Chương 86: Thú tính hoành hành
Edit: susublue
Trong căn phòng sang trọng, tất cả đều toát lên vẻ xa hoa tao nhã, Tô Cẩm vừa vào cửa, cả người liền cứng đờ tại chỗ, không cử động chút nào, mắt của cô luôn nhìn theo người đàn ông đang rót rượu, trong mắt xuất hiện sự do dự, ch.ết tiệt, cô không biết Lãnh Mặc Phàm đưa cô đến nơi này làm cái gì, anh muốn dùng sự dịu dàng để tấn công sao?
Tô Cẩm cắn môi, đây đúng là chuyện khó kháng cự đối với cô, lúc này cô thật sự đang nằm mơ, nếu cô đã vô tình buông bỏ Lãnh Mặc Phàm, vậy lúc này cô không nên đứng ở chỗ này, cô có thể xóa bỏ tình cảm với Lãnh Mặc Phàm hay không, chuyện này cô rõ hơn ai khác.
Nghe tiếng rót rượu, trong lòng Tô Cẩm có hai âm thanh đấu tranh kịch liệt, rời đi! Xoay người đi! Không được động tình với anh ta, không được mê luyến anh ta nữa, một âm thanh khác lại nhỏ giọng phản bác, đêm nay ở lại, hoàn thành yêu cầu cuối cùng của anh ta, nếu không cô sẽ hối hận.
Đang nghe đoạn đối thoại trong nội tâm, Tô Cẩm vô lực nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cô thốt lên,“Thực xin lỗi, đêm nay tôi không thể ở cùng anh.” Nói xong, xoay người nhanh chóng đẩy cửa rời đi.
Động tác pha rượu của Lãnh Mặc Phàm hơi dừng lại một chút, anh xoay người nhìn bóng lưng Tô Cẩm rời đi, ánh mắt thâm thúy hơi thở nguy hiểm phập phồng, đối mặt với chuyện Tô Cẩm rời đi, anh cũng không hề nôn nóng đuổi theo, anh đang chờ cô trở về.
Không cần chờ quá lâu, cơ thể Tô Cẩm lui trở về, mà ở trước mặt của cô, hai người đàn ông mặc tây trang đang dùng súng ép buộc cô, Tô Cẩm quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông thâm trầm khó lường ở quầy bar, có chút thất vọng nói,“Anh thật sự muốn vây bắt tôi như vậy sao?”
Lãnh Mặc Phàm thở dài, giọng buồn buồn,“Thật ra tôi cũng không muốn như vậy, nhưng nếu em lại rời khỏi tôi, tôi nghĩ tôi sẽ nổi điên mất.”
“ Anh đã điên rồi.” Tô Cẩm không chút khách sáo đấm anh một cái.
“Thật ra trên thế giới này điều có thể khiến tôi thật sự hứng thú cũng không nhiều lắm, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cái gì mà tôi đã muốn có.” Lãnh Mặc Phàm dựa vào quầy bar, thì thào tự nói.
“Đây thật sự là sự bất hạnh của tôi.” Tô Cẩm tự giễu một tiếng, mắt lại để lộ vài tia ôn nhu, nhìn người đàn ông tinh thần sa sút đối diện.
“Tôi có thể cảm nhận được em yêu tôi, nhưng tôi không biết em rời khỏi tôi vì lý do ch.ết tiệt gì, em có thể nói cho tôi biết không, chuyện gì, tôi cũng đều có thể giải quyết.” Lãnh Mặc Phàm ngẩng đầu, khẩn cầu hỏi cô.
Tô Cẩm né tránh ánh mắt của anh, nhếch môi nói,“Không có lý do gì cả, chỉ vì tôi mệt mỏi, tình yêu của anh sẽ chỉ làm tôi cảm thấy áp lực, hít thở không thông.”
“Tình yêu là thứ đẹp nhất, tôi tin em cũng hưởng thụ được, đây không thể trở thành cái cớ để em rời khỏi tôi.” Lãnh Mặc Phàm hoài nghi nhìn cô.
Tô Cẩm vô lực phản bác những lời này của anh, cô nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, thở dài một hơi nói,“Làm gì phải vậy? Thế giới này có nhiều phụ nữ tốt hơn tôi, anh có thể đặt đại mắt lên người người khác.”
“Tôi có thể khống chế tất cả mọi chuyện phát triển, nhưng điều duy nhất tôi không làm được, chính là lựa chọn phụ nữ mình thích, đây là sự lựa chọn của trái tim tôi, không phải của đầu óc.” Lãnh Mặc Phàm tự giễu nở nụ cười.
Tô Cẩm cảm thấy lòng đang rầu rĩ lại nhói đau, cô vừa hưởng thụ tình yêu của Lãnh Mặc Phàm, diễn(daffnlle3[quydon vừa cố gắng ngăn chặn mình tới gần anh, tình cảm thật làm cho cô khó chịu, cô thật không biết lúc này cô đứng ở đây, rốt cuộc là vì sao, nhưng có một điều, Tô Cẩm có thể khẳng định, dù thế nào cũng không thể ở cùng anh.
“Cám ơn anh yêu tôi, ngoại trừ câu này, tôi không còn lời nào để nói.” Tô Cẩm quay đầu, mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng hình mê người ở quầy bar, không có một chút quyến luyến.
“Em cứ nhẫn tâm như vậy sao?”
“Tôi không phải người trưởng thành trong sự giáo dục, ích kỷ âm hiểm ngoan độc đều là bản tính trời sinh của tôi.” Tô Cẩm thản nhiên nói.
Lãnh Mặc Phàm đột nhiên đứng thẳng người, nhìn cô từ trên cao xuống,“Em thật sự phải làm như vậy? Em không lo lắng một chút nào sao?”
“Nó không đáng để tôi lo lắng dù chỉ một giây.” Tô Cẩm ngẩng cổ cứng rắn nói.
Lãnh Mặc Phàm vẫn bưng ly rượu do anh tự pha, đưa một ly cho Tô Cẩm, Tô Cẩm mở mắt nhìn anh, cầm lấy rượu chậm rãi uống, nói với anh,“Hẹn gặp lại.” Dứt lời, bước về phía cửa.
“Em biết không?” Phía sau vang lên giọng nam trầm thấp đầy sức quyến rũ,“Với tôi mà nói, một khi đã có được cái gì thì tuyệt đối không thể để mất được, nó đã thành nghiện.”
Bước chân của Tô Cẩm dừng lại, cô nghe ra hàm ý trong những lời này, một tín hiệu nguy hiểm, trong phút chốc, cô cảm giác thân thể giống như mất đi sức lực, trở nên vô lực, cô nắm chặt tay thành quyền, một chút sức lực ở các đốt ngón tay cũng không có, biết được chuyện gì đang xảy ra, cô quay đầu thấp giọng rủa một tiếng,“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lãnh Mặc Phàm đi tới, dễ dàng ôm cô vào trong lòng, thấp giọng trấn an,“Yên tâm, mấy thứ này chỉ làm em ngoan ngoãn nghe tôi nói chuyện một chút.” Nói xong, ôm lấy cô đi đến phòng ngủ.
Quả thực Tô Cẩm vừa tức vừa giận, lại không thể phát tác, cô thật sự xem nhẹ đã trình độ âm hiểm của người đàn ông này rồi, không ngờ lại bỏ thuốc vào rượu.
Bị cởi giày rồi nhẹ nhàng đặt ở trên giường, Lãnh Mặc Phàm quỳ gối trên giường đối diện cô, hôn xuống giữa trán của cô,“Tôi cũng không muốn đối xử với em như vậy.”
“Anh đã làm rồi.” Tô Cẩm nghiêng mặt qua một bên, không muốn nhìn anh, nhưng trong lòng cô thật sự hận anh như ngoài mặt sao? Không, cô chỉ cảm thấy đau lòng và lo sợ không yên, nếu Lãnh Mặc Phàm thật sự yêu cô, vậy cô đối xử với anh như vậy, thật sự có chút tàn nhẫn.
“Tha thứ cho tôi, tôi chỉ không muốn mất em.” Lãnh Mặc Phàm kéo khuôn mặt của cô lại, để cho cô nhìn thẳng vào anh, Tô Cẩm có chút không cam lòng khép hờ mắt lại, không muốn nhìn anh, nhưng ánh mắt sáng quắc bức người trên đỉnh đầu lại nhìn cô không rời dù chỉ một phút, bất kỳ ai bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chăm chú, cũng đều không thể phớt lờ được, Tô Cẩm khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nhìn vào đáy mắt anh,“Anh cho tôi thời gian suy nghĩ.”
Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười trầm thấp, hôn lên hai má của cô, đến đôi môi của cô, nhẹ nhàng hôn lên, cả người Tô Cẩm mềm yếu vô lực, nhưng dưới nụ hôn ôn nhu của anh, thân thể lại mẫn cảm run rẩy, cô đáp lại anh, lấy được sự cho phép của cô, sự kiềm nén nhiều ngày của Lãnh Mặc Phàm rốt cục cũng bạo phát, vuốt ve cơ thể của Tô Cẩm, cũng có thể dễ dàng làm anh phấn chấn.
“Biết tôi nhớ em nhiều thế nào không?” Giọng nói khàn khàn của Lãnh Mặc Phàm vang lên bên tai cô, trong giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng, ánh mắt cuồng bạo.
Tô Cẩm híp mắt, không có trả lời, Lãnh Mặc Phàm có chút buồn bực cắn cô một cái, đồng thời khi hạ người, dán môi dụ hoặc của cô lên môi anh, đoạt lấy một lần nữa.
Tô Cẩm nhắm mắt lại, cô cảm thấy anh khiến người ta mê muội không thể kháng cự, ngọt ngào mà tốt đẹp, ngay lúc lưỡi của Lãnh Mặc Phàm, quấn quanh lưỡi của cô, cô nâng hai tay, muốn ôm chặt lấy anh, hoặc là nóng bỏng vuốt ve anh, dù là cái gì, chỉ cần có thể giảm độ sôi trào của cô, Lãnh Mặc Phàm lại tà ác kéo hai tay của cô lên đỉnh đầu, để cho cô nóng cháy khó nhịn, anh muốn nhìn xem rốt cuộc cô cần anh bao nhiêu, tuy rằng Tô Cẩm căm tức, nhưng chỉ có thể cố gắng nhịn, gần sát anh, mong muốn càng nhiều.
Người đàn ông đáng giận này, rời khỏi anh, tuyệt đối là lựa chọn chính xác, dưới đáy lòng Tô Cẩm âm thầm kêu lên.
Lãnh Mặc Phàm rất hưởng thụ biểu cảm của người phụ nữ dưới thân, biểu cảm gì của Tô Cẩm lọt vào trong mắt anh đều trở nên thú vị đáng yêu, dù là kích tình, mờ ám, si mê, khiêu khích, thậm chí là chế giễu, ngoại trừ lạnh lùng.
“Xem ra em thật sự cần tôi.”
“Tôi có thể cần bất cứ người đàn ông nào.” Tô Cẩm không chút khách sáo quăng ra một câu.
Lãnh Mặc Phàm hung tợn trừng mắt nhìn cô, sửa lại lời nói cho đúng,“Không, em chỉ có thể cần tôi.” ch.ết tiệt, cô không thể không kích thích phía sau anh sao?
“Bọn họ cũng không biến thái giống anh.” Tô Cẩm tiếp tục chọc giận anh.
Lãnh Mặc Phàm quả nhiên bị chọc giận, đầu nổi điên như dã thú, bá đạo hôn lên cơ thể đầy đặn mê người của cô, thấp giọng nói,“Em chỉ có thể là của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi, không ai được đụng vào em, mà em, cũng tuyệt đối không thể mơ tưởng đến người đàn ông khác, ngoại trừ tôi.”
Lãnh Mặc Phàm như vậy thật sự rất đáng yêu, giống như một đứa bé bảo vệ bảo bối của mình, không cho người khác cướp đi, rốt cục khóe miệng Tô Cẩm cũng nở nụ cười, ôn nhu, mang theo tình nồng ý mật của một người con gái.
Em khẳng định em có thể thỏa mãn được tôi?” Tô Cẩm vẫn nhịn không được muốn châm chọc anh.
“Có thể.” Lãnh Mặc Phàm khẳng định ngẩng đầu.
Trên giường, hình ảnh kịch liệt vượt qua tưởng tượng, Lãnh Mặc Phàm như con thú, cơ thể tráng kiện tỏa ra sức lực mạnh mẽ, vải mỏng trên giường như không chịu nổi, phát ra âm thanh xèo xèo kháng nghị.
Đêm khuya, trong phòng ngủ im lặng vẫn tỏa ra mùi mờ ám nồng nặc, một tiếng trước Tô Cẩm đã khôi phục thể lực, tác dụng của thuốc đã mất, cơ thể của cô bị Lãnh Mặc Phàm ôm chặt, mà tiếng hít thở đều đều của anh vang lên ngay bên tai.
Anh mệt mỏi bao nhiêu? Đã mấy ngày không nghỉ ngơi sao? Có thể làm cho anh ngủ mê man như thế?
Đối với Tô Cẩm, hiện tại chính là thời cơ tốt để rời đi, nhưng cô không có làm như vậy, nguyên nhân dĩ nhiên là cô không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, cô vừa động đậy thì nhất định sẽ đánh thức anh, để cho anh ngủ một lúc đi! Dưới đáy lòng Tô Cẩm tự khuyên tự mình như vậy.
Đối với dự tính sau này, tạm thời Tô Cẩm có chút mơ hồ, có lẽ cô sẽ đến đỉnh Tuyết Sơn hưởng thụ cảm giác leo núi, có lẽ cô sẽ đến vùng sâu nhất của Tây Tạng, rời xa mọi người ở đây, ở một chỗ nào đó một thời gian.
Sáng sớm, một tiếng rủa trầm thấp vang lên từ phòng ngủ, Lãnh Mặc Phàm đẩy cửa ra, khuôn mặt tuấn tú có vẻ rất buồn bực, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy vệ sĩ trên hành lang, anh trầm giọng nói,“Cô ấy đi đâu?”
“Tô tiểu thư không ra khỏi phòng.” Một vệ sĩ lên tiếng trả lời.
Lãnh Mặc Phàm cắn chặt răng, đáng giận, nghĩ đến những lời kích thích của cô tối hôm qua, làm cho anh liều mạng hóa thành sói, mà cô, lại thừa dịp anh ngủ say để chuồn êm sao? Xem ra người hiểm độc không chỉ có một mình anh.
Trên đường vắng lạnh, Tô Cẩm lái xe chạy một mình trên đường, gió lạnh thổi tỉnh bộ não của cô, hoàn cảnh tối hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, quanh co khúc khuỷu mà ấm áp, tốt đẹp đến nỗi làm cho người ta không muốn mất đi, nếu...... Tô Cẩm từng nghĩ tới, nếu mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, gặp người đàn ông như vậy, cô nhất định sẽ sà vào vòng ôm của anh không chút do dự, nắm chặt lấy loại hạnh phúc này.
Nhưng cô không thể, diễn(
“Tí tách tí tách......” Di động trong túi Tô Cẩm vang lên, cô run rẩy một chút rồi lấy ra, vừa thấy là cha nuôi, cô liền bắt máy,“Dạ, cha nuôi.” “Nơi này đã không còn an toàn, ba giờ chiều hôm nay chúng ta sẽ lên máy bay rời đi, con có muốn đi cùng chúng ta không?” “Hôm nay cha nhận được thông báo, có một đám sát thủ đột nhiên đi vào nơi này, cha hoài nghi là sát thủ Anna sắp xếp.” “Nếu tôi không đoán sai, Anna thông qua Lãnh Mặc Phàm mới tìm được nơi này.” Tương Vinh bình tĩnh phỏng đoán. “Được, con sẽ tới.” Tô Cẩm nói xong, ngắt điện thoại, mắt hiện lên vẻ ác độc, cô thật sự tức giận rồi, những chuyện Anna làm khiến cô không muốn nhân nhượng nữa, là lúc nên phản kích rồi. Ba giờ chiều, mặt trời như lửa nóng ở hướng Tây, máy bay tư nhân cất cánh ở sân bay quốc tế, duyên dáng bay về phía chân trời. Trong khách sạn, Lãnh Mặc Phàm buồn bực đến sắp giết người, Tô Cẩm lại bốc hơi khỏi nhân gian một lần nữa, điện thoại của Tương Vinh không bắt, mà anh phái người lên đảo tìm kiếm, nơi đó đã là vườn không nhà trống, anh có một loại dự cảm, Tô Cẩm đã rời khỏi Malaysia. Sáu giờ, Lãnh Mặc Phàm bay về Washington, Mĩ. Mà ở một khách sạn khác, cũng có một người thở hổn hển, Anna, thật không ngờ cô vẫn tới chậm một bước, để cho Tương Vinh và đám Tô Cẩm chạy thoát, mỹ nữ rắn rết tức giận nện một đấm xuống mặt bàn, Anna cắn chặt môi, Rio cho cô thời gian một tháng để lấy đầu của Tương Vinh, mà hiện tại sắp tới một tháng rồi, mà cô lại chưa làm được gì cả. “Anna, điều duy nhất có thể chứng minh cô đã phản bội Tương Vinh, là sau một tháng phải lấy được đầu của ông ta tới gặp tôi, nếu không...... Hắc hắc.” Mắt Rio hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm cô. Khi một người lui không thể lui, sẽ gặp phải hoàn cảnh điên cuồng này, lúc này Anna chính là như vậy, cô cố gắng muốn chứng minh bản thân mình, cô muốn hoàn thành dã tâm của mình từng bước một, mà dã tâm của cô không ai nhìn thấu được, Anna hung hăng cắn răng nói,“Tôi nhất định sẽ giết ông ta, tôi nhất định phải giết ông ta.” Trên máy bay, khoang ghế xa hoa, Tô Cẩm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau cô mới quay đầu nói,“Cha nuôi, con cho rằng chúng ta trốn như vậy cũng không phải biện pháp.” Tương Vinh đọc được ý định trong đôi mắt cô, ông lắc đầu nói,“Hiện tại thời cơ chưa chín muồi, Anna có Rio làm chỗ dựa, chúng ta không thể động vào cô ta được.”
“Bây giờ con đang ở đâu?” Giọng nói của Tương Vinh ở đầu kia có chút dồn dập.
“Con đang trên đường trở về.” Tô Cẩm trả lời.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Tô Cẩm nhíu mày, chuyện mình lo lắng rốt cục đã tìm tới cửa rồi sao?
“Sao cô ta có thể tìm tới nơi này nhanh như vậy?” Tô Cẩm kinh ngạc hỏi.
Tô Cẩm hít một ngụm khí lạnh, thì ra Anna luôn theo dõi Lãnh Mặc Phàm, nói như vậy, cô không thể không rời đi.
“Khi nào thì máy bay cất cánh?” Tô Cẩm trầm giọng hỏi.
“Ba giờ chiều.”
“Sư tỷ có tính toán gì sao?” Amy nhìn cô.
“Có.” Tô Cẩm kiên định trả lời, mắt nhìn về phía Tương Vinh.
Tô Cẩm híp mắt nói,“Mục tiêu của con chính là cái người tên Rio này.”