Chương 66
Mùa đông của Bắc Kinh như thường lệ mà đến, bắt đầu bằng những cơn mưa mùa đông dai dẳng không dứt.
"Mãn Duyên".
Wisteria cũng vừa mới tu sửa lại quán, lần này mắc thêm rất nhiều chuông gió, không chỉ ở cửa ra vào mà mỗi cửa sổ đều được mắc, khi gió đến âm thanh leng keng vang lên rất vui đây.
Có lẽ nơi đây đã trở thành nơi ấm áp nhất Bắc Kinh trong mùa đông lạnh giá này.
Khách đến Wisteria đông không kể siết, nhưng trong đó có một người rất đặc biệt, trong mười người đến đây thì có đến chín người biết đến cô ấy, năm người là fan của cô ấy.
"Chị có thể kí lên đây cho em không ạ?"
Nhìn thấy cô gái vừa mới đến, Nghiêm Đình Đình mỉm cười nhận lấy tấm poster được phát hành từ nhiều năm trước rồi kí tên lên đó. Cô gái nhỏ đứng bên cạnh trông cực kì kích động.
"Sau này em muốn trở thành ca sĩ giống như chị vậy!"
Nghiêm Đình Đình hơi ngẩn người, sững một lát mới đưa lại tấm poster cho cô bé đó.
"Vậy thì chúc em thành công."
Cô bé dường như chưa muốn đi, đây là lần đầu tiên cô được gặp thần tượng của cô ngoài đời thực, vẫn muốn tranh thủ nhìn thêm chút nữa.
"Hình như chị rất hay đến đây? Nơi này là do chị mở ạ?" Cô gái nhỏ bắt chuyện.
"Không" Nghiêm Đình Đình "Là một người bạn thân của chị mở."
Hai giờ sáng, cửa căn biệt thự mở toang, người vừa trở về đến cả cửa cũng không khóa lại, vứt giày lăn lóc tại huyền quan rồi ngã nhào lên ghế sofa. Căn biệt thự to lớn không chút tia sáng lại yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ còn vang lại tiếng gió thổi tung rèm cửa, tiếng còi xe xa xa vọng lại, xen lẫn tiếng nức nở từ tận đáy lòng.
Bình thường không phát hiện ra "yên lặng" lại đáng sợ đến vậy, đến khi nhận ra thì đã muộn mất rồi.
Tạ Phong mở mắt, lặng lẽ ngắm nhìn toàn bộ căn nhà, đột nhiên hắn cảm thấy mọi thứ dường như đều xa lạ, không chút hơi ấm thân thuộc, không một chút ánh sáng của hi vọng. Không để lại chút dấu vết, không một tin tức nào, dường như đã bốc hơi khỏi mặt đất, hay ít nhất là tầm mắt hắn.
Hắn thực sự cảm thấy tuyệt vọng.
Một tháng... Hai tháng... Ba tháng rồi...
Nếu ví chờ đợi như một con dao nhọn, chắc hắn đã ch.ết không biết bao nhiêu lần. Bắc Kinh rộng lớn là thế, trong ba tháng này, không một nơi này hắn chưa đặt chân tới, không một ngõ ngách nào hắn chưa tìm qua. Hắn dường như đã thực sự chấp nhận giả thuyết rằng có lẽ cô đã ra nước ngoài, hoặc đến một nơi nào đó, nơi mà hắn không thể tìm thấy. Vĩnh viễn.
Trước giờ cô chưa từng trốn tránh hắn, nhưng nếu cô đã không muốn gặp, hắn biết bản thân có làm gì cũng không thấy được. Nhưng hắn vẫn tìm, vẫn từng ngày tìm kiếm, hắn sử dụng toàn bộ các mối quan hệ mình có để tìm cô nhưng vẫn bạt vô âm tín, không chút tin tức nào.
Tạ Phong thở ra từng hơi nặng nề, lời Tạ Nhạc nói ngày đó vẫn âm vang bên tai hắn.
"Ung thư máu giai đoạn cuối."
"Bệnh của cô ấy còn duy trì bao lâu nữa chẳng ai biết trước được, nếu mày không đến sớm, cả đời sau cũng chỉ có thể trò chuyện với tro cốt của cô ấy mà thôi!"
Đã mấy đêm rồi hắn thức trắng, cứ mỗi lần nhắm mắt, những lời đó lại hiện lên không sót chữ nào, hắn sợ, hắn thực sự sợ mọi chuyện sẽ như lời cậu ta nói, cả đời sau...
Từng chút hồi ức ùa về. Hắn tưởng tượng năm năm qua cô ấy đã phải chịu cảm giác một mình giữa không gian tối tăm này đến mức nào. Năm năm, so với ba tháng mà hắn phải chịu đựng khác xa như thế nào, giờ này phút này hắn không chịu nổi nữa, còn cô, năm năm đó...
Có lẽ khi biết được bí mật cất giấu bao năm qua, người thường sẽ rất kích động, vui mừng, giận dữ, đau buồn. Những cảm giác đó hắn đã từng trải qua, nhưng lúc này, hắn chỉ muốn tìm kiếm cô mà thôi.
Khúc mắc hiểu lầm gì chứ? Nếu như cô ấy không còn, những thứ đó còn quan trọng sao? Nếu cô ấy không còn, vui mừng, buồn bã cho ai xem?
Lần đầu tiên hắn cảm giác bản thân so với Tạ Nhạc thất bại đến nhường nào, dù gì đi chăng nữa, anh cũng đã làm những việc không khiến bản thân phải hối hận, còn hắn, hắn thì sao? Những việc hắn làm đều chỉ đem lại đau khổ cho cô mà thôi.
Hắn chợt phát hiện, trong tình yêu của hai người, cô đã phải chịu đựng đến nhường nào, hi sinh bao nhiêu thứ, kết cục thì sao? Hắn tự cho rằng bản thân tài giỏi, không việc gì không thể làm, nhưng đứng trước mặt cô, đối diện với căn bệnh của cô, hắn mới phát hiện bản thân vô dụng đến cỡ nào.
Trời dần hửng sáng.
Lại một đêm thức trắng, ngay khi mặt trời vừa hé sáng nơi hừng đông, Tạ Phong lại rời nhà.
Hắn không biết rốt cuộc bản thân phải đi đâu mới tìm được cô, nhưng hắn không thể ngồi yên một chỗ, như vậy hắn sẽ bị những đau khổ dày vò đến ch.ết mất. Hắn muốn bản thân là người đầu tiên tìm được cô, nhìn thấy cô bình an, hắn mới có thể giải bày nỗi lòng mình.
Tạ Phong dừng chân trước cửa một quán cà phê, dòng chữ Wisteria màu tím bắt mắt nằm ngay cửa, phía trên còn treo mấy cái chuông gió. Dường như ngày nào hắn cũng đi qua đây nhưng chưa một lần dừng lại. Nơi này như một bảo tàng cất giữ những kỉ niệm của hai người, có những thứ quá đẹp, đẹp đến chói mắt khiến người ta đau lòng.
"Tại sao lại đặt tên là Wisteria?"
"Vì Wisteria là hoa tử đằng, loài hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Chỉ cần một ngày nơi này còn, em vẫn sẽ yêu anh. Nếu có một ngày nơi này còn mà em không thể ở đây nữa, em mong anh sẽ tiếp tục. Đó gọi là vĩnh cữu."
Lần này hắn mở cửa, bước vào.
Nếu không có người đến lay gọi, chắc hắn sẽ đứng đó mãi mất. Người vừa tới là nhân viên phục vụ trong quán, người này Tạ Phong biết, là người Lam Tử Tuyết đặc biệt tuyển vào, khá thân thiết với cô. Nhưng xem ra cô bé này không nhớ anh, trông thấy vẻ ngoài của Tạ Phong lại hơi ngần ngừ, mãi đến khi hắn nhìn vào cô mới chỉ về phía cuối phòng.
"Người ngồi ở kia nói muốn gặp anh, nhờ em chuyển lời."
Tạ Phong nhìn về phía cô bé chỉ, chỉ thấy bóng lưng của một người phụ nữ, áo khoác da màu đen trông rất bắt mắt, thân phận rõ ràng không tầm thường. Nhưng hắn không nhớ mình có quen biết người này.
Như cảm ứng được có người đang nhìn mình, người phụ nữ kia quay đầu, bắt gặp ánh mắt Tạ Phong cô ta khẽ cong môi, nhưng rõ ràng không phải cười, mà là đang chế nhạo.
Tạ Phong gật đầu một cái, cô bé bên cạnh chạy trối ch.ết mất hút. Hắn bước về phía người phụ nữ kia, tự nhiên mà ngồi vào phía đối diện.
"Cuối cùng anh cũng chịu vào, nếu anh cứ đứng mãi ngoài cửa hết hôm nay, e rằng tôi sẽ không đợi nữa." Bích Chi tự nhiên nhấm một ngụm cà phê nguyên chất. Lúc này cô cần nhất là tỉnh táo, để không xông lên đánh nhau một trận với người đàn ông ngồi đối diện. Chuyện cô đã hứa với cô ấy nhất định phải thực hiện được.
Tạ Phong hơi cau mày, trên bàn có để sẵn một ly cà phê nguyên chất y hệt của Bích Chi, hắn chỉ nắm chặt lấy tay cầm, trầm giọng hỏi: "Cô tìm tôi?"
"Đúng, mà cũng không đúng." Bích Chi nhìn thẳng vào mắt Tạ Phong "Tử Tuyết muốn tôi đến gặp anh."
Sắc mặt Tạ Phong không chút biến đổi, hắn chỉ cụp mắt, hai tay đan vào nhau trở nên run rẩy. Bích Chi chú ý đến từng nhất cử nhất động của hắn, lúc này mới mãn nguyện mà thở ra một hơi.
Dù Lam Tử Tuyết có nói gì đi nữa, cô vẫn không muốn tha thứ cho người đàn ông này. Những điều cô ấy chịu đựng suốt bao năm qua, chỉ cần hắn dằn vặt một chút là xong sao? Hừ, chính vì trên đời người dễ dãi như Lam Tử Tuyết quá nhiều nên những người vô trách nhiệm như Tạ Phong mới càng ngày càng tăng.
Bích Chi đã ở đây đợi một tháng, ngày nào khi Lam Tử Tuyết ngủ cô cũng ra đây ngồi đợi Tạ Phong, không ít lần cô thấy hắn đi ngang qua nhưng không vào. Cơ hội cô đã cho hắn, còn nắm bắt hay không là do chính bản thân hắn. Nếu như hôm nay hắn đã ngồi trước mặt cô, xem như ông trời cũng đã cho hắn và cô ấy một cơ hội.
Cơ hội cuối cùng.
Lúc lâu sau, dường như tâm trí đã bình ổn trở lại, Tạ Phong mới ngẩng đầu: "Cô ấy..."
"Trước tiên đừng hỏi cô ấy ở đâu. Để tôi kể anh nghe một câu chuyện." Bích Chi đặt tách cà phê trên tay xuống bàn "Anh đã nghe Tạ Nhạc nói một số chuyện rồi đúng không?"
"Phải. Chuyện cô ấy bị bệnh, hai người bọn họ kết hôn giả, cả chuyện Đồng Đồng không phải con của cô ấy, tôi đều biết cả rồi."
Bích Chi nhìn Tạ Phong, ánh mắt ngập tràn căm hận và phẫn nộ. Nhưng hắn nhìn nhếch nhác như vậy, xem ra đi tìm Lam Tử Tuyết khá cực khổ, cô cũng không thể cứ chấp nhặt mãi được.
"Bệnh của cô ấy, là ba tháng sau khi anh đi phát hiện ra, trong đám cưới của tôi..." Như nhớ tới điều gì, giọng Bích Chi nghèn nghẹn.
"Thật ra anh và cô ấy có một đứa con, khi anh rời đi, đứa bé đã được khoảng một tháng rồi." Bích Chi mặc kệ Tạ Phong đang còn chấn kinh, nói tiếp "Trong đám cưới của tôi, cô ấy bị ngã, đứa bé... cũng vì vậy mà mất. Lúc đó xét nghiệm mới phát hiện ra bệnh trạng của cô ấy, đã là ung thư giai đoạn cuối. Chuyện này cũng chỉ có tôi và cô ấy biết, sau này Tạ Nhạc nữa là ba người. Anh là người thứ tư. Ban đầu là cô ấy không muốn cho ai biết, sau là cô ấy không muốn ai phải đau lòng."
Thảo nào khi hắn hỏi Đồng Văn, cậu ta hoàn toàn không biết gì, ra là không phải đang giấu hắn.
"Tôi còn nhớ lúc đó cô ấy yếu đến mức ngồi dậy cũng phải có người dìu mới được, cô ấy vốn thiếu máu, lúc xảy thai lại mất thêm rất nhiều máu, cả người không chút khí sắc nào, ăn một chút lại ói ra, thật sự rất giống người sắp ch.ết." Bích Chi trầm mặc một lúc "Nhưng tôi không ngờ đó chưa phải chuyện tồi tệ nhất. Cô ấy nằm viện hơn một tháng, lúc về nhà nói muốn ở một mình, tôi nghĩ cô ấy cảm thấy mọi chuyện rất khó chấp nhận vậy nên trong thời gian đó tôi không đến tìm cô ấy, còn nói với Lam Tử Uy cô ấy ra ngoài nghỉ dưỡng, không để người khác quấy rầy cô ấy."
"Cho đến ngày hôm đó, Lam Tử Trình đến tìm tôi, nói nó gọi cho chị nó nhưng cô ấy lại không bắt máy, nói tôi giúp tôi tìm chị nó giúp. Tôi dự cảm thấy chuyện chẳng lành nên lập tức đến tìm cô ấy. Kết quả là gì anh biết không?" Bích Chi cười nhạt hỏi Tạ Phong "Mấy đêm sau đó tôi đều mơ thấy tình cảnh ngày hôm đó, cổ tay cô ấy bị cắt một đường dài, máu chảy ra nhuộm đỏ nước trong bồn tắm, cô ấy nằm đó bất động, cho dù tôi có gọi thế nào cũng không nghe thấy, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ không bao giờ mở mắt nữa." Hai tay Bích Chi siết chặt lại "Lúc đó anh biết điều tôi ước là gì không? Tôi chỉ mong anh quay về. Nhưng không, không một cú điện thoại hay tin nhắn nào, tôi còn tưởng anh đã ch.ết nơi đất khách rồi!"
Hắn không hề về, vì hắn đang lo cho sự nghiệp của mình, hắn muốn làm gì đó cho tương lai của hai người. Nói ra có vẻ ngu ngốc, nhưng hắn không liên lạc với Lam Tử Tuyết chỉ vì hắn sợ tương lai không thể trở về, nên khi chưa chắc chắn, hắn không muốn cô cứ hi vọng rồi thất vọng. Hắn từng nghĩ rằng cứ như vậy sẽ là tốt nhất, nếu sau này hắn có thể trở về hai người sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
Thật ra không hề tồn tại cái gọi là "bắt đầu lại".
"Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói chỉ cần chậm chút nữa thôi, cô ấy sẽ ch.ết." Bích Chi nhìn Tạ Phong đang thẫn thờ, không thể chấp nhận được lời cô nói, trong thâm tâm đột nhiên có chút hả dạ "Trầm cảm, chứng sợ bóng tối, hội chứng tự làm đau bản thân, bác sĩ nói rằng đó chính là nguyên nhân cô ấy muốn tự sát."
"Lúc đó tôi thật sự không hiểu được, tại sao cô ấy lại làm thế, cho dù bệnh trạng cô ấy có xấu đến cỡ nào nếu cố gắng cầm cự thêm vài năm nữa cũng không thành vấn đề gì, tại sao phải tự sát? Đối với tôi, tự sát chính là cách ch.ết ngu ngốc nhất! Lúc đó ngay khi cô ấy tỉnh lại, tôi đã mắng cô ấy một trận, cuối cùng cô ấy nói gì với tôi anh biết không?" Mắt Bích Chi dần đỏ lên "Cô ấy ôm đầu nói với tôi rằng con của cô ấy là do cô ấy hại ch.ết, là cô ấy không cẩn thận mà vấp ngã, là cô ấy không hề biết đến bệnh trạng của mình nên không hề phòng bị, người ung thư không nên mang thai, là cô ấy cho nó cơ hội được sống nhưng chính cô ấy cũng là người cướp đi cơ hội đó. Tôi và cô ấy quen biết nhau lâu như vậy, tôi chưa từng trông thấy như vậy. Anh biết không? So với ch.ết còn dằn vặt hơn rất nhiều lần! Lúc đó anh ở đâu, ở đâu hả? Rõ ràng anh nói bản thân yêu cô ấy, vậy thì tại sao anh lại không chịu ở bên cô ấy? Tại sao? Tại sao chứ hả?!"
Tạ Phong như người mất hồn mặc Bích Chi chửi mắng, trong đầu hắn lúc này chỉ có mỗi hình ảnh cô nằm trong vũng máu, cả người lạnh ngắt, càng nghĩ càng khiến hắn lạnh run người.
"Bác sĩ bảo cô ấy mắc chứng trầm cảm nặng, sợ bóng tối, chứng tự làm đau chính mình. Lúc đó tôi còn không nghĩ nghiêm trọng đến vậy... Nhưng mấy tháng sau đó, cô ấy vẫn không chịu gặp ai, nói chuyện với bất cứ người nào, nếu không phải cắt cổ tay thì là không ăn uống." Lần nặng nhất còn nhảy từ trên cao xuống. Bích Chi định nói nhưng trông thấy vẻ mặt Tạ Phong lại thôi. Đã là người trong cuộc thì đâu ai sung sướng gì.
"Khoảng thời gian đó... tôi còn tưởng cô ấy không vượt qua nổi. Cho đến một ngày, hôm đó tôi đến cô nhi viện làm công ích..." Bích Chi ngừng lại "Là cô nhi viện lúc trước anh từng ở. Tôi trông thấy một đứa bé có đôi mắt rất giống anh, dù chỉ là đôi mắt... sau đó tôi đã đem nó đến cho cô ấy." Trên mắt Bích Chi hiếm khi lấp lánh ánh cười "Nhờ có đứa trẻ đó mà cô ấy thoát khỏi vực sâu do chính bản thân tạo ra, từng bước hồi phục lại. Cô ấy chịu uống thuốc, chịu ra khỏi nhà, chịu ăn uống đàng hoàng, chịu dẫn con gái đến trường. Anh cũng biết rồi đấy, đứa trẻ đó là..."
"Đồng Đồng." Giọng hắn khàn khàn, toàn bộ sức lực dường như đều đặt trong lời nói này "Rõ ràng cô ấy không hề sinh ra nó nhưng cô ấy lại nói với tôi nó là con gái của cô ấy và Tạ Nhạc."
Bích Chi hơi cáu "Vậy mà anh cũng tin?" định nói rõ ràng nguyên nhân Lam Tử Tuyết giấu Tạ Phong nhưng cô lại nhìn thấy khuôn mặt và hai tai hắn đỏ ửng, hô hấp khó khăn, ánh nhìn không có tiêu cự, trông hệt như đang thoi thóp chờ ch.ết.
Là vì không muốn nhìn thấy Tạ Phong như vậy nên Lam Tử Tuyết mới giấu giếm? Chắc là vậy rồi...
"Cô ấy giấu anh vì có nguyên nhân của cô ấy, cô ấy không muốn nói, tôi cũng sẽ không nói. Chỉ mong anh hiểu rằng, tình cảm của cô ấy trước giờ chưa thay đổi. Hôm nay tôi đến đây, một phần vì cô ấy nhờ vả tôi, một phần vì tôi không muốn lúc cô ấy rời đi, bên cạnh thiếu vắng người cô ấy yêu thương nhất."
Bích Chi đứng lên rời đi, đến khi bóng cô khuất xa rồi trong đầu Tạ Phong vẫn còn âm vang câu nói cuối cùng của cô.
"Căn nhà nhỏ dưới chân núi Nguyệt Lam."