Chương 30: Giao chiến

Lúc 4h, Lãnh Mặc Phàm ôm người bên cạnh theo bản năng, nhưng mà chỉ chạm được khoảng trống lạnh lẽo. Anh trực tiếp tỉnh giấc, mở mắt ra. Sao bên gối không còn bóng dáng của Tô Cẩm? Đột nhiên, lòng anh dâng lên dự cảm xấu, anh nhanh chóng gạt khăn tắm trên bàn bước ra cửa.


“Có thấy Tô tiểu thư đâu không?” Lãnh Mặc Phàm xuống lầu, lập tức hỏi vệ sĩ.
Một vệ sĩ trả lời: “Tô tiểu thư ra ngoài một tiếng trước.”
“Vì sao các anh không ngăn cô ấy lại?” Lãnh Mặc Phàm tức giận gầm nhẹ.


“Xin lỗi ông chủ, Tô tiểu thư dặn dò chúng tôi không được đánh thức anh. Hơn nữa, chúng tôi cũng không ngăn được cô ấy.” Vệ sĩ nhớ lại ánh mắt của Tô Cẩm, sợ hãi đáp.


“Tìm vị trí của cô ấy giúp tôi.” Lãnh Mặc Phàm lạnh giọng hạ lệnh, quay lại phòng khách. Trên ghế sôpha, tay anh cầm ly rượu đỏ cứng ngắc giữa không trung khi nhìn thấy sợi dây chuyền dưới đáy ly rượu. Anh đùng đùng lửa giận, lấy sợi dây chuyền ra, thấp giọng nguyền rủa: “Người phụ nữ ch.ết tiệt.”


Hóa ra vừa rồi cô cám dỗ anh trên giường, làm anh vừa lòng, là cố ý khiến anh mệt mỏi, còn cô nhân cơ hội đó chuồn ra ngoài. Dựa vào tính cách của cô, anh không cần nghĩ cũng biết lúc này cô đang làm gì, nhất định là trắng trợn đi tìm tên sát thủ kia .


Lãnh Mặc Phàm đoán rất chính xác. Lúc này Tô Cẩm đang ngồi trong xe thể thao mui trần đi bon bon trên đường phố! Vẻ ngoài mê người đặc biệt gây chú ý, cô tin chắc sát thủ kia vẫn ẩn núp bên cạnh cô, chờ cơ hội để giết cô. Chính vì vậy, từ lúc cô lái xe rời khỏi khu biệt thự, cô vẫn luôn chú ý những chiếc xe đi theo phía sau. Đương nhiên, dụ rắn ra khỏi hang thường sẽ có thu hoạch bất ngờ, có một chiếc việt dã màu đen kín mít đang đi theo cô!


available on google playdownload on app store


Nhưng Tô Cẩm không phát hiện được, phía sau xe việt dã còn có một chiếc xe hơi màu đen bình thường khác cũng vẫn luôn đi theo xe của cô từ xa không nhanh không chậm. Trong xe hơi, hiện lên khuôn mặt cương nghị của người đàn ông phương Đông, góc cạnh rõ ràng, đẹp trai xuất sắc, môi mím chặt, ánh mắt kiên định, dường như rất khó nắm bắt.


Sau lần Lục Thiểu Đình rời đi, hắn vẫn không ngừng chú ý Tô Cẩm. Ngược lại tối hôm qua, hắn nhận được cuộc điện thoại thần bí từ “S”, người đầu kia ra lệnh cho hắn kết thúc nhiệm vụ lần này, cũng bảo hắn mau chóng về nước phục mệnh. Hôm nay là ngày cuối ở Seattle nên hắn thấy nhàm chán, chỉ đơn thuần muốn tr.a chút hành tung của Tô Cẩm mà thôi. Đặc công có cảm giác cực kì nhạy bén, hắn cảm thấy chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều. Mà hắn cũng rất muốn biết mình sắm vai gì trong nhiệm vụ lần này.


Hình như hắn vận khí tốt (số đỏ), vừa đến giao thì nhìn thấy xe Tô Cẩm phóng qua trước mặt, đi thẳng đến chỗ đường phố sầm uất. Hắn có chút tò mò người phụ nữ này ra ngoài làm gì, đồng thời, hắn cũng phát hiện dường như xe việt dã phía trước đi không lệch hướng, bám đuôi xe cô.


Tô Cẩm trực tiếp lái xe vào hầm để xe, hạ mui xe xuống, đồng thời dừng xe ở giữa bãi đậu xe để trốn chiếc xe bám đuôi phía sau. Đèn pha sau lưng rọi sáng, chiếc xe việt dã lao xuống, dừng ở cửa hầm gửi xe, đèn sáng nhưng không đi tiếp, ngồi trên xe là sát thủ ngoại quốc. Hắn biết Tô Cẩm đã phát hiện ra hắn, mà hắn cũng đang đợi cơ hội để công kích cô.


Xe Lục Thiểu Đình đi sau cũng lao xuống, đồng thời bấm còi thúc giục xe việt dã đang chắn phía trước. Lục Thiểu Đình nhìn xuyên qua cửa kính xe việt dã, cảm nhận được nguy hiểm. Chỉ thấy trong xe, họng súng đen ngòm đang nhắm về phía hắn. Lục Thiểu Đình chợt kinh, nằm xuống trong một giây, một viên đạn bắn xuyên qua chỗ ngồi của hắn.


Lục Thiểu Đình nằm trên ghế xe không nhúc nhích, suy nghĩ thật nhanh. Hắn lập tức hiểu được mục đích của Tô Cẩm, dụ sát thủ xuất hiện.


Tiếng súng qua đi, tình cảnh ba bên đã hết sức rõ ràng. Lúc này, chỉ thấy đèn xe chói mắt từ trong hầm để xe mờ tối chiếu tới, chiếu thẳng đối diện với đèn xe việt dã. Ánh sáng xuôi ngược đan vào nhau làm hạn chế tầm mắt, chỉ cần chạm một cái sẽ bùng nổ màn giao chiến quyết liệt.


Lúc này, xe trong nhà để xe chậm rãi tiến tới, bùm mấy tiếng, phía sau cây cột truyền tới tiếng bắn mãnh liệt, Tô Cẩm ra tay.


Sát thủ lợi dụng cửa xe việt dã làm lá chắn, bắt đầu phản kích. Hai bên cách nhau năm mươi mét, giao chiến kịch liệt làm tiếng còi báo động vang lên ầm ĩ. Vách tường nổ tung, Tô Cẩm không quên ẩn mình nhìn bốn phía bị phá hủy.


Mà trong cuộc chiến này, người có địa thế tốt nhất chính là Lục Thiểu Đình. Tên sát thủ phía trước căn bản không biết sự tồn tại của hắn mà nghĩ rằng hắn chỉ là người dân lành bình thường, hoặc cho rằng phát súng vừa rồi đã lấy mạng hắn. Dường như tên sát thủ kia chỉ chuyên chú đối phó Tô Cẩm, căn bản chưa từng nghĩ tới, phía sau có một khẩu súng chĩa đúng vào tim hắn. Một phút sau màn giao chiến, bên ngoài hầm để xe đã có tiếng người xôn xao, tiếng còi báo động đã thu hút sự chú ý của họ. Lục Thiểu Đình không chút do dự, bắn một phát súng dứt khoát vào tim của tên sát thủ.


Khi đạn xuyên qua ngực, sát thủ hoảng sợ trợn to hai mắt, dùng hết sức lực xoay người, nhìn người đàn ông đẩy cửa xuống xe rồi ngã xuống.
Lục Thiểu Đình hạ giọng nói vào bên trong: “Đừng nổ súng, là tôi.”
Phía sau cây cột, Tô Cẩm kinh ngạc giơ súng bước ra: “Tại sao lại là anh? Anh theo dõi tôi?”


Lục Thiểu Đình không trả lời, mà đi đến bên người tên sát thủ, lục tìm trong túi của hắn ta, cuối cùng tìm được di động. Anh cầm chiếc điện thoại lên nhìn, mặt hơi biến sắc rồi nhanh chóng đút nó vào trong túi, nói với Tô Cẩm: “Đi mau, cảnh sát sắp tới”.


Tô Cẩm nghe được tiếng còi báo động ngoài cửa, khẽ nhíu mày. Lục Thiểu Đình đi đến bên người cô, chỉ chỗ cửa sổ chạy thoát thân: “Đi đằng kia.”






Truyện liên quan