Chương 42: Hôn đến ngạt thở
Editor: ChiMy
Hạ quyết tâm, coi như xui xẻo hôn phải một ruột heo đi,
Đôi môi run rẩy chạm vào vật khổng lồ nào đó, nước mắt tức thì chảy xuống, giờ phút này, tim cô đã muốn ch.ết rồi.
"Không cho phép khóc!" Đằng Cận Tư thấy cô khóc thì trong lòng rất phiền não, hơn nữa nước mắt cô nhỏ giọt xuống chỗ ấy, cảm giác rất không ổn, com mẹ nó bây giờ anh rất muốn mắng chửi người!
Lương Chân Chân thút thít, trong lòng nguyền rủa ác ma trước mắt này không được ch.ết tử tế hàng ngàn lần, ra cửa bị xe đụng ch.ết, đi bộ cũng bị gãy chân, tốt nhất cả đời không được yên ổn! ╭(╯╰)╮
Nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn không có gan chửi ầm lên, đầu lưỡi từ từ vươn ra, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ một cái trên vật nào ấy, nhanh chóng rụt lại về, nhất thời một trận buồn nôn, ghê tởm khiến cô muốn ói.
"Không có phản ứng." Đằng Cận Tư lạnh nhạt ném một câu, ý tứ rất rõ ràng: tiếp tục.
Đối mặt với cường quyền, cô không thể không cúi đầu, thôi miên bản thân xem nó là ruột heo, cô lè lưỡi ra ɭϊếʍƈ lần nữa, trong nháy mắt, khuất nhục và chua xót lan ra cả người, nước mắt giống như ngọc trai mà rơi xuống.
Cô không chịu nổi, thật không chịu nổi bị người khác làm nhục như vậy.
Mặc dù chỉ ɭϊếʍƈ một chút, Đằng Cận Tư vẫn cảm thấy chỗ đó có biến hóa nho nhỏ, không đợi anh mở miệng nói chuyện, nước mắt của cô gái kia như muốn bao phủ anh rồi.
Đáng ch.ết! Sao tuyến nước mắt lại dồi dào như vậy! Lại khóc nữa, quần của anh đều ướt hết rồi!
Tay nâng cằm cô gái đang khóc nức nở ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi người trực tiếp che lại cái miệng nhỏ nhắn đang gào khóc, ʍút̼ thật mạnh. Mỗi một cái đều như muốn cắn nát cô.
"Ưm. . . . . ." Lương Chân Chân còn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình không kịp phản ứng, đợi đến khi cô có cảm giác thì miệng đã bị phủ kín, căn bản không có cách nào hô hấp, sức lực này khiến cô đau đến khẽ cau mày.
Trong khi hôn, nơi nào đó liền bắt đầu có cảm giác, Đằng Cận Tư hưng phấn không thôi, quả nhiên là bảo bối mà anh nhận thức .
Lương Chân Chân quơ quả đấm nhỏ kháng nghị, nhưng lập tức ngừng lại, so với ɭϊếʍƈ ruột heo thì cô tình nguyện bị cưỡng hôn, ít nhất sẽ không khiến cô ghê tởm đến muốn ói.
Tay phải của Đằng Cận Tư từ từ trượt vào bên trong quần áo của cô, mò mẫm viên mềm mại kia, vuốt ve, trêu chọc, tay trái đè lại đầu của cô, ép buộc cô dán sát vào mình hơn.
Mãnh liệt đoạt lấy từng ngụm từng ngụm nước bọt ngọt ngào trong miệng cô, hung hăng ʍút̼ cắn đầu lưỡi của cô, ngón tay không tự giác tăng thêm sức lực, dưới bụng rất nhanh dâng lên một cỗ khô nóng quen thuộc.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ." Vì Lương Chân Chân vừa rồi mới khóc, hô hấp vốn khó khăn, mà nụ hôn này lại quá mức nóng bỏng nhiệt liệt, làm cho cô không chịu nổi, hô hấp như bị hút sạch.
Chỉ chốc lát cô cảm giác đầu óc choáng váng, cả căn phòng giống như đang xoay vòng vòng.
Trong nháy mắt, mất đi ý thức.
"Này. . . . . . Tỉnh lại!" Đằng Cận Tư đang tập trung tinh thần vào chuyên môn thì đột nhiên cảm giác có gì không đúng, lúc này mới phát hiện ra cô gái trong ngực ngất đi, buồn bực vỗ gương mặt của cô, không có phản ứng.
"SHIT! Không có lệnh của tôi ai cho em ngất!" Đằng Cận Tư căm tức quát, rốt cuộc cô gái này làm bằng gì! Đụng một chút là ngất!