Chương 53

“Thì ra em ở đây!” Giọng nói mừng rỡ, nhưng sự mừng rỡ đó cũng không che được sự mệt mỏi “Sao lại không bật đèn? Ăn cơm chưa?” Anh đứng ở cửa khom lưng thay giày.


Tân Đồng cuộn tròn người nằm trên ghế sô pha, từ lúc anh bước vào nhà vẫn bình tĩnh nhìn anh “Không có, muốn ăn cơm anh nấu.” Bộ dáng đáng thương giọng nói hợp với đôi mắt to trong sáng, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.


“Mấy ngày nay em đều ở đây sao?” Anh đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng móc điện thoại di động của mình ra, mà hình tối đen như mực “Đã gọi điện thoại cho anh sao?” Có chút áy náy.
“Ừ.” Cô vẫn giữ tư thế như cũ.


“Thật xin lỗi, sau ngày nghỉ có rất nhiều việc, cho nên thức mấy đêm liền.” Đi tới cạnh cô vuốt mái tóc mềm mại của cô, cuối cùng nhịn không được cuối xuống hôn môi cô “Em tự mình ăn chút gì trước đi, ngày mai anh sẽ nấu đồ ăn ngon bồi bổ cho em.” Nhẹ nhàng nhéo mũi cô, mệt mỏi tựa vào người cô có chút mơ mơ màng màng.


Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, cô có chút đau lòng, nhưng động tác vừa rồi của anh lại khiến cô nghĩ tới cô gái ở bệnh viện kia, mím môi nói “Em đói rồi! Anh nấu cháo cho em đi.”
“Ngoan, để anh ngủ một chút, người em nhiều thịt nên đối một chút cũng không sao.” Anh vuốt eo cô mơ mơ màng màng nói.


“Người khác không ăn anh liền khuyên bảo, em muốn ăn anh lại không quan tâm chút nào?” Cô bình tĩnh hỏi, ngay cả bản thân cô cũng không biết đâu là giới hạn, tự nhiên lại nói lẫy, thậm chí cô cũng không biết lúc này cô đang giận anh hay là đang giận chính mình.


available on google playdownload on app store


“Tân Đồng!” Vừa nghe thấy cô hỏi, anh mở choàng mắt “Em tới bệnh viện?”
Cô trợn mắt nhìn anh không nói gì.
“Đừng làm rộn! Cô ấy là bệnh nhân!” Anh nắm hai vai cô nói.
Cô nhìn ánh mắt anh bình tĩnh “Chỉ là bệnh nhân?”


Anh đột nhiên không biết phải giải thíc mối quan hệ của mình cùng Trịnh Dao là thế nào, đột nhiên thống hận bản thân hôm trước sao lại chỉ nghĩ đến ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nếu như lúc đó đem mọi chuyện giải thích rõ ràng thì bây giờ sẽ không xuất hiện tình huống thế này “Cô ấy là em gái của bạn anh, cũng là bệnh nhân của anh.”


Cô cúi đầu, không nói hết được khổ sở trong lòng, không phải cô muốn nói điều này, cái cô quan tâm là sao anh lại đối xử thân mật với người khác như vậy, nhưng quan trọng nhất là cô tự ti, bóng dáng yêu kiều mảnh mai của cô gái kia vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô, trẻ tuổi lại có tài, lúc đứng bên ngoài cửa nhìn vào đã thấy một bác sĩ ưu tú với một vũ công ở cạnh nhau rất xứng đôi, còn mình thì sao? Một kẻ vô tích sự, vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa mới vào đại học chưa hiểu chuyện lắm, mỗi ngày đều nghĩ thế nào cũng được, xem như bây giờ Trâu Thần thích mình, sau này thì sao? Anh sẽ không chán mình chứ? Lúc trước còn thấy Mạnh Phỉ ngây thơ, nhưng lúc này so với cô bé kia, không phải mình cũng ngây thơ vậy sao? Cô im lặng.


Thấy cô im lặng không nói, sự mệt nhọc cùng với tức giận kìm nén trong mấy ngày nay không khống chế được bộc phát, chợt đứng thẳng dậy buông đôi tay nắm vai cô ra “Anh giải thích với em rồi, tin hay không là tùy em, anh không hy vọng gì, chỉ hy vọng em có thể tin tưởng anh, có thể thông cảm cho công việc của anh! Mà em thì sao? Gặp chuyện liền không tin tưởng anh! Giữa người yêu thứ nhất phải tin tưởng, thứ hai phải thông cảm! Không tin tưởng anh, anh có thể thay đổi thái độ, nhưng em có thể thông cảm cho anh được hay không......anh liên tục chịu mấy ngày, quay về lại phải đối mặt với sự chất vấn của em, em có nghĩ tới hay không vấn đề là ở em! Thôi, chúng ta đều cần phải bĩnh tĩnh, em tự mình suy nghĩ đi!” Nói xong liền lấy áo khoác đi về phòng ngủ.


Yên lặng......


Tân Đồng vẫn ngồi co ro trên ghế sô pha như cũ, hai tay cô dùng sức ôm quanh mình chặt hơn, nước mắt không tiếng động rơi xuống, miệng cũng nở nụ cười thê lương, không cần đợi mấy năm sau, lúc này anh đã chán ghét......Cô không thể cho anh sự ấm áp mà anh muốn, không cho anh được sự chăm sóc như một người vợ, không cho anh được tất cả những thứ mà anh muốn......Thì ra những điều Mạnh Phỉ làm không là gì, ngay cả một câu nói uy lực của anh cũng không cản nổi, lại càng không bằng mình bây giờ mới thấy tự ti......Đem đầu giấu thật sâu vào trong lòng, để cô khóc một lần cuối cùng!


Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Trâu Thần không nằm nổi nữa, tối hôm qua sau khi về phòng anh liền hối hận, tựa vào trên cửa phòng nghĩ thật lâu, nhưng cuối cũng vẫn không bước ra khỏi cửa, mặc dù anh biết những lời nói đó quá nặng, nhưng có một số việc nếu bây giờ không nói ra, sau này hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn, nhưng mà mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu đều là bộ dáng đáng thương của Đồng Đồng, thay vì nói những lời đó anh nói kích thích cô, không bằng nói là kích thích chính anh, vốn dĩ Đồng Đồng nhà anh còn nhỏ, hơn nữa lúc trước ở trong doanh trại đều được mọi người bảo vệ rất tốt, có thể nói đơn thuần giống như tờ giấy trắng, không phải lúc trước anh cảm thấy cô không giống người khác sao? Tại sao, tại sao tối hôm qua......Anh liền lật người xuống giường, mấy bước liền bước tới phòng khách.


Phòng khách đã khôi phục lại vẻ thường ngày, ngay cả trên ghế sô pha cũng không có một chút dấu vết nào, giống như chưa từng có ai ngồi qua, chỉ có mùi thơm từ phòng bếp truyền ra chứng minh tất cả những điều tối qua xảy ra không phải là ảo giác, anh khẩn trương chạy vào phòng bếp, vẫn không thấy bóng dáng của Tân Đồng đâu, chỉ có âm thanh ừng ực cùng khí nóng từ nồi cháo bốc lên nhắc nhở anh tất cả đều không phải là giấc mơ, mở ra, hương vị ngọt ngào phả vào mặt, nồi cháo táo nhân hạt sen sềnh sệch hiện lên trước mặt anh, anh rũ thấp hai mắt, đáy mắt tràn ngập áy náy, táo nhân hạt sen, an thần bổ não......Hôm qua anh hung dữ với cô, sáng nay cô còn chuẩn bị những thứ này cho anh, lỗ mũi anh có chút ê ẩm, suy nghĩ tới bộ dáng của cô tối hôm qua, sắc mặt tái nhợt, có vẻ không tốt chút nào, hơn nữa chỉ năn nỉ anh nấu cháo cho cô ăn......


Nhếch môi tự trách, anh nổi điên tìm kiếm xem Tân Đồng có để lại tờ giấy nào hay không, nhưng mà không có gì cả, ngay cả chỗ lúc trước ngồi cũng không có gì, tại sao có thể như vậy? Anh phiền não gãi gãi đầu, nhìn thấy điện thoại trên bàn, giống như vị cứu tinh khẩn trương chạy nhanh tới.


“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, the telephone......” Điện thoại từ tay anh rơi xuống, trong lòng tràn đầy lo lắng, lúc trước dù cô có tức giận thế nào cũng vẫn mở điện thoại di động, thế nhưng lần này.......Anh vội vàng thu thập một chút liền chạy ra ngoài, anh muốn tìm cô, lập tức! Lập tức!


“Tiểu Đồng, cậu không sao chứ?” Nhìn bạn thân hai mắt sưng vù, Trần Duệ thận trọng hỏi.


“Không có việc gì!” Tân Đồng thu hồi vẻ mặt đau thương, thay bằng vẻ mặt vui sướng, quay đầu nhìn về phía Trần Duệ “Đây là bài giảng cuối cùng của chúng ta, mình đang nghĩ xem lát nữa đi đâu? Đúng rồi, bài tập của giáo sư Tố Miêu mình vẫn chưa làm xong, cậu làm xong chưa? Hay là lát nữa chúng ta tới phòng vẽ tranh đi.”


“Ừ, được! Nhưng mà chúng ta có thể ăn cơm xong rồi đi có được không?” Trần Duệ làm bộ đáng thương vuốt cái bụng không ngừng reo của mình.
“Tốt!”
“Đúng rồi, cậu đổi số rồi sao? Sáng nay Viện Viện gọi điện thoại cho cậu không được, mà mình thấy máy cậu mở mà.”


“Ừ, số lúc trước vẫn dùng là của nhà bên kia” Sợ người khác không tìm được cô, cô vẫn không đổi số, có lẽ, nên bắt đầu lại tất cả từ đầu? Tân Đồng thầm nghĩ trong lòng. Cô cầm lấy điện thoại của Trần Duệ, ấn một chuỗi dãy số “Đây là số của mình, sau này ở trường có chuyện gì cứ gọi cho mình, chờ mình về nhà sẽ dùng lại số kia.” Có lẽ bọn họ thật sự cần phải bình tĩnh, chỉ là cô sẽ ghi nhớmãi những chuyện xảy ra trong thời gian này, không nhớ những chuyện không vui, chỉ nhớ những chuyện vui vẻ hạnh phúc...... “Đúng rồi, mình muốn giảm cân, cậu có muốn giúp mình không? Tiểu Duệ?” Vì phân tán tinh lực của mình, có lẽ cô thật sự nên bỏ bớt lượng mỡ thừa trên người mình.


“Thước đo có vấn đề! Ha ha” Trần Duệ cười khúc khích “Thật ra thì bọn mình cũng muốn xem con heo nhỏ trong phòng chúng ta biến thành cô gái thục nữ sẽ thế nào.” Nói xong còn nhìn bụng Tân Đồng, giống như xuyên thấu qua lớp vải có thể nhìn thấy thịt béo ở bên trong.


Trợn to hai mắt, khóe miệng nở nụ cười sâu xa, Tân Đồng vỗ vỗ vai Trần Duệ “Chị em tốt! Từ hôm nay bắt đầu cùng mình nhịn ăn, cùng mình chạy 800m, đi bộ nửa tiếng!”


“Uhm......Mình đổi ý!” Trần Duệ bị kế hoạch của Tân Đồng dọa sợ ngay cả túi đồ ăn vặt trong tay cũng giấu đi “Mình có thể đi bộ cùng cậu, nhưng tuyệt đối không thể không cho mình ăn cơm!”


“Món ăn đặc sắc của căn tin cậu có thể tùy ý gọi!” Tân Đồng lơ đễnh nói, kỳ thật mẹ Tân cho cô tiền tiêu vặt, cô có thể dùng thoải mái, nhưng mà sự giáo dục tiết kiệm của ông nội đã xâm nhập vào người cô, thế nhưng vì lần này không muốn bản thân có thời gian dư thừa suy nghĩ tới Trâu Thần, cô muốn Trần Duệ luôn ríu ra ríu rít nói không ngừng ở bên cạnh mình.


Trần Duệ lại trợn mắt, mím miệng, cuối cùng nói “Một lời đã định!”






Truyện liên quan