Chương 17
“Bà ngoại của cháu đâu?” Người chưa tới đã nghe thấy tiếng, đây là chiêu đầu tiên mà Tân Đồng đối phó với bà ngoại, hơn nữa giọng nói còn dịu dàng mềm mại, trước tiên tạo ấn tượng tốt, tranh thủ để có được sự khoan hồng.
Bà ngoại căn bản không có để ý tới cô, đôi mắt sáng ngời trừng to nhìn cô, khiến cho Tân Đồng vừa mới đi vào cảm thấy lạnh trong lòng, nụ cười tươi như bình thường cũng trở nên cứng ngắc.
Lại nhìn lại thấy bà ngoại ngồi ở giữa ghế sa lon, sống lưng vô vùng thẳng, hai tay nắm chặt để trên đầu gối, khuôn mặt không vui không buồn, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tức giận biểu hiện tuyệt đối không phục. Ông ngoại ngồi bên trái ghế sa lon, ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt, mẹ Tân cùng ba Tân đứng phía sau ông ngoại. Ông nội Trương Kiến Quốc ngồi bên phải ghế sa lon, trái phải đối đầu, bề ngoài nhìn qua không tồi, phía sau ông là Trương Kiến Quốc với khuôn mặt uất ức.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tân Đồng vang lớn, tư thế này giống như đang ở trong một hội đồng thẩm định, cô cảm thấy mình lúc này có nên quỳ gối xuống như phạm nhân trong thời cổ đại, thành thật quỳ xuống nhận sai? Xem ra bà ngoại đi nước ngoài một thời gian nhưng công lực vẫn không giảm.
“Bà ngoại bà về rồi sao, chúng cháu đều rất nhớ bà, chỉ sợ bà ở bên ngoài ăn ngủ không ngon.” Tân Đồng nói xong chậm rãi đia về phía trung tâm, thấy bà ngoại không phản đối, lá gan cũng lớn hơn, làm nũng đi tới nhừng do dự một lúc lâu vẫn không dám ngồi vào ghế sa lon, có lẽ cô cũng nên quỳ một lần, nghĩ xong liền muốn đi tới quỳ dưới chân bà ngoại.
“Tự mình tìm ghế ngồi.” Bà ngoại lên tiếng, nhưng mà giọng nói không thân thiện lắm.
Bĩu môi, Tân Đồng uất ức với đôi mắt ngấn nước nhìn bà ngoại mình, cô cũng là người bị hại mà “Bà ngoại, bà không có ở nhà mấy ngày này không có ai làm chủ cho con.” Nói xong túm tay áo bà lắc lắc.
“Con bé ch.ết tiệt này!” Bà ngoại có chút đau lòng, hung hăng gõ vào trán Tân Đồng, ai mà không biết lão già nhà bà đã bị bẻ cong, có mười cái đầu bò đều không thể quay lại “Ngồi đi.” Nhìn bộ dáng uất ức của đứa cháu gái chỉ vào vị trí bên cạnh.
Mà Trâu Thần ngồi bên kia lại sửng sốt, hóa ra bà ngoại vẫn thích ăn mềm không ăn cứng, nghĩ nghĩ liền đưa ghế sang, sau khi quay lại chỗ ngồi nhìn mọi người đang ngồi xung quanh liền thấy xấu hổ, ông nội Tân chỉ phụ trách đưa anh về đây, sau khi về thì để anh tự phát huy, anh chỉ là hậu bối sao có thể dam gây sức ép chứ? Xoa xoa tay thật sự không biết bản thân phải ngồi đâu, thấy trong góc còn chỗ trống liền ra đó đứng, trong lòng đầy oan ức.
Tân Đồng thấy Trâu Thần đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn bộ dáng ngây ngốc của anh, cuối cùng nhìn thấy anh xoa xoa hai tay cảm thấy đau lòng, tùm túm áo bà ngoại, ánh mắt tội nghiệp nhìn Trâu Thần đứng trong góc.
Bà ngoại tỏ vẻ không vui, gạt bàn tay đang nắm áo mình ra “Cậu chính là cháu trai của ông Trâu?” Giọng nói bình thản nhưng đôi mắt lại như phi tiêu, ném thẳng về phía Trâu Thần.
“Vâng, bà ngoại, ông nội cháu cũng rất muốn đến thăm bà, không biết bà có muốn gặp ông cháu hay không?”
“Người tới đều là khách, chúng tôi nhất định tiếp đãi đàng hoàng, chẳng lẽ ông nội cậu cảm thấy chúng tôi không thể phân biệt phải trái mà không cho ông ấy vào nhà sao?”
“Không phải, ông nội cháu sợ làm như vậy quá đường đột.” Trâu Thần ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ ông nội có thể sẽ nhưu vậy.
Bà ngoại trong lòng có chút hài lòng, đứa nhỏ này thật biết ăn nói, so với ba cậu chỉ biết ỷ thế hϊế͙p͙ người mạnh hơn nhiều “Sẽ không, chỉ cần thành tâm làm khách mà đến, chúng tôi đều tiếp đãi nhiệt tình.”
Tiếp đãi nhiệt tình? Trâu Thần trong lòng không phục, bây giờ anh vẫn đứng trong góc, chưa nhìn thấy nhiệt tình đâu, khoản tiếp đãi càng không thể mong đợi. Nghĩ lại nghĩ, tiếp tục oan ức đứng trong góc “Sau khi về nhà cháu nhất định sẽ chuyển lời bà đến cho ông nội, cháu nghĩ ông nội nhất định sẽ rất vui, bà nội cháu lần này tuy rằng không tới nhưng có bảo chúng cháu đưa vòng tay này cho bà, còn nói đã xa nhau nhiều năm vừa nhìn thấy vòng tay mà bà thích liền nghĩ tới khoảng thời gian mà hai bà ở bên nhau.” Nói xong từ trong ngực lấy ra một cái hộp gấm, chỉ cần cách đóng gói cũng biết là món đồ xa xỉ, thật cẩn thận đưa tới.
Bà ngoại nghe anh nói cũng có chút hoài niệm, giọng nói cũng dịu xuống “Ai, tạo hóa trêu người, không ngờ bà ấy còn nhớ rõ ta, vài năm này ở nước ngoài ta cũng thường nhớ về khoảng thời gian này.” Nói xong liền nhận hộp gấm, cẩn thận nhìn, ánh mắt giống như nhìn xuyên thấu qua vòng tay có thể thấy được quá khứ, đôi mắt dần mê ly.
Trâu Thần vừa thấy vậy liền bật người rèn sắt khi còn nóng “Có thể không nhớ sao, lúc nhà chúng cháu vừa mới chuyển tới chỗ mới vẫn chưa thích ứng được, cháu bởi vì không họp khí hậu nên người nổi đầy thủy đậu, bà nội cháu nói nếu không phải vì chuyện đó thì thật sự muốn gửi cháu cho nhà bà, còn nói lúc ấy bà thương cháu hơn bà nội, nhưng lần này quay về gặp lại có thể nói duyên phận giữa cháu và bà chưa hết.” Nói xong đôi mắt thâm thúy kia dần dần có một lớp sương mù bao quanh.
Bà ngoại càng động lòng hơn, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Trâu Thần, phát hiện ra đứa bé này thật sự làm cho người ta cảm thấy thích, lại nghĩ tới thời gian nhà bọn họ chuyển đi, bà cũng không biết đứa nhỏ này lại chịu nhiều khổ cực như vậy “Đừng đứng nữa, lại đây ngồi, nếu lần này đã quay về vậy thì hãy xem đây như nhà cháu, có thời gian rảnh thì thường xuyên về đây, xem như chúng ta có duyên.” Nói xong ý bảo Trâu Thần ngồi bên cạnh mình.
Ông Trương vừa thấy vậy, liền cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến nhà mình, nếu ngồi thêm nữa thì càng không được tự nhiên, quay trái quay phải muốn đứng dậy.
Ông Trương vừa cử động, bà ngoại liền có phản ứng, không đúng, sao bà cảm giác như mình bị lừa? Quay đầu nhìn Trâu Thần, nhìn không chớp mắt, ánh mắt có chút mông lung, cái miệng nhỏ nhắn có chút oan ức, bộ dáng khiến cho người khác yêu thích, lại quay đầu nhìn cháu ngoại của mình, hình như béo lên, hẳn là bị tên nhóc kia nuôi béo, lại ngẩng đầu nhìn thằng bé vẫn còn đứng kia, Trương Kiến Quốc vẻ mặt khờ khạo, cảm thấy cũng thuận mắt, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của ông Trương, đột nhiên cảm thấy mình cũng không thể quá mức, gọi cả hai ông cháu ngườita đến lại chẳng nói gì như vậy chẳng phải là đang đùa giỡn người ta sao?
“Trâu Thần, phải không?” Giọng nói êm dịu.
“Vâng.”
“Tuy rằng chúng ta có duyên nhưng dù sao chuyện của Tân Đồng cùng Trương Kiến Quốc ta đã đồng ý với ông Trương, hơn nữa lúc trước ba cháu gây ảnh hưởng không ít đối với ba Tân Đồng, ta cảm thấy nếu Tân Đồng theo cháu, hai gia đình nhất định không thể nhìn mặt nhau được, nếu không.” Bà ngoại nhẹ nhàng vỗ lên vai Trâu Thần “Cháu nhận Tân Đồng làm em gái đi.” Nói một lúc lâu sự việc lại như ban đầu.
Trâu Thần vốn dĩ sự việc đã chuyển biến về hướng mình, không nghĩ tới bà ngoại nói một hồi lại quay lại như ban đầu, anh đang định gật đầu đồng ý, lại nghe thấy “em gái”, thiếu chút nữa thở hắt ra, bởi vậy có thể thấy được, bà ngoại so với các đối thủ mà trước đây anh gặp phải chiến đấu kiên cường dẻo dai hơn, kế hoạch tiếp theo phải đánh thế nào đây? Chẳng lẽ cứ như vậy? Quan hệ giữa hai nhà dịu đi nhưng anh với Tân Đồng cứ quyết định như vậy sao?
Tân Đồng thật sự không nhịn được, ngay cả Trương Kiến Quốc đứng bên cạnh nếu không phải bị ông nội túm tới thì bà ngoại đã buông tha rồi “Bà ngoại” Tân Đồng thử mở miệng “Ông Trương cũng biết cháu cùng Trâu Thần......”
“Câm miệng!” Bà ngoại hơi tức giận “Việc này bà còn chưa tính sổ với ông ngoại cháu, việc này bà sẽ không để yên.”
“Bà ngoại, hít sâu, thở ra!” Tân Đồng hận không thể đánh ch.ết mình, đây không phải là quá nôn nóng sao?
Bà ngoại thở dài “Ông Trương, ông xem việc này?” Dời đi đối tượng.
“Ha ha” rốt cuộc ông cũng có thể lên tiếng, cháu nhà các người đều là bảo bối, cháu trai ông chỉ là cây cỏ? “Chuyện này tôi không thể nói, việc này vẫn là để tự bọn nhỏ giải quyết đi, hôn ước lúc trước xem như là vui đùa đi. Trương Kiến Quốc nhà tôi cũng có cái nhìn của riêng mình, tôi nghĩ trong lòng Tân Đồng cũng biết, chúng ta đều lớn tuổi, đừng quản việc này nữa, vài năm nữa là viện quân sự không cần chúng ta nữa, chúng ta cũng nên tận hưởng tiêu dao qua ngày, đâu thể suốt ngày quan tâm đến bọn nhỏ, để kệ bọn chúng thôi.” Bàn tay to vung lên đầy hào khí.
Tân Đồng cùng Trâu Thần không nhịn được nhìn ông Trương vỗ tay, nói quá đúng!
Bà ngoại vốn dĩ đang nghẹn lời, nghe xong liền thoải mái “Nếu như vậy, vậy trước hết chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, việc này sau này nói sau.”
Sau khi bữa ăn kết thúc, tiễn hai ông cháu ông Trương về xong, bà ngoại rốt cuộc có thể phát huy uy quyền của mình, ánh mắt trừng lớn nhìn ông ngoại, hai tay đặt trước bụng, đôi mắt đảo qua nhìn vài người “Trâu Thần, cháu về trước đi! Ông nội cháu làm việc không có quy tắc, nếu bà đã quay về thì phải sửa! Cháu cùng Tân Đồng cũng không còn nhỏ, không thể chỉ vì lời hứa của người lớn, khiến cho người ta nhạo báng, sau này cháu tới bà ngoại hoan nghênh cháu nhưng hai đứa tốt nhất nên giữ khoảng cách.”
“... ...” Sao lại quay lại như lúc đầu rồi? Trâu Thần buồn bực.
“A?” Tân Đồng sửng sốt, thói quen đã hình thành bây giờ cô lại phải sửa sao? Hu hu hu, thế này buổi sáng làm sao cô có thể sống chứ? Phá hư thói quen dễ dàng dưỡng thành, nếu như muốn sửa thói quen hư thành thói quen tốt vậy thì khó như lên trời! Còn vấn đề đi học, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần làm sao đối mặt với Vu Phi cùng Lý Lâm, Trâu Thần lại không ở bên cạnh cô, giúp cô bày mưu tính kế, cô thật sự không biết phải làm sao.
“Cứ quyết định như vậy đi!” Bà ngoại giải quyết dứt khoát “Trâu Thần cháu về đi, đỡ khiến cho ông nội lo lắng.” Nói xong xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng.
Để lại năm người trửng mắt nhìn nhau......