Chương 22: Nguy hiểm đêm khuya
Seattle, Một tòa biệt thự ở ngoại thành, không khí hết sức ẩm ướt, mát mẻ, tinh khiết, trong suốt.
Gần tối, ánh nắng chiều rực rỡ phía chân trời, một bóng dáng ưu nhã thon dài đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngưng mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gương mặt tinh xảo không thể tìm thấy tỳ vết, nhẹ nhàng, lười biếng, giống như tiểu yêu tinh, tản ra một cỗ yêu mị.
Đã tới Seattle hai ngày rồi, như trong dự liệu của Tô Cầm, cô cùng Lãnh Mặc Phàm trải qua cuộc sống như một đôi tình nhân. Ban đêm vĩnh viễn dây dưa hoan ái, ban ngày, nhàn nhã ngồi trong ngôi biệt thự to lớn này, cô nhàn tản kéo sợi mì, thưởng thức rượu, uống trà. Loại cuộc sống này khiến Tô Cẩm cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn, tuy nhiên cô lại lo lắng, càng cùng người đàn ông này gần gũi, cô càng sợ rằng ngày sau không thể tách rời.
Ngoài cửa sổ cách đó không xa, trên bãi cỏ, hai cô gái nhỏ đáng yêu mắt xanh tóc vàng cùng một chú cún con truy đuổi chơi đùa, không buồn không lo, Tô Cẩm nhìn đến mất hồn, khóe miệng khẽ nâng lên, đột nhiên, một cánh tay bền chắc tráng kiện ôm lấy cô áp vào lồng ngực phía sau.
"Thích trẻ con sao? Sắp tới chúng ta cũng sinh một đứa đi!" Lãnh Mặc Phàm đem cằm chống đỡ ở trên vai của cô trầm thấp cười nói.
"Anh mời tôi , không phải chỉ là để cho tôi thể nghiệm cuộc sống sao!" Tô cẩm khóe miệng co giật một chút, trợn tròn mắt.
"Tôi cảm thấy cuộc sống như thế này rất tốt." Lãnh Mặc Phàm chớp chớp mắt, hôn lên gò má của cô.
"Không có một chút gì mang tính khiêu chiến, thật nhàm chán." Tô Cẩm xoay người nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh thể hiện sự bất mãn của mình.
Lãnh Mặc Phàm bị cô bắt được ánh mắt kia tia Duệ Mang, hí mắt nói: "Đi theo tôi."
Tô Cẩm ngẩn ra, cùng anh lên lầu, đi vào trong phòng ngủ, Lãnh Mặc Phàm từ trong tủ treo quần áo lấy ra một bộ dạ phục màu đen đưa cho cô: "Mặc nó vào."
Dứt lời, quay sang mở tủ sắt bên cạnh, từ bên trong lấy ra hai khẩu súng nhỏ ném cho cô,sau đó lấy ra một chiếc mắt kính màu đỏ sậm, rồi cầm một chiếc đồng hồ đeo tay tinh sảo của phái nữ đi tới đặt ở trước mặt cô, Tô Cẩm cầm chiếc mắt kiếng lên liếc mắt nhìn, ồ một tiếng, chiếc kính này bề ngoài ưu nhã đơn giản chỉ như mắt kính bình thường, nhưng thật ra là một bộ hỏa lực chứa lượng thuốc nổ cực lớn, mà còn lại chính là đồng hồ bấm giờ từ xa.
"Tôi ở dưới lầu chờ em." Lãnh Mặc Phàm bá đạo nâng cằm cô lên, mãnh liệt hôn môi của cô, sau mấy giây mới xuống lầu.
Tô Cẩm đợi sau khi anh xuống, liền nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người, mặc vào bộ dạ phục màu đen, phần cổ váy khoét sâu hình chữ V, ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô như ẩn như hiện, phía sau cũng lộ ra một khoảng lưng rộng tạo ra một đương cong mê người, hấp dẫn, tản ra sự mê hoặc.
Đem hai khẩu súng dắt lên bên đùi, cô đeo kính lên, Tô Cẩm đi tới trước gương, thuần thục trang điểm sau đó chậm rãi bước xuống lầu.
Ngoài cửa bên trong chiếc xe màu đen ,Lãnh Mặc Phàm đang nghiêng đầu phiên dịch tài liệu , quay ra vừa đúng lúc nhìn thấy, dưới ánh trời chiều xuất hiện một hình dáng mê hoặc lòng người, trong con mắt nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Ngồi lên xe, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lái ra biệt thự, trên con đường rộng lớn chiếc xe chạy thẳng về phía trước, đi theo hướng này chính là đi về phía biên giới nước Mĩ , không biết từ lúc nào, phía sau chiếc oto màu đen, xuất hiện ba chiếc xe việt dã màu xanh lá cây đuổi theo, một đường thông suốt hướng tới mục tiêu phía trước.
Ở trên xe, Lãnh Mặc Phàm đem laptop đưa cho Tô Cẩm, nhỏ giọng ra lệnh: "Nhớ lấy mấy gương mặt này , đây là mục tiêu tối nay của em."
Tô Cẩm chỉ dùng thời gian ba giây, đem khuôn mặt của bốn người ghi nhớ, ba người da đen, một người da trắng, không có bất kỳ tài liệu bối cảnh, cô cũng không hỏi, bởi vì sát thủ có một quy tắc, chỉ có nhiệm vụ, không có nguyên nhân, không có mục đích, cô chỉ cần hoàn thành yêu cầu của ông chủ .
Hình như Lãnh Mặc Phàm cũng không muốn nói điều gì nữa, anh dựa lưng vào ghế, đèn đường hai bên cửa xe lướt qua nhanh chóng, chiếu lên khuôn mặt của anh lúc sáng lúc tối, vẻ mặt không biến sắc, tản ra hơi thở nguy hiểm.
Sau hai giờ đi đường, tầm bảy giờ rưỡi, xe lái vào một khu đất, nhìn bên ngoài cửa xe thấy cảnh vật, kiến trúc bên ngoài Tô Cẩm có thể thấy được không khí mang hơi thở máu tanh, mà thường những chỗ như thế này, giấu giếm vô số sát thủ. Từ trong góc, bên trong cửa kính xe, cô nghiêng mắt nhìn thấy ánh mắt theo dõi của những người đó, bọn chúng nhìn chăm chú, dò xét anh dọc đoạn đường họ tiến vào.
Tại sao Lãnh Mặc Phàm lại đến đây? đáy lòng Tô Cẩm đầy kinh ngạc, bởi vì những nơi như thế này thường kinh doanh những thứ phi pháp, ví như: súng ống, quân hỏa, ma túy.
Xe dừng lại ở trước cổng, từ phía sau song sắt mấy người da đen nhanh chóng ra đón. Lãnh Mặc Phàm xuống xe, mặc dù là người Châu Á, nhưng anh có chiều cao 1m85, cặp mắt sắc bén như báo săn, cả người để lộ ra khí phách đứng đầu thiên hạ. Mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại có một phong thái uy nghiêm, bóng dáng quyến rũ của Tô Cẩm bước xuống , ung dung khoác cánh tay của anh, theo anh tiến vào, sau lưng mấy chiếc xe viêt dã quân dụng màu xanh lá cây cũng dừng lại, từ bên trong xe bước xuống mười vệ sĩ mặc âu phục đi theo phía sau bọn họ.
Bên kia cánh cổng là một không khí khác hẳb, khắp nơi đều hiện ra vẻ giàu sang đến mức thô tục, bước qua một đài phun nước, đi vào trong đại sảnh không gian sáng ngời. Trong phòng, trên ghế sa lon đã có bốn người ngồi ở đó, ba người da đen, một người da trắng. Sau khi Lãnh Mặc Phàm tiến vào, giây thứ nhất, ánh mắt của bọn họ thoáng qua một tia biến sắc, bốn người nhìn chăm chú một cái, đứng dậy lấy tiếng Anh chào hỏi: "MR. hall."
"Mời ngồi." Lãnh Mặc Phàm mỉm cười khoát tay một cái, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với bọn họ.
Bốn người ngồi xuống, ánh mắt tất cả đều quét qua người phụ nữ phương đông xinh đẹp bên cạnh Lãnh Mặc Phàm, mê người, ưu nhã, thần bí. Trong đó ánh mắt của người da trắng dừng ở bộ ngực của cô mấy giây, Tô Cẩm thoải mái thể hiện nụ cười nịnh nọt, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Mặc Phàm.
Lúc này phục vụ đi tới tìm hỏi, Tô Cẩm ngẩng đầu trả lời một câu, "Cho tôi một ly cà phê, cám ơn." Khi nói chuyện, bàn tay thon dài khép lại đưa lên trán, gỡ cặp mắt kính xuống tùy ý đặt lên bàn, dùng ánh mắt sùng bái khao khát nhìn Lãnh Mặc Phàm, giống như trong mắt cô chỉ có anh là người nắm quyền duy nhất hiện hữu.
Trầm mặc mười giây, một người da đen đột nhiên vỗ bàn thô lỗ nói: "Hall tiên sinh, anh đã đích thân đến đây, còn chúng tôi cũng không phải chỉ tới tán gẫu, chúng tôi đối với việc giảm giá xuống 10% của anh lần này cảm thấy bất mãn hết sức, tôi hi vọng chúng ta vẫn duy trì giá tiền giao dịch như trước."
Bên cạnh một người da đen có hình xăm tục tằng cũng cất giọng thô thanh nói: "Xin Hall tiên sinh nghiêm túc suy tính một chút lời nói của anh em tôi." Trong giọng nói có vài phần uy hϊế͙p͙.
Lúc này người da trắng nhe giọng cười ha ha: "Lấy tài lực của Hall tiên sinh, há lại sẽ để ý đến chút lợi nhuận nhỏ bé này đây?"
"Cho các người cái giá này là tôi đã trả cao hơn 5% rồi, tôi không cho rằng cái giá này là không hợp lý." Lãnh Mặc Phàm cười nhạt trả lời, nụ cười cũng không tới đáy mắt, hiện ra vài tia lạnh nhạt.
Hai người da đen trẻ tuổi lúc này nhất thời tức giân, tay đã để bên thắt lưng, "Ngươi thật là quá đáng."
Người áo đen cầm đầu ánh mắt ý bảo bọn họ đừng xúc động, sau đó ánh mắt lại lộ ra tia uy hϊế͙p͙ ý vị nhìn về Lãnh Mặc Phàm, "Chúng ta đã có mấy năm giao dịch lui tới, trở mặt đối với người nào cũng không tốt, xin Hall tiên sinh suy tính yêu cầu của tôi."
Người đàn ông da trắng nhìn thẳng vào mắt bốn người, ánh mắt quay về hướng Lãnh Mặc Phàm thoáng qua ý cười lạnh: "Đây là chuyện có lợi cho cả hai bên, nếu tiên sinh không đồng ý e rằng sẽ xảy ra cảnh đổ máu tại đây. Hall tiên sinh còn có điều gì tốt hơn muốn suy tính?"
Bốn người này theo thứ tự là bốn lão đại của các thế lực ngầm chế tạo và buôn bán quân hỏa , mà bọn họ muốn giao dịch quân hỏa đều thông qua Lãnh Mặc Phàm làm cầu nối tiêu thụ ở các quốc gia, nhưng điều khiến Lãnh Mặc Phàm thấy tức giận là bốn người này lòng tham không đáy, mặc dù thương vụ mua bán lần này đối với việc kinh doanh của anh chỉ là chút lợi nhuận nhỏ, nhưng bốn người này chỉ biết tìm mọi cách lấy tiền của người khác, cũng không chịu đi tìm hiểu chút tính cách của anh, nếu như bọn họ biết rằng Lãnh Mặc Phàm tối nay xuất hiện ở đây có nguyên nhân gi, bọn họ sẽ hối hận khi trọc giận ông chủ này.
Tô Cẩm không nói một lời, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng đã rất nồng nặc rồi, bốn người này đang vì lấy được ích lợi mà dương dương tự đắc, tại thời điểm đắc chí, bọn họ cũng không có phát hiện, người đàn ông đang ngồi trầm mặc trên ghế tuy anh đang mỉm cười nhưng bên trong sát ý đã hiện lên rõ ràng.
"Tất nhiên, tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này."
"Không cần phải suy nghĩ thêm về chuyện này nữa!" Một người da đen đứng lên, cường ngạnh nói, ở trong mắt bọn họ, Lãnh Mặc Phàm chỉ là một người hiểu về buôn bán, cũng không hiểu được phản kháng quý tộc thì có kết cục như thế nào.
Lãnh Mặc Phàm híp híp mắt, kéo môi cười một tiếng: "OK, vậy mọi người cứ vui vẻ hưởng thụ bữa tối, tôi có việc đi trước." Nói xong, anh ưu nhã đứng dậy, Tô Cẩm kéo anh, môi đỏ mọng cười đến quyến rũ mê người, bốn nam nhân ánh mắt nhất trí đều nhìn chăm chú vào người của cô đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ra khỏi phòng, Lãnh Mặc Phàm kéo kéo bộ âu phục ngồi vào trong xe, trầm thấp kêu một tiếng: "Lái xe."
Xe chậm rãi chạy qua cửa chính, dưới kính cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm cuối cùng cũng quay lại nhìn kiến trúc sau lưng, nhẹ nhàng đè xuống biểu tượng an toàn, chỉ nghe tiếng tít tít vang lên, xe chậm rãi chạy nhanh trên con đường dài bên sườn núi, chỉ nghe sau lưng"Oanh" một tiếng, tiếng nổ mạnh trấn động một vùng trời vang lên, tạo ra một ngọn lửa cao ngất trời,chiếc oto màu đen cùng mấy chiếc xe việt dã hộ tống đã đi xa lúc này cũng lái ra khỏi khu vực bị ảnh hưởng, biến mất trong đêm đen.