Quyển 2 - Chương 38: Vận mệnh bi thảm của Chu Vinh Vinh
Chu Vinh Vinh kéo hai chân mệt mỏi của mình trở về biệt thự Chu gia. Mới vào cửa đã thấy cả phòng khách đều là quần áo của mình. Nhìn Từ Tú đang đi xuống lầu, Chu Vinh Vinh không hiểu hỏi:
“Mẹ cả, đây là ý gì?”
"Có ý tứ gì? Không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Cô khiến công ty phá sản, lão gai đã lên tiếng từ giờ phút này cô không phải là con cháu của Chu thị.”
Từ Tú nhìn Chu Vinh Vinh hung hăng nói. Chu Vinh Vinh trước kia được sủng ái cũng không hề nể mặt bà và Chu Doanh Doanh. Hiện tại là lúc trả thù tốt nhất.
Nghe nói thế, sắc mặt Chu Vinh Vinh liền thay đổi, quỳ xuống trước người Từ Tú, ôm lấy chân của bà cầu khẩn:
“Mẹ cả, van cầu mẹ đừng đuổi con đi có được không? Nơi này là nhà con, mẹ đuổi con ra ngoài, xin mẹ đừng đuổi con đi có được không? Con đảm bảo từ nay về sau sẽ nghe lời mẹ nói.”
Chu Vinh Vinh khóc lóc cầu xin. Từ Tú nghe mấy lời này tuyệt đối không động lòng, lạnh giọng nói:
“Đây là ý của lão gia, cô muốn xin thì đi xin lão gia đi, tôi chỉ thi hành ý của ông ấy mà thôi. Có ai không kéo cô gái này ra ngoài cho tôi.”
Từ Tú ra lệnh cho người ở kéo Chu Vinh Vinh ra ngoài.
“Không cần, tôi không muốn đi ra ngoài, nơi này là nhà tôi, các người buông tôi ra…”
Chu Vinh Vinh giãy giụa nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài, quần áo cũng bị ném ra ngoài. Chu Vinh Vinh kéo hành lý nặng nề bước đi không có mục đích. Trời lúc này đổ mưa lâm râm, Chu Vinh Vinh ngước lên nhìn bi phẫn nói;
“Ông trời, chẳng lẽ đến ông cũng đối nghịch với tôi sao?”
Ngồi ở ven đường Chu Vinh Vinh khóc ồ lên, mấy ngày nay chuyện vẫn tốt sao đột nhiên lại trở nên không còn gì nữa thế này.
Ngay lúc đó có một người đàn ông đi tới bên cạnh, cảm giác có người đến gần Chu Vinh Vinh ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc hỏi:
“Các người là ai?”
Lời còn chưa nói xong đã bị người ta đánh bất tỉnh, sau đó cô được đưa lên một chiếc xe.
Tại biệt thự Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy mới vận động xong thấy Hạ Tịch Nguyệt đã ngất đi. Anh bước xuống giường mặc quần áo vào đi đến nhà giam của Ám Dạ.
Chu Vinh Vinh vừa tỉnh lại không biết mình ở nơi nào, ngoảnh đầu nhìn xung quanh, tay chân động đậy mới biết mình bị trói. Đúng lúc đó Âu Dương Thụy tiến vào thấy Chu Vinh Vinh đã biết chuyện gì đang xảy ra.
“Anh đã làm cho Chu thị phá sản, tôi vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi nhà còn chưa đủ sao?”
Nhìn Âu Dương Thụy, Chu Vinh Vinh gầm nhẹ.
“Biết Lâm Hinh Nhân ở đâu không?”
Âu Dương Thụy không nói lời nào, đi tới đi lui ở trước vạc thượng. Âu Dương Thụy cầm nắp của vạc thượng lên, lập tức có rắn bò ra ngoài.
"A ——."
Con rắn lớn đang thè lưỡi trước mặt Chu Vinh Vinh. Chu Vinh Vinh sợ hãi hét lên. Âu Dương Thụy đậy nắp lại cười nói:
“Cô ta ở đây. Những con rắn lớn và cô ta đang ở đây chờ cô đi theo cùng.”
Nghe được lời của Âu Dương Thụy nói Chu Vinh Vinh biết Lâm Hinh Nhân không có ở đây, càng thêm cắn chặt răng không thừa nhận mình hại Hạ Tịch Nguyệt. Giả vờ không biết chuyện xảy ra.
“Tôi không biết anh đang nói gì.”
“A…không biết sao? Tôi sẽ cho cô biết, tại sao hôm qua cô bị xâm phạm.”
Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh tà ác nói.
“Là anh, những người kia là do anh sắp xếp.”
Chu Vinh Vinh không thể tin được.
“Ha ha, dĩ nhiên nếu không co cho rằng chuyện tốt đó sẽ để cô gặp phải sao? Còn nữa tôi cố ý rút tiền đầu tư ở bữa tiệc sinh nhật của cha cô. Tôi chính là muốn cô nếm thử cảm giác bị người khác xa lánh rồi sau đó giống như chó nhà có tang bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Tại sao anh lại đối với tôi như thế?”
“Cô nói thử đi! Cô và Lâm Hinh Nhân hợp mưu hai ch.ết đứa con đầu tiên của Nguyệt Nguyệt, tôi muốn cho các người phải chôn cùng nhau.”
Âu Dương Thụy kích động nói, vừa dùng sức thắt cổ Chu Vinh Vinh.
"Buông—— tôi —— ra."
Âu Dương Thụy buông tay mình ra, sau đó lấy khăn lông lau tay mình.
"Khụ khụ khụ. . . . . . ."
Âu Dương Thụy mới vừa buông tay ra, Chu Vinh Vinh liền không nhịn được ho kịch liệt lên. Âu Dương Thụy lau xong tay của mình, nhìn Chu Vinh Vinh tàn nhẫn nói:
“Cô yên tâm tôi nhất định sẽ không cho cô ch.ết sảng khoái như vậy. Thấy đây là cái gì không?”
Âu Dương Thụy cầm một CD trong tay giơ lên.
“Đây chính là diễn xuất tối hôm qua của cô, tôi cố ý tìm người quay lại cho cô. Không biết người khác nhìn thấy nhiệt huyết sẽ sôi trào như thế nào đây..”
“Không cần, van xin anh đừng làm thế, anh sẽ phá hủy tôi mất. Tôi không biết lúc đó Hạ Tịch Nguyệt có đứa bé, van xin anh bỏ qua cho tôi một lần.”
Chu Vinh Vinh sợ hãi cầu xin.
“Thả cô, làm sao có thể? Tôi không chỉ muốn phá hủy cô mà còn muốn đem Chu thị nhổ cỏ tận gốc. Chỉ là cô không thể thấy được Chu thị của cô phá sản như thế nào, bởi vì khi đó cô không còn ở đây nữa.”
Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh nhẹ giọng nói. Giống như cô ta chỉ là một con kiến trong mắt anh. Cô ta hiểu rõ ý Âu Dương Thụy muốn giết mình, lập tức khóc lóc cầu xin:
“Tôi van anh đừng giết tôi có được không?”
Trầm mặc một hồi, Âu Dương Thụy nói:
"Cái này sao ——."
Âu Dương Thụy cố ý kéo dài trường âm.
“Đương nhiên là không, tôi đột nhiên nghĩ tới cách tốt nhất để giết cô hơn nữa còn khiến Chu thị lập tức tuyên bố phá sản. Không tệ đây là cách tốt, một mũi tên bắn hạ hai con chim.”
Thì ra Âu Dương Thụy trầm ngâm là đang nghĩ cách giết Chu Vinh Vinh. Chu Vinh Vinh nghe thấy liền hôn mê bất tỉnh.
Âu Dương Thụy xoay người ra lệnh cho Đông Phong:
“Bỏ cô ta vào trong vạc rắn, bị trúng độc ch.ết sau đó cho người lột quần áo cô ta ném vào rừng cây. Ngày mai trời vừa sáng cho người tung CD này ra ngoài.”
Âu Dương Thụy cầm CD trong tay giao cho Đông Phong. Sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Ngày thứ hai trên website lan truyền CD 4P của Chu Vinh Vinh. Trong clip những gã đàn ông kia đều được làm mờ, bối cảnh thay đổi thành rừng cây.
Cảnh sát vào sáng sớm đã phát hiện xác Chu Vinh Vinh ở trong một rừng cây, toàn thân đều lõa thể, nhiều chỗ trên người bị rắn cắn. Cảnh sát bước đầu phán đoán Chu Vinh Vinh cùng người khác 4P sau đó không kịp thời rời khỏi nên bị rắn độc cắn, không kịp cấp cứu nên tử vong.
Bởi vì nơi này thưa thớt người cho nên có kêu cứu cũng không ai nghe, vì vậy mà ch.ết không nhắm mắt. Hiện tại Chu thị xem như đã lạc phách, cảnh sát điều tr.a qua loa sau đó kết luận án.
Cuộc sống riêng của Chu Vinh Vinh không được kiềm chế hơn nữa Âu Dương Thụy đã tuyên bố rút tiền nên những người chơi cổ phiếu rối rít bán tháo cổ phiếu ra. Giá cổ phiếu của Chu thị đã chạm đáy rồi. Âu Dương Thụy ra lệnh cho Lãnh Hiên không ngừng mua cổ phiếu Chu thị, có bao nhiêu mua hết. Âu Dương Thụy trở thành cổ đông lớn nhất của Chu thị.
Chu thị đã chính thức phá sản, Chu Đông nằm ở bệnh viện thấy tin tức này lập tức phát bệnh lần nữa và ch.ết trên giường bệnh. Ông ta ch.ết nhưng không biết rốt cuộc mình đã đi nhầm bao nhiêu bước mà dẫn đến tình cảnh hôm nay.
Từ Tú cùng Chu Doanh Doanh nghe tin Chu Đông qua đời vô cùng cao hứng. Lập tức mở quỹ bảo hiểm lấy hết châu báu bán lấy tiền mặt tìm đường chạy.
Từ Tú và Chu Doanh Doanh biết chuyện Chu thị phá sản cho nên mới lo bán số châu báu này tìm đường lui sợ lâu ngân hàng sẽ khóa tài khoản. Mở quỹ bảo hiểm ra Từ Tú và Chu Doanh Doanh không khỏi choáng váng, quỹ bảo hiểm rỗng tuếch.
"Tiền đâu?"
Chu Doanh Doanh ngây ngốc hỏi, bọn họ nào biết Chu Đông vì Phúc Giai Tân nên đã đầu tư hết. Ông ta bán hết của cải lấy tiền mặt để mua thiết bị cho dự án này.
“Mẹ không có tiền chúng ta nên làm gì đây? Làm sao chúng ta sống được…ô…ô…”
Chu Doanh Doanh vừa nghĩ đến đôi tay mềm mại của mình về sau phải làm việc nặng nhọc thì khóc ồ lên.
“Khóc cái gì mà khóc? Lão già kia tới ch.ết cũng không chừa cho chúng ta chút tài sản, lão nương đã đi theo ông ta cả đời. Con đi xem trong nhà có gì đáng tiên thì bán hết đi, nếu không ngân hàng tới niêm phong lại thì không còn gì nữa.”
Từ Tú vừa nói vừa thu dọn hành lí đem những thứ đồ đáng tiền cất vào.
“Đúng, mẹ nói đúng. Con sẽ đi dọn ngay bây giờ.”
Hai mẹ con tranh thủ dọn những thứ đáng giá trong nhà. Đối với loại ăn lại nằm này đến miệng ăn núi lở cũng chẳng thể đủ được.
Mà Chu Đông ch.ết thì chỉ có bà vợ hai là người đau lòng nhất. Bà là người duy nhất không phải vì tiền mà gả cho Chu Đông. Bà thật lòng thương ông ta không có mục đích gì khác.
Nhưng Chu Đông không biết quý trọng, Chu Đông cưới bà hoàn toàn vì muốn có con trai. Nhưng Chu Đông vĩnh viễn không biết bà không phải không thể sinh mà là không muốn sinh con. Mọi người đều nói nếu yêu một người đàn ông, yêu đến sâu tận tim can sẽ vì anh ta mà sinh một đứa bé.
Mà bà thì lại hoàn toàn khác biệt vì yêu người đàn ông này không muốn sau này đứa bé sẽ giống ông ta nên mới không sinh đứa bé ra. Khi Chu Đông biết bà không sinh con được nên cưới thêm một người phụ nữ khác về, bà hận ông ta nhưng không muốn rời khỏi ông ta.
Hiện tại Chu Đông mất, bà phát hiện trong lòng mình chưa từng hận ông ta. Dùng tiền để dành của mình mua một khu đất chôn cho Chu Đông. Cả đời này tấm màn bi ai của Chu Đông đã rơi xuống rồi.
Mà Âu Dương Thụy là cổ đông lớn nhất của Chu thị cho nên khi Chu thị phá sản sẽ về dưới trướng của tập đoàn Âu Dương. Anh làm xong chuyện của Chu thị sau đó kêu Lãnh Hiên xử lí những chuyện nhỏ còn lại.
Mà tiếp sau anh còn phải đến Hạ thị để xử lí nghiệp vụ công ty. Hạ thị dưới sự điều hành của Hi Triết rất ngột ngạt cho nên Âu Dương Thụy mất khá nhiều thời gian để chỉnh lại mới xong.
Vốn nhân viên và cổ đông của Hạ thị đều cảm thấy bi quan nhưng khi Âu Dương Thụy đến thì tinh thần phấn chấn lên. Họ biết Âu Dương Thụy đến thì công ty sẽ không phá sản cũng không bị các công ty khác thu mua.
Âu Dương Thụy đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc Hạ thị, Hạ Tịch Nguyệt gọi điện thoại đến. Thấy vợ gọi Âu Dương Thụy để cây bút trong tay xuống, nhanh chóng nhận điện thoại.
“Vợ?”
“Chồng ơi, em mới thấy trên tin tức có nói Chu Vinh Vinh ch.ết ở trong rừng còn có Chu Đông đột tử ở bệnh viện, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Vợ à thường có những chuyện trùng hợp như vậy đó, em đừng quan tâm làm gì, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“A…là như vậy sao, bây giờ anh đang rất bận hả?”
Hạ Tịch Nguyệt quan tâm hỏi.
“Ừ, có chút, anh đang thu dọn cục diện rối rắm của Hạ thị đấy.”
Âu Dương Thụy nói giọng tỉnh bơ.
“A, vất vả cho anh rồi.”
Nghe được Âu Dương Thụy đang xử lí chuyện của Hạ thị, Hạ Tịch Nguyệt lập tức lấy lòng anh.
“Không cực, vợ anh mới cực. Bởi vì khuya sau khi trở về anh đem tất cả khổ cực hôm nay thả trên người vợ anh, cho nên vợ ơi, em mới cực khổ.”
Âu Dương Thụy cười nói, giống như chỉ cần nghe thấy giọng nói của Hạ Tịch Nguyệt thì mệt mỏi đều tan biến.
“Anh….không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt sa sầm mặt cúp điện thoại.
“Ai….vợ ơi, nhớ phải ăn cơm trưa đấy.”
Âu Dương Thụy quan tâm dặn dò.
“A, biết rồi, anh cho rằng em vẫn là con nít ư, ăn cơm cũng phải đợi anh dặn nữa. Anh cũng phải nhớ ăn cơm đấy, không nên vội vàng mà bỏ bữa. Không có việc gì nữa em cúp máy trước.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong cũng cúp điện thoại.
"Ừ."
Nghe được Hạ Tịch Nguyệt quan tâm, Âu Dương Thụy thật là vui vẻ chịu không được.
Cúp điện thoại, Hạ Tịch Nguyệt vẫn không yên lòng Âu Dương Thụy , đứng dậy đi tới phòng bếp gọi thím Trương chuẩn bị thức ăn Âu Dương Thụy thích, sau đó đem đến cho anh.
Làm xong thức ăn Hạ Tịch Nguyệt không kịp chờ đợi kêu tài xế đưa cô đến chỗ Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt không nói trước cho anh biết muốn làm cho anh bất ngờ.
Hạ Tịch Nguyệt đi tới Hạ thị, trực tiếp đi lên lầu cuối phòng làm việc của tổng giám đốc. Bởi vì trước kia Hạ Tịch Nguyệt thường đến công ty cùng cha cho nên phần lớn mọi người đều biết Hạ Tịch Nguyệt, không có ai ngăn cản cô.
Đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Hạ Tịch Nguyệt từ khe hở của cánh cửa nhìn vào trong. Khi vừa nhìn vào Hạ Tịch Nguyệt nổi trận lôi đình.
Cô thư kí lắc lắc thân hình uyển chuyển của mình đi tới phòng làm việc Âu Dương Thụy, gõ cửa tiến vào, đặt cà phê lên bàn, sau đó kiều mỵ nói:
"Tổng giám đốc, đây là cà phê của anh.”
“Ừ, cô có thể đi ra ngòa.”
Âu Dương Thụy nói nhưng không ngẩng đầu lên.
Cô thư kí thấy Âu Dương Thụy không để ý tới mình, lập tức cởi quần áo của mình muốn quyến rũ Âu Dương Thụy, người nào không biết thực lực của Âu Dương Thụy, ai không muốn quyến rũ anh? Bởi vì biết Âu Dương Thụy sẽ không ở lại Hạ thị lâu cho nên vội vã to gan muốn quyến rũ anh.
Có lẽ là cô tự tin mình quá xinh đẹp. Trên người cô không còn một mảnh vải, mị hoặc kêu Âu Dương Thụy:
“Tổng giám đốc, anh xem người ta một chút đi.”
Âu Dương Thụy vừa định ngẩng đầu lên bảo cô ta cút ra ngoài thì nhìn thấy cô ta đã lột sạch quần áo, lại nghe âm thanh của cửa, anh nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt.
“Vợ?”
Âu Dương Thụy kêu thành tiếng, thư kí nghe thấy Âu Dương Thụy kêu vội quay đầu nhìn theo tầm mắt của Âu Dương Thụy.
Cô ta nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt khí thế hung hăng đi vào, đem thả hộp đồ ăn trên bàn Âu Dương Thụy, sau đó nhặt hết quần áo của cô thư kí mở cửa sổ thả toàn bộ ra ngoài đó.
Sau đó cô gọi bộ phận an ninh:
“Trên đây có một người thích cởi truồng, làm phiền các người lên đưa cô ta đi.”
Cúp điện thoại, Hạ Tịch Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mặt nói:
“Từ giờ trở đi cô bị khai trừ, cô không còn là nhân viên của Hạ thị nữa.”
Người phụ nữ kia lấy tay che kín thân thể của mình, hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt nói:
“Tại sao lại khai trừ tôi?”
“Vì tôi là tổng giám đốc của Hạ thị.”
Hạ Tịch Nguyệt khí phách nói.
"Cô. . . . . ."
Nữ thư kí nhìn Âu Dương Thụy hi vọng anh nói một câu. Nhưng Âu Dương Thụy thủ chung trong mắt anh chỉ có Hạ Tịch Nguyệt, đâu còn nhìn đến ai khác nữa.
Chốc lát hai người an nình vào đưa cô ta ra ngoài.
“Các người buông tôi ra, buông tôi ra…”
Người nữ thư kí giãy giụa, nhưng nhân viên an ninh không để ý. Cô ta cứ như vậy mà bị lôi ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt chỉ đơn giản khai trừ cô ta, nếu Âu Dương Thụy thì sẽ không đơn giản như vậy mà bỏ qua cho cô ta, anh phân phó ra ngoài không cho phép bất kì công ty nào mướn nữa.
Sau khi cô gái kia bị đưa đi, Hạ Tịch Nguyệt chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn bộ dạng của cô khí thế hung hãn, anh cười ôm lấy eo của cô nói:
“Còn đang tức giận à, ghen hửm?”
“Anh không cảm thấy nên giải thích với em một chút sao?”
Hạ Tịch Nguyệt nhíu mày hỏi Âu Dương Thụy.
“Không phải em nhìn thấy từ đầu đến cuối sao, còn cần anh giải thích gì nữa.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói.
Thì ra anh đã sớm biết mình ở ngoài cửa, cũng chờ mình xông vào.
“Hừ, thật đúng là muốn làm hỏng cái gương mặt yêu nghiệt này.”
Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi tức giận nói.
"Ha ha ha ~, như vậy em đã có thể không muốn anh sao, anh biết vợ anh thích mỹ nam, không đúng như thế thì em sẽ không thích xem phim Hàn.”
Âu Dương Thụy vui vẻ trêu ghẹo cô. Thấy hộp đồ ăn trên bàn, Âu Dương Thụy mở ra vui mừng nói:
“Cám ơn vợ yêu, vợ anh rất tốt với anh, biết anh không có ăn cơm nên cố ý mang cơm đến đây. Vợ yêu, em cực khổ rồi.”
"Cái đó đúng."
Hạ Tịch Nguyệt lại thấy cà phê trên bàn, chân mày không khỏi nhíu lại, dặn dò anh:
“Về sau không được để bụng rỗng uống cà phê, sẽ đau dạ dày.”
“Tuân lệnh vợ.”
Âu Dương Thụy nói xong há miệng ăn thức ăn Hạ Tịch Nguyệt mang đến.
Nếu ngày nào cũng được ăn thức ăn vợ mình mang đến thì tốt biết bao. Âu Dương Thụy vừa ăn vừa vui mừng nghĩ trong lòng.