ, Lam Tử Tuyết nghĩ có lẽ cô là một trong những người rộng lượng nhất rồi. Cũng chẳng có gì, nếu cô đã không thể ở bên hắn đến cuối đời thì có người khác thay cô làm việc đó đã là quá tốt, hơn nữa người đó còn yêu hắn tha thiết, có lẽ yêu hắn còn nhiều hơn cả cô, cô tin rằng, người đó sẽ thật tâm mà ở bên hắn.


Đến cuối cùng, cuối cuộc đời.


Em là người cùng anh đi qua bao thăng trầm cuộc sống, chúng ta nắm tay nhau vượt qua bao sống gió của cuộc đời, vậy mà đến khi sống yên biển lặng, người nắm tay anh lúc này không còn là em. Có lẽ là trò đùa của tạo hóa, có lẽ là do đường duyên phận chạy lệch. Anh nói xem, rốt cuộc là vì sao?


Điện thoại trong túi áo vang lên từng hồi chuông rả rích, cô biết ai gọi đến, nhưng chẳng biết có nên nghe hay không.


"Em đang ở đâu vậy? Tôi đến trước khách sạn đó rồi đây." Âm thanh trầm ấm thường ngày trở nên gấp gáp cực độ, người đó đang lo lắng vì cô, sợ hãi vì cô, quan tâm cô từng chút một.
Chỉ tiếc rằng đó không phải người cô yêu.


"Nhạc, rốt cuộc tôi và anh đang cố gắng vì cái gì? Tại sao chúng ta phải gồng mình chống chọi đến mức này cơ chứ? Rõ ràng là đâu có kết quả..."
"Có, nhất định sẽ có! Tử Tuyết, tôi yêu em. Em biết mà, phải không? Nếu em đã quá mệt mỏi khi ở bên hắn ta vậy thì hãy ở bên tôi đi."


Lam Tử Tuyết dừng bước, ngước nhìn bầu trời xanh trên cao, nơi cô vĩnh viễn không thể với tới.
"Không được rồi. Nhạc, anh biết mà, phải không? Anh cố chấp vì anh yêu tôi, tôi cũng vậy, tôi cố chấp vì tôi yêu anh ấy. Anh nói xem chúng ta rốt cuộc đã sai ở đâu, ở thời điểm nào, tại sao... lại thành ra như vậy?"


Trong mắt Tạ Nhạc, Lam Tử Tuyết là người phụ nữ mạnh mẽ nhất anh từng thấy. Hai người ở cạnh nhau năm năm, anh chưa từng thấy cô yếu đuối, hoặc nói là cô chưa từng cho phép anh nhìn thấy bản thân mình yếu đuối. Giờ đây nghe những lời cô nói, anh lại chẳng thể mừng rỡ, cô rõ ràng đang mở lòng với anh, nhưng là về một người đàn ông khác.


Cô nói đúng, anh cũng rất thắc mắc rốt cuộc đã sai ở đâu, ở thời điểm nào, tại sao... lại thành ra như vậy?


Ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua tóc cô, rọi vào mắt cô. Lam Tử Tuyết khẽ nheo mắt lại, cô nghe thấy tiếng gió thổi hòa cùng tiếng hít thở của Tạ Nhạc bên tai, như gần mà như xa. Anh là người cô quan tâm, lo lắng, là người cô muốn bảo hộ, cô không muốn anh đau buồn hay khổ sở, nhưng anh lại không phải người cô yêu.


"Anh sẽ đợi." Tạ Nhạc kiên định nói "Anh nhất định sẽ đợi."
Lam Tử Tuyết mỉm cười, cô biết anh sẽ nói như vậy, sự kiên định của anh, không phải bao năm qua cô đã thấy rõ rồi đó sao?
"Anh..."


"Cốp", tiếng va chạm của vật nặng vang lên. Đầu truyền đến cảm giác đau như nứt ra, có thứ gì đó chảy ra thật. Lam Tử Tuyết rất muốn phản kháng nhưng cả người cô đã đổ nhào xuống, mí mắt nặng dần, tất cả đều chìm trong bóng tối. Trước lúc mơ màng thiếp đi, cô dường như nghe tiếng ai gọi mình.


"Tử Tuyết! Tử Tuyết!"






Truyện liên quan