Chương 66: Anna báo thù
Edit: susublue
Đây không phải lần đầu tiên Lãnh Mặc Phàm lĩnh giáo tính tình của người phụ nữ này, anh đành phải thỏa hiệp, “Muốn tôi đồng ý cũng được, nhưng phải để cho người của tôi giúp em.”
“Không cần, tự tôi có thể hoàn thành.” Tô Cẩm không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối, chuyện này liên lụy tới người trong cơ quan chính trị của Mĩ, cô không muốn để anh dính vào.
“Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày hỏi.
“Với tôi mà nói, nhiệm vụ rất đơn giản.” Tô Cẩm tự tin cười, trong nụ cười cũng đầy sự liều lĩnh.
Lãnh Mặc Phàm bị nụ cười của cô làm cho ngây người, lập tức cúi người bá đạo hôn lên môi của cô, triền miên với cô trên sô pha, đôi chân thon dài của Tô Cẩm cuốn lấy thắt lưng anh, say sưa chìm đắm trong cuộc hoan ái này với anh, tạm thời quên hết mọi chuyện phiền toái.
Thời gian trôi qua đến ba giờ sáng, màn đêm bao phủ khắp rừng cây, đen tối không chút ánh sáng, thú hoang tru lên như ác ma gào thét, trong rừng núi lúc này đã bị mai phục, lúc này, ở trên trên núi đá, một bóng người đang bám víu trèo lên, trèo trên vách núi đá một cách linh hoạt nhanh chóng, tới một độ cao nhất định, Tô Cẩm đánh giá khối đá này một lần nữa, tiếp theo đó, dieinxdaafnlleqysdnn lấy một gói thuốc nổ ở sau ba lô ra dùng một thanh sắt cố định vào một góc, xác định không có sai lầm, cô mới leo xuống, cất mọi trang bị đi, âm thầm đi đến bên cạnh, giữa cây cối um tùm có một chiếc xe việt dã màu đen được giấu sẵn, cô mở cửa ngồi vào, đồng thời ấn nút mở tất cả thiết bị theo dõi lên, một đường từ ngục giam đi về vị trí của cô, như vậy cô có thể xác định ròng rọc sẽ vận hành.
Tuy rằng chờ đợi lâu nên buồn tẻ, nhưng không có lúc nào Tô Cẩm buông lỏng cảnh giác, những lời cha nuôi nhắc nhở vẫn còn bên tai, lần này có khả năng còn người khác tham gia.
Giọt sương sớm đầu tiên rơi xuống cửa kính xe, sắc trời dần dần sáng lên, trong rừng cây có một cô gái lười biếng như vừa mơ tỉnh giấc, không khí tươi mát, từng tầng từng lớp đều xinh đẹp, nếu không phải đang chờ chấp hành nhiệm vụ, Tô Cẩm thật sự muốn đi leo núi.
Từng giây từng giây trôi qua, Tô Cẩm thám thính được tin tức, thời gian xuất phát từ ngục giam đại khái là chín giờ, hai giờ chiều mở phiên toà, nhưng không biết lần này cảnh sát có nghe được tin tức hay không, mà không có nhiều xe cảnh sát hộ tống, chỉ có một chiếc xe xuất phát.
Tất cả đều chưa xác định, Tô Cẩm phải dò xét lại tin tức lúc trước, ăn một hộp bánh ngọt, uống một chút nước, mắt lại nhìn chằm chằm vào động tĩnh trên màn hình, rốt cục, lúc 8 giờ rưỡi, trên màn hình xuất hiện một chiếc xe cảnh sát bọc thép, năm tên cảnh sát được trang bị áo giáp hạng nặng cầm súng đi ra, bọn họ đứng ở trước cửa hông, đang chờ áp giải phạm nhân, tiếp theo, không đến 2 phút, chỉ thấy một người đeo còng trên tay,
/dôn dưới chân là xích sắt bị hai tên cai ngục áp giải đi ra, Tô Cẩm nhanh chóng ngắm nhìn khuôn mặt của phạm nhân trên màn ảnh, liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là mục tiêu hôm nay.
Cô liếc mắt nhìn thời gian, sớm hơn so với mong đợi, hiện tại mới 8 giờ rưỡi, xem ra cảnh sát cố ý để lộ là chín giờ, mà trên thực tế bọn họ lại xuất phát sớm, như vậy có thể làm xáo trộn, cũng dự phòng sắp xếp trên đường đi, hiện tại cũng không thể đoán được rốt cuộc có bao nhiêu con mắt đang nhìn phạm nhân này, theo tư liệu, những đồ anh ta từng trộm còn giá trị hơn đám châu báu chưa rõ tung tích này, nếu có người cướp được phạm nhân này, sẽ có khả năng sẽ trở thành tỷ phú.
Tô Cẩm bắt đầu chú ý cao độ, mọi chuyện dọc theo đường đi đều như dự đoán của cô, bao gồm cả tốc độ xe, còn mười km nữa, thật ngắn, Tô Cẩm phải mau chóng giải quyết phạm nhân đào tẩu, nếu không ít nhất sẽ có thêm trăm tên cảnh sát cách đó mười km chạy tới.
Xe làm được tốc độ bảo trì sáu mươi mét, dự đoán đại khái 15 phút nữa sẽ tới, Tô Cẩm vỗ vỗ điều khiển trong tay, vừa đếm thời gian, vừa quan sát, nhìn xe dần dần đến chỗ gấp khúc của đường, rốt cục cũng đến vị trí của cô.
Ba trăm thước, hai trăm mét, một trăm mét. Tô Cẩm bình tĩnh quyết đoán ấn nút thuốc nổ, chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên, một tảng đá nứt khỏi vách đá, ngã xuống, nện xuống mặt đường, vô số đá vụn rơi xuống, giây tiếp theo, Tô Cẩm phát động xe, xe mãnh liệt chuyển lao xuống mặt đường, lúc này, nghe thấy tiếng nổ, ngoại trừ hai cảnh sát trên xe, ba người khác đều xuống xe xem xét, nhưng bọn họ vốn không ngờ đến đây là một cuộc ám sát, chứ không phải là thiên tai, chờ bọn họ nhận ra nguy hiểm thì đã chậm, họng súng của Tô Cẩm đã chuẩn xác nhắm ngay vào bọn họ, giải quyết ba tên cảnh sát, cảnh sát đang ở bên trong xe cũng nhanh chóng xuống xe, trốn sau cửa xe, bắt đầu tiến hành phản kích, xe việt dã của Tô Cẩm càng rơi xuống, né sau đám đá lớn đang rơi xuống, đấu súng với viên cảnh sát ở cửa xe bên trái, viên cảnh sát kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống, Tô Cẩm lưu loát bắn một phát súng.
Một viên cảnh sát khác thấy thực lực đối phương quá mạnh, muốn lên xe lái xe rời đi, nhưng mà vừa mới ngồi vào ghế lái, vì bối rối mà trong khoảng thời gian ngắn anh ta rối loạn tay chân, mà ở trước cửa sổ thủy tinh, lớp thủy tinh chống đạn bị một màn xả súng mạnh mẽ, rốt cục một viên viên đạn xuyên qua não cảnh sát.
Phạm nhân phía sau sợ hãi, anh lui ra ghế phía sau, lớn tiếng kêu lên, “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi có thể cho cô tiền, rất nhiều rất nhiều tiền...”
Tô Cẩm như linh hồn đứng ở trước cửa xe, nhìn anh tuyệt vọng, lắc đầu nói,“Đáng tiếc cái tao muốn không phải tiền, mà là mạng của mày.” Nói xong, tiếng súng vang lên, một phát trúng giữa đầu.
Lưu loát giải quyết xong, Tô Cẩm không khỏi nhíu mày, xem ra nhiệm vụ lần này thật sự đơn giản, chẳng lẽ cha nuôi đã tính toán sai rồi? Anna vốn không muốn tới đây để ngăn cản mình giết người?
Tô Cẩm trở lại trong xe, lên xe nhanh chóng rời đi, xe mạnh mẽ lui về phía sau một cái, xoay ngược lại rời đi, ngay khi xe Tô Cẩm còn chưa lái được một km, đột nhiên ở một khúc quẹo, một màn đạn xả ra từ trong rừng cây, tiếp theo, một chiếc xe được trang bị rất kiên cố vọt ra khỏi rừng cây như mãnh hổ, dieixn//dànlleqysdnn lao về phía xe của Tô Cẩm, Tô Cẩm hết sức kinh hãi, kéo tay lái hãm phanh, quay cửa kính xe xuống để phản kích, nhưng mà, xuyên qua lớp kính xe màu đen, cô hoảng sợ khi thấy được một gương mặt quen thuộc, người lái xe là Anna, cô cắn chặt môi, trên mặt là nụ cười lạnh lùng vô tình như tội phạm, nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ giật mình của Tô Cẩm, hình như cô càng đắc ý hơn.
Tô Cẩm ở sửng sốt ba giây, không chút do dự nổ súng vào ghế lái của cô, sau phát súng mạnh mẽ đó, lại phát hiện vốn dĩ vô dụng, không thể phá vỡ cửa kính xe, Tô Cẩm ngồi trong xe oán trách, cảm giác bị mùi vị thần ch.ết bao phủ, còn ba mét nữa là xe của cô sẽ lao xuống vách núi, trong lúc khẩn cấp này, Tô Cẩm có thể trở thành một sát thủ xuất sắc, tố chất trong người quá cứng rắn, cô có một giây để duy trì bình tĩnh, mắt tìm tòi mọi thứ có thể bảo vệ tính mạng, cuối cùng, ở ghế sau có một dây leo núi, cô nhanh chóng cầm lấy, đạp một cái mở bung cửa xe bên vách núi, không đợi xe rơi xuống núi, cô thả người nhảy xuống trước, không hề có cảm giác gì, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm bị dọa ngất xỉu rồi, nhưng tiếng gió bên tai Tô Cẩm, cơ thể của cô đã sớm bám vào tảng đá cứng rắn, tiếp theo, rơi xuống thân cây, trượt một đường xuống dưới, lúc Tô Cẩm nhảy đã ném dây thừng ra, rốt cục, cơ thể của cô rơi xuống một chỗ cách đó năm mét, cô bị treo trên cây, mới vừa bị treo, đã nghe thấy một tiếng nổ trên đầu, Tô Cẩm ngẩng đầu, là xe của cô bị rơi xuống, cô đung đưa người thật mạnh, dây thừng trượt trên vách núi, Tô Cẩm bắt lấy một cành cây, áp chặt cơ thể trơn nhẵn vào cây cối, tránh sự va chạm của xe việt dã.
Xe việt kiên cố rơi ở độ cao trăm mét xuống dưới, cũng biến thành một đống sắt vụn, Tô Cẩm cắn chặt răng, không nhúc nhích chờ đợi, tuy rằng cách năm mươi mét, nhưng không gian trống trải, cô vẫn nghe được tiếng nói ở phía trên.
“Cô ta cứ ch.ết như vậy sao?”
“Cô cho rằng cô ta còn có hy vọng sống sót sao?” Anna cười lạnh nói.
“Vậy không phải đã vứt bỏ được mối hận trong lòng cô sao?”
“Đi thôi! Đoán chừng cảnh sát sẽ tìm tới nơi này rất nhanh.”
Trên đầu vang lên tiếng xe đi xa, rốt cục Tô Cẩm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô giẫm lên một tảng đá nhỏ để nghỉ ngơi một chút, nghĩ rằng, Anna cho rằng mình đã ch.ết, vì cô ta nghĩ mình không nắm chắc mà nhảy xuống núi, nhưng lần này cô đã tính sai rồi.