Chương 81: Lương Chân Chân cái người không có khí phách này! (3000)
Editor: ChiMy
Lương Chân Chân chỉ cảm thấy sấm sét cuồn cuộn, rầm rập trên đầu.
"Mặc dù có chút cẩu huyết, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp khả thi, hơn nữa xem ra người đàn ông kia cũng không tệ lắm, có thể xuống tay." Tiết Giai Ny trầm ngâm chốc lát rồi nói.
"Đúng không, Cát gia mình nhìn người rất chuẩn, người đàn ông kia rất xứng đôi với Chân phi, khẳng định Thẩm Quân Nhã không nói đùa, mình thấy từ đầu đến cuối đều là do cô ta bám theo người ta, người ta căn bản không để ý tới cô ta." Giọng nói của Cát Xuyến kích tình dâng trào.
"Vốn Thẩm Quân Nhã thích bị người khác coi thường, đàn ông ưu tú như vậy chắc chắn cô ta sẽ không lấy được, vẫn là Chân Chân của chúng ta có phúc, nhất định sẽ tìm được một con rùa vàng."
"Đó là đương nhiên thôi..., này, mình đã nói với cậu, mình có một kế hoạch. . . . . ."
Mắt thấy hai cô càng nói càng thái quá, Lương Chân Chân có loại cảm giác ngổn ngang trong gió, hai người này là bạn bè của cô sao? Sao lại không nhìn thấy sự tồn tại của cô mà cùng nhau thảo luận làm sao để giúp cô theo đuổi một người đàn ông xa lạ?
"Điều quan trọng là các cậu biết người đàn ông kia họ gì tên gì sao? Phương thức liên lạc? Nhà ở ở đâu? Làm nghề gì sao?" Đột nhiên Tần Duyệt xen vào nói.
→__→∣∣∣
Một mảnh yên lặng đi qua, Lương Chân Chân"Vụt" một cái đứng lên, "Mình về nhà trước, tối mai gặp."
Sau khi nói xong cô không để ý tới hai người thâm tình kêu gọi ở phía sau nữa, đi như chạy trốn, mẹ nó, Giai Ny và Cát gia đang lập kế hoạch bán cô ra ngoài, thật là càng nghe càng kinh hãi.
Theo đuổi một người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp một lần? Thật sự cô không có quyết tâm này, hơn nữa, tên ác ma kia vẫn luôn bí mật cho người theo dõi mình, nếu như bởi vì loại chuyện kì lạ mà rước hoạ vào người, chắc cô muốn khóc cũng không có chỗ khóc quá.
Hiện tại còn chưa hoàn toàn chấm dứt với tên ác ma kia, cô vẫn nên cẩn thận, cho dù không phải vì mình, vậy cũng nên suy nghĩ cho mẹ Diệp và anh trai, bọn họ đều là người thân nhất của mình, không thể vì chuyện của mình mà liên lụy đến bọn họ.
Sau khi về nhà, mới phát hiện anh trai không có ở nhà, gọi điện thoại cho anh cũng là một chuỗi âm thanh kéo dài, nghĩ lại vẫn nên thôi, nếu anh không muốn nhắc tới, mình cần gì phải vạch vết sẹo của anh ra đây?
Lúc mười giờ tối, Lương Chân Chân thấy anh trai còn chưa về nhà, không khỏi hỏi "Mẹ Diệp, gần đây anh thường rất muộn mới về nhà sao?"
"Đúng vậy, nghe anh con nói công ty thăng chức cho anh rồi, nhưng mà lại điều đến chi nhánh công ty ở nước ngoài, theo mẹ thấy, thà ở lại thành phố C làm còn tốt hơn." Làm một người mẹ, đương nhiên Diệp Lan không hi vọng con trai đi xa như thế, về sau muốn gặp mặt cũng khó khăn, huống chi nó cũng lớn rồi, cũng nên lấy vợ sinh con rồi.
"Điều đến chi nhánh công ty ở nước ngoài sao?" Lương Chân Chân giật mình hỏi, đây là chuyện khi nào vậy?
"Mẹ cũng mới nghe được chuyện này từ miệng của A Huân vào tối hôm qua, tình huống cụ thể mẹ cũng không rõ ràng lắm, anh con rất vui mừng, còn nói cơ hội này rất khó có được, muốn cố gắng phấn đấu, sau khi trở về sẽ khiến mọi người phải rửa mắt mà nhìn."
Trong lòng của Lương Chân Chân co rút mạnh, xem ra anh trai đã thật sự chia tay với Thẩm Quân Nhã, trong lòng anh nhất định rất đau lòng, bằng không cũng sẽ không nghĩ tới việc ra nước ngoài phấn đấu, trở về chứng minh cho người nọ nhìn, nhưng mà, có ích sao?
Nằm ở trên giường, bỗng dưng lòng của cô phiền muộn, vì anh trai, cũng vì mình. . . . . .
Trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được, bụng căng to khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, cảm thấy khát nước, liền chống hai cánh tay lên đứng dậy rót cho mình một ly nước nóng, trong nháy mắt trong đầu hiện lên chuyện xảy ra tối hôm qua, ác ma chẳng những không có làm chuyện đó với cô. Ngược lại còn dịu dàng vuốt ve bụng mình, còn săn sóc dặn dò người giúp việc làm nước đường đỏ và chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho mình.
Tất cả những chuyện này giống như đoá phù du hư ảo sớm nở tối tàn, căn bản không có cách nào hiểu được sự chân thật của nó, lúc ăn cơm trưa, những lời mấy nữ sinh kia nói vẫn quanh quẩn bên tai, quả nhiên là mình quá ngây thơ rồi!
Á! Lương Chân Chân cái người không có khí phách này! Tại sao có thể vì được ác ma ban cho chút xíu ân huệ thì đã dao động rồi? Mày quên lúc trước anh ta đã nhục nhã mày thế nào sao? Quên mất cảm giác đau đớn khiến mày hận thấu xương sao? Quên lúc anh ta hung dữ vô tình lấy mẹ Diệp và anh trai ra uy hϊế͙p͙ mày sao?
Cô thầm mắng bản thân hàng ngàn lần, trong đầu giống như một thước phim chiếu đi chiếu lại nhiều chuyện lúc trước, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
****
Bang Manhattan của New York, party của giới thượng lưu khu phía Đông luôn xa hoa và hoa lệ quá mức. Bất kể là nhìn từ hiệu ứng ánh sáng hay cách sắp xếp cũng đều thấy nó vô cùng hợp lý và nhân tính hóa, chứ đừng nói tới bánh ngọt và rượu đã được chuẩn bị chu đáo, bày ra khiến người ta cảm thấy mình như một kẻ tham ăn trước bữa thịnh yến này.
Trong phòng khách cả nam lẫn nữ đều mặc những trang phục sang trọng quý phái, đồ trang sức được lựa chọn tỉ mỉ dưới ánh đèn càng phát ra hào quang chói mắt, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa và rượu sâm banh, lượn lờ quanh mũi.
Đằng Cận Tư một thân tây trang ver¬sace màu đen tự tin ưu nhã bước chậm rãi vào bên trong party linh đình, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ như được ông trời thiên vị sủng ái, điêu khắc ra hình dáng xinh đẹp tựa như thiên thần anh tuấn trong thần thoại, hoặc như ác ma tà tứ quyến rũ trong truyền thuyết, kết hợp cả hai thành một, khiến mọi người cảm thán về vẻ đẹp thần kì của anh, từng bước chân cũng thể hiện khí phách tôn quý bẩm sinh trên người anh.
"Khụ. . . . . . Thằng nhóc A Tư này vừa tới đã thu hút ánh mắt của mọi người rồi." Thư Nhĩ Hách cười nói với Cảnh Niệm Châu ở bên cạnh.
"Đúng vậy, anh xem những người đẹp xung quanh đều như muốn điên lên rồi, họ đang ước gì có thể bay tới đụng ngã anh ta, chỉ tiếc là. . . . . ." Cảnh Niệm Châu híp lại đôi mắt ngọc lưu ly tràn đầy ý cười.
Hôm nay anh ta chính là chủ bữa tiệc này ——"Úy Cốc" tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kĩ thuật Uý Cốc, không chỉ vậy, anh còn là con lai của bốn dòng nước. ( còn muốn biết rõ thân phận của anh xin vui lòng tham khảo qua bộ: Bảo Bảo vô địch: cha, cha bị bắn rồi !)(*)
(*): Đây là lời của tác giả, không phải của editor.
"Ngược lại tôi nghe Dịch Tiêu nói, thân đồng tử ( trinh tiết của đàn ông ) của A Tư đã bị một cô bé phá." Trong tròng mắt đen của Thư Nhĩ Hách lộ ra nồng đậm hứng thú.
"Hả. . . . . . Một cô bé? Vậy là chênh lệch tuổi tác rất nhiều sao.
Sao? Quả nhiên là không có đức hạnh, trâu già gặm cỏ non mà!" Cảnh Niệm Châu che miệng ho một tiếng.
"Anh Châu, cái gì mà trâu già gặm cỏ non vậy?" Giọng nói yêu kiều của Uý Hợp Hợp vang lên từ phía sau.
Một bộ đầm dạ hội màu vàng nhạt hở vai làm nổi bật lên phong thái kiều diễm của cô, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên tựa như cây đào mật chọc cho người khác mộng tưởng, cả người cô toả ra một loại khí chất linh động và đáng yêu.
Thư Nhĩ Hoàng cưng chiều ôm chặt cô dâu của mình, cánh tay vững vàng ôm chặt chiếc eo thon nhỏ của cô, không để cho cô ở đây hấp dẫn ánh mắt của bọn "lang sói", tròng mắt đen như mực liếc nhìn Cảnh Niệm Châu, tỏ vẻ cảnh cáo, "Không được dạy hư Hợp Hợp."
"Oa! Anh Hoàng, anh xem người kia, rất đẹp trai đó!" Đột nhiên Úy Hợp Hợp giống như là phát hiện ra một vùng đất mới bình thường chỉ hướng chính hướng bên này đi tới Đằng Cận Tư, mắt đen sáng tỏ giống như bầu trời Minh Nguyệt.
"Bảo bối, về sau không cho phép nói đàn ông khác đẹp trai ở trước mặt anh." Thư Nhĩ Hoàng cố ý trừng phạt cắn một cái ở trên vành tai của Hợp Hợp, có mùi dấm chua đây! Anh và Đằng Cận Tư cũng không phải là quen biết, trước đây có nghe qua anh hai nhắc tới người này, nhưng vẫn chưa được gặp mặt, lần này anh ngẫu nhiên mang Hợp Hợp tới Luân Đôn thăm bà cô, thuận đường tới đây vài mấy ngày, vừa đúng dịp anh muốn mở một buổi party thương mại.
Bởi vì ở đây quá nhiều người, Úy Hợp Hợp không dám giống như ở nhà động tay động chân với anh, chỉ có thể dùng bộ mặt thẹn thùng trừng mắt liếc anh một cái, bại hoại! Người ta rõ ràng đẹp trai hơn anh!
"A Tư, mau tới đây, tôi giới thiệu cho cậu hai người này." Cảnh Niệm Châu một phen kéo Đằng Cận Tư qua, chuẩn bị giới thiệu anh cho Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp biết.
"Anh Châu, thì ra là anh ấy là bạn của anh à!" Trong tròng mắt đen nhánh của Uý Hợp Hợp tràn đầy tò mò, hưng phấn nói.
Hách Nhĩ Hoàng khó chịu, cô dâu của mình hoàn toàn như không thấy sự hiện diện của mình, tập trung toàn bộ tinh thần vào trên người Đằng Cận Tư, anh không cần quan tâm anh ta là bạn của đại ca hay Cảnh Niệm Châu, anh không cần biết! Hừ!
Đằng Cận Tư nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp hoạt bát trước mắt này, trong đầu thoáng hiện qua gương mặt dịu dàng xinh đẹp của một người khác, nhất là cặp mắt trong suốt như con nai nhỏ, khắc sâu ở trong lòng của anh.
Ánh mắt hai người quan sát lẫn nhau "Mập mờ" như vậy đã hung hăng kích thích Hách Nhĩ Hoàng đứng ở một bên, anh không để lại dấu vết đưa tay nhéo ở ngang hông cô một cái.
"Á! Đau quá!" Úy Hợp Hợp bĩu môi trừng mắt nhìn về phía người nào đó.
"Bảo bối, đau bụng sao? Ngoan, anh và em đi toilet." Nói xong, liền cưỡng ép ôm chặt người ở trong ngực đi về phía toilet, căn bản không để ý tới sự kháng nghị và giãy giụa của cô.
Đáng thương cho bạn nhỏ Uý Hợp Hợp, bởi vì do không đủ sức giãy giụa, chỉ đành phải lưu luyến rời đi, trong lòng buồn bã không dứt: cô đau bụng hồi nào! Anh Hoàng đúng là đồ đáng ghét! Toilet cũng không phải là chỗ tốt gì, cô không muốn tới chỗ đó để bị xoa xoa bóp bóp chút nào, thiệt hư quá đi thôi!
"Bọn họ?" Đằng Cận Tư có chút không hiểu nhìn người đàn ông lạng lùng nửa ôm nửa kéo cô gái nhỏ kia đi.
"Khụ. . . . . . Cô dâu mới giận dỗi rồi, đoán chừng đợi lát nữa ra ngoài là tốt thôi." Cảnh Niệm Châu cười đến có chút mập mờ.
Đằng Cận Tư nửa khép mắt suy tư nói: cô dâu mới giận dỗi chính là như vậy sao? Cô gái kia đau bụng cũng là bởi vì. . . . . . Cái đó sao? Tại sao từ toilet đi ra ngoài là sẽ tốt rồi?
(OMG! Tha thứ cho cái người đàn ông thiếu hụt kiến thức về tình cảm, rất nhiều chuyện anh còn phải từ từ học tập, (⊙o⊙))