Quyển 3 - Chương 3: Tranh tài
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt quay lại trường học. CÒn nửa giờ nửa cuộc thi đấu sẽ bắt đầu, vừa đến phòng tập vũ đạo, đã nhìn thấy cô giáo Lý Sảng đang lo lắng cầm điện thoại gọi.
Vì Hạ Tịch Nguyệt bị thương Âu Dương Thụy bế cô đến bệnh viện tình huống lúc đó đương nhiên không gọi điện thoại được. Lý Sảng thấy Hạ Tịch Nguyệt lập tức chạy tới lo lắng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, em đã đi đâu, còn nửa giờ nữa phải thi đấu rồi, em rốt cuộc đã đi đâu?”
Lý Sảng nói xong mới thấy vết thương trên chân Hạ Tịch Nguyệt, kích động hỏi:
“Chân của em sao vậy?”
Thấy cô giáo kích động Hạ Tịch Nguyệt tự thuật lại chuyện mình vừa gặp phải.
“Trời ơi em như vậy sao có thể tranh tài? Mặc dù hôm nay rất quan trọng nhưng đối với một vũ công thì chân rất quan trọng.” Lý Sảng khuyên.
“Không, em muốn tham gia.”
Hạ Tịch Nguyệt kiên trì nói.
“Giày của em đâu?”
Thấy Hạ Tịch Nguyệt kiên trì như thế Lý Sảng không biết làm sao. Nhắc tới giày Hạ Tịch Nguyệt mới nhớ đôi giày kia không thể mang, bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Thụy, bởi vì cô biết anh nhất định sẽ an bài giúp cô. Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt bất lực, anh vội nói:
“Đã cho người mua giày mới cho em rồi, sẽ tới nhanh thôi.”
Nghe được giọng nói của Âu Dương Thụy, Lý Sảng mới chú ý đến anh, bởi vì vừa nãy chỉ lo cho Hạ Tịch Nguyệt mà không để mắt đến anh đang ở bên cạnh. Bà nhìn Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi:
“Anh ta là ai?”
Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt mà nói:
“Anh ấy là chồng em/”
“Em đã kết hôn?”
Lý Sảng lúc tới kích động nói.
"Vâng.”
Hạ Tịch Nguyệt gật đầu trả lời. Nghe được Hạ Tịch Nguyệt nói mình là chồng của cô, Âu Dương Thụy cảm thấy có chút tự hào.
Đang lúc ấy thì, Đông Phong cầm cái hộp tiến vào. Thấy Đông Phong, Âu Dương Thụy liền nói với Hạ Tịch Nguyệt đang ở trong ngực mình:
"Đi thôi, chúng ta đi vào đổi giày thôi."
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt đi vào, Lý Sảng đứng đó nhìn Âu Dương Thụy tản ra khí thế cường đại, có chút cảm thán:
“Nguyệt Nguyệt, chồng của em không phải là người bình thường, hai mươi năm rồi gặp không biết bao nhiêu người nhưng không có ai như cậu ta tản ra khí thế kinh người như vậy. Nguyệt Nguyệt gả cho cậu ta rốt cuộc là phúc hay là họa?!”
Thay giày xong Hạ Tịch Nguyệt chuẩn bị ra ngoài liền bắt gặp Diệp Hân Hân. Diệp Hân Hân thấy Hạ Tịch Nguyệt thì kinh ngạc nói:
“Làm sao cô vẫn còn ở đây?”
Nghe được lời nói của Diệp Hân Hân, Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy mình như đang nghe chuyện cười:
“Tôi không ở đây thì ở đâu, không phải cô đã làm việc gì trái với lương tâm sợ tôi xuất hiện chỗ này chứ?”
Đúng là Hạ Tịch Nguyệt đang hoài nghi Diệp Hân Hân bỏ đinh vào giày của cô. Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt nói như vậy Diệp Hân Hân lộ vẻ bối rồi, sau đó cố trấn định lại:
“Tôi không biết cô đang nói gì?”
Sau đó chạy ra ngoài. ở sau khán đài Hạ Tịch Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc người chủ trì nói:
“Xin mời phần biểu diễn của trường Mark Lan chúng ta.”
HÍt một hơi thật sâu, Hạ Tịch Nguyệt di chuyển ra ngoài, lần đầu tiên diễn xuất trên sân khấu Hạ Tịch Nguyệt không tránh khỏi khẩn trương. Nhưng từ từ Hạ Tịch Nguyệt nhập tâm vào vũ điệu đó, từ từ quên đi đau đớn ở chân mình, quên mất người xem ở dưới khán đài, hoàn toàn nhập thần vào nhân vật.
Tình yêu đối với hoàng tử rất sâu đậm đến cuối cùng mụ phù thủy đã dùng ma pháp mà quên mất công chúa, Hạ Tịch Nguyệt diễn rât thật, giống như cô là công chúa vậy. Cuối cùng đã tới đoạn Hạ Tịch Nguyệt cần xoay 18 vòng rưỡi, Hạ Tịch Nguyệt nhón chân lên quay vòng một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng. . . . . . 17 vòng, 18 vòng, 19 vòng, 20 vòng.
Hạ Tịch Nguyệt phá vỡ kỷ lục vượt qua 18 vòng rưỡi, tất cả người xem dưới khán đài đều đứng dậy cổ vũ cho cô. Vào giờ khắc này Hạ Tịch Nguyệt biết mình đã thành công, cô rơi nước mắt cảm động: “Cha, cha có thấy con không? Con gái cuối cùng đã thành công rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt không phát hiện dưới khán đài có một đôi mắt nhìn từng động tác hoàn mỹ của cô từ đầu đến cuối.
“nn, mình đã trở về.”
Anh ta nói ở trong lòng. Đứng ở phía sau sân khấu, Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt biểu diễn tản ra sức quyến rũ anh nhìn cô đến ngây người.
Tấm màn rơi xuống, Âu Dương Thụy nhạy cảm phát hiện Hạ Tịch Nguyệt có điều bất thường. Anh biết nhất định dược hiệu đã hết, xuyên qua đám người anh trực tiếp ôm Hạ Tịch Nguyệt đi.
Cổ Tây chạy tới phía sau sân khấu, nhìn thấy một người đàn ông om Hạ Tịch Nguyệt đi. Không sai người đàn ông dưới khán đài chính là bạn thân nhất của Hạ Tịch Nguyệt và Vân Nặc.
Đi tới bệnh viện, Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt tới phòng bệnh, nhìn cô đau đớn, trong lòng Âu Dương Thụy như có ngàn con kiến đang cắn xé. Thấy Tư Đồ Triệt, Âu Dương Thụy túm lấy cổ áo của anh, hung hăng nói:
“CẬu nhanh lên tiêm cho cô ấy thuốc giảm đâu đi.”
Tư Đồ Triệt thấy Âu Dương Thụy nổi điên, bất đắc dĩ nói:
“Không có, dù sao mình cũng không cho cô ấy dùng. Chẳng lẽ cậu muốn cả đời cô ấy không đứng lên được nữa sao?”
“Cậu…”
Nghe tiếng rên khổ sở của Hạ Tịch Nguyệt Âu Dương Thụy buông cổ áo của Tư Đồ Triệt ra. Vừa đụng phải chuyện của Hạ Tịch Nguyệt Âu Dương Thụy đã không còn chút lí trí nào. Nhìn cô đau đớn anh đưa tay mình đến trước miệng của cô:
“Em nếu đau thì cắn anh đi, anh muốn sang sẻ nỗi đau cùng em.”
Hạ Tịch Nguyệt cảm động nhìn Âu Dương Thụy, cố nén nước mắt rơi xuống, bởi vì mỗi giọt nước mắt rơi xuống Âu Dương Thụy sẽ đau lòng một lần. Hạ Tịch Nguyệt nhìn cánh tay trước mặt không do dự cắn lên. Thấy Hạ Tịch Nguyệt cắn tay mình Âu Dương Thụy không cảm thấy đau đớn, anh cười.
Hạ Tịch Nguyệt chọn lựa đau cùng anh. Rốt cuộc sau một giờ đau đớn Hạ Tịch Nguyệt từ từ ngủ mê man. Tư Đồ Triệt thấy cánh tay Âu Dương Thụy đang chảy máu, anh quan tâm hỏi:
“CÓ cần mình băng bó cho cậu một chút không?”
“Không cần, mình muốn cảm nhận được đau đớn của cô ấy.”
Vào lúc đó thì Đông Phong gõ cửa đi vào.
"Như thế nào? tr.a được là ai chưa?"
Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi, người dám đả thương bao bối của anh, anh nhất định phải đem chặt ra làm trăm mảnh.
Âu Dương Thụy sai đông Phong đi mua giày đương nhiên không chỉ có đơn giản như vậy. Chính vì muốn để Đông Phong đi điều tr.a hung thủ hại Hạ Tịch Nguyệt.
Nghe được Âu Dương Thụy hỏi, Đông Phong cung kính trả lời: “Từ máy giám sát ngoài hành lang cho thấy sau khi thiếu phu nhân đi về, có cô gái tên là Diệp Hân Hân đi vào phòng thay quần áo. Thuộc hạ còn trả được vốn kịch bản này cô ta được giao vai chính nhưng sau đó thiếu phu nhân trở về trường nên chuyên qua cho thiếu phu nhân đảm nhận vai chính này. CÒn cô ta diễn vai nữ thứ.”
Thuộc hạ nghĩ do ghen tị với phu nhân đoạt đi hào quang của mình cho nên đã bỏ đinh vào giày. Mục đích là khiến cho thiếu phu nhân không lên sân khấu được. CÒn những thứ này là phát hiện ở trong tủ treo quần áo của cô ta.”
Đông Phong vừa nói vừa cầm đinh mũ trong tay đưa tới trước mặt Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn mà hận không thể phóng hỏa, đem những thứ đã gây đau đớn cho bảo bối của mình thiêu đốt hết. Đông Phong lại nói tiếp:
“Diệp Hân Hân là con gái của một đổng sự trong hội đồng quản trị của trường Mark Lan, trong nhà còn sở hữu một công ty. Môn chủ, chúng ta nên xử lí thế nào?”
Nhìn Âu Dương Thụy Đông Phong xin phép. Âu Dương Thụy nắm chặt đinh mũ trong tay, tàn nhẫn mà nói:
“CÔ ta không phải thích nhất là khiêu vũ sao, tìm người phế hai chân của cô ta, nhớ nhất định không giết người tôi chỉ muốn thấy hai chân tàn phế làm sao khiêu vũ thôi. Tôi muốn phá hủy thứ ý nghĩa nhất đời cô ta. Còn tìm người thu mua công ty của gia đình cô ta.”
‘Bất kể ai làm hại bảo bối của anh, anh muốn người đó phải trả giá gấp trăm lần.’ Âu Dương Thụy thầm quyết trong lòng.
“Dạ, môn chủ.”
Đông Phong nhận lệnh ra ngoài, còn Âu Dương Thụy đi tới cạnh Hạ Tịch Nguyệt.
Thấy Âu Dương Thụy như thế Tư Đồ Triệt lẳng lặng đi ra ngoài.
Mà Diệp Hân Hân vừa xuống sân khấu đi tới tủ quần áo của mình muốn đem đinh vứt đi. Ở trên sân khấu nhìn thấy dáng vẻ hoàn hảo của Hạ Tịch Nguyệt, Diệp Hân Hân cảm thấy bối rối, sợ lúc khiêu vũ mắc phải sai lầm. TÌm kiếm nhưng Diệp Hân Hân vẫn không thấy mớ đinh đó đâu.
"Đi đâu rồi, mình rõ ràng để lại đây mà?"
Diệp Hân hân lầm bầm lầu bầu nói
“Có phải hôm qua hoảng hốt quá nên để quên ở nhà.”
Nghĩ tới khả năng này Diệp Hân Hân lập tức thu thập đồ đạc của mình nhanh chóng chạy ra khỏi trường học. MỚi vừa ra khỏi trường, đã đụng phải một chiếc xe hơi.
"A ——."
Diệp Hân Hân thét chói tai, sau đó ngã trong vũng máu. Đông Phong ngồi kế vị trí tài xế thấy Diệp Hân Hân đã ngã, hướng về phía tiểu đệ bên cạnh nói:
"Làm rất tốt, đi thôi."
Sau đó hai người liền biến mất ở trong màn đêm. Giống như tất cả mới vừa rồi đều chưa từng xảy ra qua.
Sáng ngày thứ hai Hạ Tịch Nguyệt tỉnh dậy, mở mắt ra thấy Âu Dương Thụy ở bên giường mình cả đêm, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, Hạ Tịch Nguyệt đau lòng nói:
“Sao anh không nghỉ ngơi chút đi?”
"Anh không sao."
Thấy Hạ Tịch Nguyệt không có việc gì, Âu Dương Thụy cũng không có gì lo lắng cả. Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy dấu răng đỏ trên cánh tay của Âu Dương Thụy, vành mắt cô hồng hồng, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương hỏi:
“Đây là do em cắn sao?”
Lúc đau ý thức của cô mơ hồ, cho nên cắn tay Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy cười cười không nói gì.
"Rất đau sao?"
Hạ Tịch Nguyệt đau lòng nói.
"Không đau."
Âu Dương Thụy vừa nước mắt của Hạ Tịch Nguyệt vừa nói.
“Gạt người, vết thương sâu như vậy nhất định rất đau. Thật xin lỗi.”
Nghe được Âu Dương Thụy nói không đau, Hạ Tịch Nguyệt thì càng cảm thấy áy náy. Nước mắt Hạ Tịch Nguyệt rơi xuống như chuỗi trân chân, Âu Dương Thụy ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng nói:
“Thật không đau, em không biết khi cắn anh thì anh vui nhường nào đâu, bởi vì em nguyện ý để cho anh đau cùng em. So với nhìn mình em đau khổ chi bằng anh đau cùng em, đối với anh điều đó là hạnh phúc chứ không phải đau đớn.”
Nghe được Âu Dương Thụy lời nói, Hạ Tịch Nguyệt cảm động u mê, từ trong ngực Âu Dương Thụy ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Thụy thâm tình kêu lên:
"Ông xã."
Tiếp sau cô chủ động dâng đôi môi anh đào của mình lên hôn Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt chủ động dùng lưỡi của mình quấn lấy Âu Dương Thụy, điều này càng làm cho nhiệt huyết trong người Âu Dương Thụy dâng trào.
Tay anh bất giác luồng vào trong quần áo của Hạ Tịch Nguyệt. ở thời điểm kích tình này Âu Dương Thụy rời khỏi môi của Hạ Tịch Nguyệt, cũng lấy tay mình ra, nhẹ nhàng cài lại nút áo cho cô. Hạ Tịch Nguyệt còn đang trầm mê trong nụ hôn thấy Âu Dương Thụy đột ngột rời đi, cô không hiểu hỏi:
"Sao vậy?"
“Thân thể em không tốt mà.”
Âu Dương Thụy nhìn cô cười nói. Anh dựa vào nhẫn nại cực lớn mới có thể nhịn không muốn cô.
“Không sao, em bị thương ở chân, thân thể không có việc gì.”
Biết Âu Dương Thụy lo lắng cho thân thể của mình Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên vui mừng. Nhìn bộ dạng của cô như vậy Âu Dương Thụy cười:
“Anh biết em muốn nhưng thân thể bây giờ của em quá yếu, anh không thể vì vui vẻ trước mắt mà làm em mệt mỏi nếu không tính phúc sau này của anh không còn nữa.”
“Ai nói em muốn chứ?”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận, mình cũng chỉ muốn làm anh vui anh lại nói như vậy. Sau đó nằm xuống giường đắp chăn lại, xoay người sang chỗ khác không để ý tới Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy thấy cô tức giận đáng yêu, anh cởi giày chui vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy hông của Hạ Tịch Nguyệt sau đó thỏ thẻ bên tai cô:
“Vợ ơi, anh yêu em.”
Hạ Tịch Nguyệt ở phía trước nghe được lời này, cười vui vẻ. Sau đó cô nhắm hai mắt lại, Âu Dương Thụy dỗ dỗ cô ngủ sau đó xuống giường đi ra ngoài. Đông Phong đứng ở hành lang, Âu Dương Thụy hỏi:
"Như thế nào?"
"Đã làm xong, ngày mai công ty Diệp Thị sẽ thuộc về chúng ta."
Đông Phong nhìn Âu Dương Thụy trả lời.
“Người phụ nữ kia đâu?”
Âu Dương Thụy nói người phụ nữ đương nhiên là Diệp Hân Hân.
“Hai chân đã bị cưa rồi, về sau khẳng định không thể khiêu vũ nữa.”
Dq lạnh lùng nghĩ trong lòng ‘làm hại thiếu phu nhân, giữ cho cô ta một mạng đã là phước của cô ta rồi.’
“ừ, làm tốt lắm. Không có việc gì nữa, cậu về đi.”
Diệp Hân Hân ở bệnh viện thấy mình nằm trên giường bệnh liền vén chăn lên thấy hai chân của mình bị cưa đi, nhìn cha đang ở bên cạnh, Diệp Hân Hân khóc lóc kích động hỏi:
"Cha, chân của con đâu rồi, chân của con đâu?"
Diệp Hân Hân gào thét lên, thấy con gái như vậy Diệp Hùng rơi nước mắt đau lòng nói:
“Bị cưa rồi. Con bị hôn mê ở ven trường học, nếu không phải do người ta tốt bụng đưa tới bệnh viện thì mạng đã không còn. Đi tới bệnh viện phát hiện chân của con phần lớn đã bị thương rồi, nếu không cưa sẽ ảnh hưởng đến toàn thân nguy hiểm tính mạng. Cho nên cha đã đồng ý cho người ta cưa chân con.”
"Không ——."
Nghe thấy lời cha mình nói, Diệp Hân Hân gào thét bi thương.
“Chân của con, không có chân sao con có thể tiếp tục khiêu vũ. A ——."
Diệp Hân hân ngã lên giường, chảy nước mắt ‘tại sao có thể như vậy, tại sao? Tại sao? Đời mình coi như xong rồi. Tại sao?’
Diệp Hân Hân tuyệt vọng ngất đi. Thấy con gái như vậy Diệp Hùng đau lòng muốn ch.ết, lại nghĩ đến công ty mình sắp bị thu mua, cả đêm thức trắng bạc cả tóc. Mình rốt cuộc đã đắc tội với ai mới gặp phải tai họa như thế.
"Ai ~."
Diệp Hùng than thở, đắp kín mền cho Diệp Hân Hân, sau đó liền đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nguyệt ở trong viện hai ngày không chịu nổi mùi sát trùng của bệnh viện la hét muốn Âu Dương Thụy mang mình về nhà. Hạ Tịch Nguyệt hiện tại gần như là khách quen của bệnh viện Tư Đồ Triệt rồi.
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt chán ghét mùi khử trùng của bệnh viện, dĩ nhiên đồng ý đưa cô về nhà điều trị. Tư Đồ Triệt tới phòng bệnh dặn dò:
“ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, không để chân dính nước nếu không sẽ nhiễm trùng.”
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt đi ra cửa, quay lại nói với Tư Đồ Triệt:
“Cảm ơn cậu.”
Sau đó liền ôm Hạ Tịch Nguyệt về nhà. Mỗi ngày Âu Dương Thụy vừa tan tầm, sẽ tự mình đến phòng ngủ thay thuốc cho Hạ Tịch Nguyệt. Vốn Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt bị thương, liền muốn ở nhà chăm sóc cô. Nhưng Hạ Tịch Nguyệt không đồng ý, nói:
“Anh không thể vì em mà trễ nãi việc ở công ty, anh như thế là hôn quân rồi. Em không muốn làm đắc Kỷ đâu.”
Thật sự không thể bảo ban được Hạ Tịch Nguyệt anh đành id làm. Nhưng mỗi ngày Âu Dương Thụy tan việc sớm hai giờ trở về thay thuốc cho cô.
Tối hôm đó đến thời gian tắm, Hạ Tịch Nguyệt không cho Âu Dương Thụy tắm giúp mình mà kiên trì tự mình làm. Nhưng Âu Dương Thụy không đồng ý, anh ôm cô tới phòng tắm cời quần áo giúp cô.
Cô trần truồng trước mặt chồng mình còn Âu Dương Thụy lại nhìn cô không chớp mắt, Hạ Tịch Nguyệt ảo não nói:
“Anh đừng nhìn em chằm chằm như thế có được không?”
“Không được, thân thể vợ anh không cho anh xem thì ai xem? Bây giờ anh không ăn được thì không cho nhìn luôn à?”
Âu Dương Thụy cười nói.
“Anh……”
Hạ Tịch Nguyệt bị nghẹn không nói được lời nào. Cuộc đối thoại kiểu này ngày ngày đều diễn ra, cả tháng Âu Dương Thụy đau khổ.
Âu Dương Thụy nhìn khiến cho Hạ Tịch Nguyệt thẹn thùng đỏ mặt.
Âu Dương Thụy thu hồi ánh mắt của mình, nghiêm túc tắm cho cô. Âu Dương Thụy cẩn thận lau chùi thân thể của cô, sợ dính nước vào chân. Tắm rửa xong, anh quấn khăn tắm cho cô sau đó ôm cô trở lại phòng.
Trở về phòng đổi thuốc cho cô, nhẹ nhàng cởi băng gạc trên chân cô ra. VỪa thổi vừa bôi thuốc, sau đó anh hỏi:
"Đau không?" Nhìn Âu Dương Thụy lo lắng chăm lo cho mình như vậy, chẳng còn cảm giác cao cao tại thượng bình thường nữa, Hạ Tịch Nguyệt cảm động nói:
"Không đau, không đau chút nào."