Chương 67
Bóng đêm yên tĩnh che giấu sự ồn ào của thành phố, ánh đèn đêm dường như càng lộ ra vẻ cô đơn, ánh đèn trong nhà cũng dần tắt, cuối cùng chỉ còn lại vài chiếc đèn khiến màn đêm càng thêm cô tịch.
Tân Đồng khẽ xoa huyệt thái dương, chớp mắt mấy cái rồi lại nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, nhiều năm cố gắng như vậy chỉ vì ngày này, cô không muốn mình chưa khởi động mà đã thua ngay từ vạch xuất phát, đàn anh muốn giúp cô, không phải cô không muốn tiếp nhận, chẳng qua là đã từng có kinh nghiệm nên cô biết gửi hy vọng vào người khác không bằng gửi hy vọng vào chính bản thân mình, chờ cơ hội tới rồi nắm lấy, mà thiết kế, là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất giáo sư giao cho cô hạng mục quan trọng, cô phải nhân cơ hội này để cho người khác nhìn rõ bản thân mình.
Chiến đèn bàn đặt trên mặt bàn, phản chiếu bóng của người ngồi trước bàn, mái tóc đen rối bời, áo ngủ trên người đã sớm có đầy nếp nhăn, nhưng chủ nhân của nó không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào bản thiết kế của mình tìm cách sửa đổi cho hợp lý nhất, thỉnh thoảng dùng bút chì trong tay sửa đổi mấy cái, lại thỉnh thoảng kéo mấy tờ giấy trắng ra vẽ lên ý tưởng mới của mình, so với sự miệt mài làm việc, ly trà nguội cùng cơm nguội bị quên lãng ở bên cạnh càng lộ ra vẻ cô tịch.
Tiếng mở cửa cẩn thận khiến cho Tân Đồng không chú ý, ngược lại chỉ một sai sót nhỏ luôn khiến cô luốn cuống, bàn tay túm lấy tóc mình, không chú ý tới Trâu Thần đang rón rén đi vào.
Trâu Thần vô cùng không hài lòng nhìn chằm chằm cô gái không biết nghe lời này, chỉ cần anh không ở nhà cô liền tự giày vò bản thân, lúc anh quay về lại cố tình tỏ vẻ đáng thương, mấp máy môi, hôm nay anh không có ý định bỏ qua cho cô! Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng cuộc giải phẫu thành công cũng sẽ không chịu được áp lực như thế, giơ tay lên cởi nút áo quân phục của mình, chậm rãi cởi hết những gì trói buộc cơ thể mình, không tiếng động từ phía sau chậm rãi tiến đến gần mục tiêu, hôm nay, anh tuyệt đối muốn cô nhận thấy sai lầm của mình!
“A!” Đột nhiên bị người khác ôm Tân Đồng không nhịn được sợ hãi kêu lên, lúc đang hoàn toàn tập trung, ai cũng sẽ không chịu được việc hù dọa như vậy, nhìn chằm chằm người ôm mình, cô vừa bực vừa hận, thật vất vả mới có thể sửa đúng, chỉ lát nữa là xong bản thảo, sao người này đột nhiên lại quay về chứ? Nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, cô lại cúi đầu vội vàng thu hồi vẻ mặt tức giận của mình, mếu máo lấy lòng cọ xát vào cằm của anh “Sao anh về mà không có chút động tĩnh nào vậy?”
“Anh gây tiếng động để em có thời gian thu dọn hiện trường sao? Nói cho anh biết, bây giờ mấy giờ rồi?” Không để ý tới hành động lấy lòng của cô, anh ôm cô đi thẳng về phía phòng ngủ “Vì để cho em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh quyết định thu hồi những lời lúc trước, bắt đầu từ hôm nay, em ngủ chung với anh!” Anh thầm thề trong lòng, sau này tuyệt đối đảm bảo tan làm đúng giờ, về nhà ăn cơm nghỉ ngơi cùng cô!
“Chín giờ, em đã đặt đồng hồ báo thức rồi.” Đây là những lời cô đã nghĩ kỹ mới nói.
Anh liếc xéo cô “Sau này nhớ đem tất cả chuông trong nhà chỉnh chậm lại.”
“Trong phòng làm việc chỉ có một cái.” Cô chống cãi.
“Hôm qua anh mới bỏ vào một cái, em không thấy sao?”
Cô im lặng, không trách được lúc chín giờ cô không đặt báo thức nhưng tiếng chuông không ngừng vang lên “Thần Thần, em sai rồi, anh cho em thêm chút thời gian, ngày mai là hạn cuối nộp bản thảo rồi, thật mà, sau này em tuyệt đối nghe lời.” Cô đưa ngón tay ra như muốn thề.
“Tuyệt đối nghe lời sao?” Anh đã sớm thấy sự tính toán của cô, không nói thì không sao, cô thật sự xem anh đần như trứng sao?
Cong môi, hôm nay sao vậy, ngày thường chỉ cần dụ dỗ một chút là được, cô lén nhìn, chẳng lẽ là bất mãn? Hai năm còn nhịn được chẳng lẽ không nhịn được một lúc sao?
Anh giống như phát hiện ra ý nghĩ trong lòng cô “Anh đúng là không có hứng thú với phụ nữ không nghe lời, nhất là không biết thương bản thân mình!”
Cô thật sự muốn khóc “Chỉ hai mươi phút, lập tức ngủ!” Làm bộ đáng thương kéo cổ áo anh.
Than thở, anh không thể nhìn bộ dáng cô lúc làm nũng “Năm phút!”
“Được!” Khuôn mặt cô nở nụ cười tươi sáng, lại thắng một lần nữa.
“Anh ôm em!” Anh cũng có điều kiện.
Đầu nhỏ lập tức tiu nghỉu, người xấu!
Sau giữa trưa là lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất, nhưng dù rực rỡ thế nào cũng không thể chiếu sáng sự lo lắng trong lòng Tân Đồng, nỗ lực trong một thời gian dài như vậy, mẹ kiếp, tên của cô vẫn xếp cuối cùng, được rồi, dù sao trong danh sách nhân viên tham gia thiết kế tên cô cũng không mạnh lắm, nhưng mà, sao tâm tình cô lại cục kỳ không tốt! Tại sao!
“Được rồi, chính là cậu rất hiếu thắng.” Trần Duệ lo lắng khuyên cô, đưa bữa trưa cho cô “Ăn chút gì đi, sắc mặt cậu rất khó nhìn, gần đây thức thâu đêm sao?”
Tân Đồng bực mình, mới vừa cúi đầu nhìn bữa trưa của mình, không đợi thấy rõ, trước mắt liền một mảnh trắng xóa, lo lăng lắc đầu, cảm giác trời đất chuyển động lập tức chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể cô, thế giới đột nhiên trở nên yên lặng, bên tai không có một tiếng vang nào, thật giống như xung quanh chỉ còn lại một vùng tăm tối......
“Chuyện gì xảy ra?” Trâu Thần cả người đầy mồ hôi vạch đám người đang chen lấn đi vào, vừa mới nhận được điện thoại của Trần Duệ, thiếu chút nữa anh bị hù ch.ết, trong lòng ngàn vạn lần đừng là kết quả xấu nhất......
Trần Duệ không biết làm gì ngoài che chở Tân Đồng trong lòng, bất lực nước mắt chảy ròng, nhưng không ảnh hưởng tới khí thế quát người “Tản ra, đừng vây quanh như vậy, không cho phép đụng tới cô ấy!”
“Trần Duệ anh tới đây.” Nhìn bộ dáng Trần Duệ, Trâu Thần dở khóc dở người, cô bé này “Được rồi, giao Đồng Đồng cho anh, em bảo bọn họ tản ra, trời nóng vây quanh như vậy sẽ ngộp thở.”
Trần Duệ giống như nhận được thánh chỉ, vừa rồi còn khóc thút thít lập tức trở thành dạ xoa “Tản ra tản ra!”
Trâu Thần kiểm tr.a Tân Đồng, không có vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề lớn nhất của cô là não, cái này anh cũng không dám đảm bảo, vừa đảm bảo an toàn đồng thời chậm rãi ôm cô lên “Trần Duệ, mở đường, chúng ta tới bệnh viện.”
Nhìn phim chụp trong tay, lúc này Trâu Thần mới thở phào nhẹ nhõm, bị cô nhóc này dọa sợ.
“Quan tâm mẫu mực.” Bác sĩ Lưu cười đùa với anh “Làm việc quá độ, cộng thêm không đầy đủ chất dinh dưỡng, tôi không rõ, có cậu ở đây, sao cô ấy lại không đủ dinh dưỡng, không phải cậu ham mê bất lương gì chứ?”
“Nói bậy!” Trâu Thần mặc kệ anh ta “Thật sự không biết cô nhóc này nghĩ gì, tôi nấu cơm cho cô ấy, sao bản thân lại không nhớ ăn chứ?”
“Cưới một cô vợ phá sản, cậu vẫn không thể nhìn thấy, có lẽ đang làm nũng với cậu?” Bác sĩ Lưu đưa ra nghi vấn “ Ai bảo cậu bận đến nỗi sắp biến bệnh viện thành nhà, hay là cậu xin chủ nhiệm khoa đi, tiếp tục như vậy cũng không tốt, hơn nữa từ lúc cậu chưa tốt nghiệp đã thực tập ở đây, thế nào cũng nên thăng chức cho cậu chứ?”
“Chú ý bệnh nhân của cậu đi!” Mặc dù ngoài mặt Trâu Thần không để ý, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ chuyện này, quay đầu nhìn cô nhóc nằm trên giường bệnh, thở dài “Cô nhóc hư hỏng này, luôn khiến anh không thể yên tâm?”
“Em không cần anh đưa đi!” Tân Đồng nghỉ ngơi mấy ngày rốt cuộc cũng khôi phụ dáng vẻ vui vẻ, níu lấy cánh tay Trâu Thần “Sao mấy ngày nay anh lại rảnh rỗi như vậy, không cần tới bệnh viện sao?” Ngày ngày chăm cô, thiếu chút nữa không cho cô đụng vào máy tính.
“Còn không phải do em sao? Nếu lúc trước em tự chăm sóc mình thật tốt, không té xỉu thì anh có thể ngày ngày lo lắng đề phòng như vậy sao? Nhanh lên xe!” Trâu Thần không tin, một ngày anh ở cùng cô hai mươi bốn tiếng, xem cô có thể giày vò bản thân thế nào!
Tân Đồng sắp khóc, mặc dù đã là sinh viên năm tư, ít phải đến lớp, nhưng ai đi học mà lại đưa bạn trai đi cùng chứ...... “Anh là bác sĩ, có trách nhiệm trị bệnh cứu người, tại sao có thể lãng phí thời gian đi làm một vài chuyện không liên quan chứ?” Đi thôi đi thôi, cô còn phải làm đề cương luận văn.
“Ngay cả vợ còn không chăm sóc được, anh làm gì có tư cách đi chữa trị cho người khác? Nhanh một chút, lát nữa tới trễ đừng trách anh.” Anh nhàn nhã nói, trước kia anh ngày ngày dụ dỗ, bây giờ hoàn toàn trái ngược, cảm giác cũng không tệ lắm.
Ngửa đầu nhìn trời, một lần sảy chân để hận nghìn đời! Bỏ ra nhiều khổ cực như vậy không gặp may không nói, bây giờ còn bị người khác ngày ngày đi theo, rốt cuộc cô đã đắc tội với ông trời chỗ nào......
“Thật ra thì, muốn khôi phục cuộc sống như lúc trước cũng không phải là không thể.” Đôi mắt anh lóe sáng.
Cô cảnh giác lùi về sau một bước “Làm gì?”
“Chỉ cần sau này em không làm thiết kế, anh cũng sẽ không cần ngày ngày lo lắng như vậy.” Tóm lại cô không nên quá mệt, tiếp xúc quá nhiều phóng xạ từ máy tính, nhưng việc thiết kế vốn dĩ không có quy tắc, lúc rảnh rỗi thì không có việc gì, lúc bận rộn thì không thể phân biệt ngày đêm, hơn nữa khẳng định không thể rời bỏ máy tính, anh thật sự không muốn có bất kỳ phát sinh ngoài ý muốn nào.
Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía anh, cô từ quỷ môn quan giãy dụa trở về liền nhận được thông báo cơ thể không thích hợp quân sự, xem như ông ngoại có thể giúp cô vào trường, nhưng không thể tránh khỏi cho cả nhà lo lắng, cho nên cô lựa chọn buông tha chí hướng nhập ngũ của mình, mà lúc này, thật vất vả mới có thể tìm được một việc mà mình thích, nhưng vẫn không thể được? Cô tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt, nếu như ngay cả như vậy cũng không thể, cô còn có thể làm gì? Tương lai cô ở đâu? Lấy thân phận là một phế vật đứng bên cạnh người đàn ông chói mắt này sao? “Không! Tuyệt đối không thể!”
“Chẳng lẽ em muốn tiếp tục liều mạng với cơ thể của mình sao?” Nghe thấy cô kiên quyết từ chối, anh rất khổ sở, chẳng lẽ cô không thể quý trọng cơ thể mình, không thể khỏe mạnh ở bên cạnh anh?
“Vậy sau này em phải làm sao?” Cô căn bản kêu lên, đề nghị của anh thật sự kích thích cô.
“Để anh nuôi em, bảo vệ em!” Anh muốn ôm cô, lại bị cô từ chối.
“Em không muốn” Cô chán chường dựa người vào trên cửa xe “Trâu Thần, nếu như anh là em, anh sẽ tiếp nhận sao?”
Anh mở to mắt, anh chưa từng nghĩ những thứ này, nhưng anh làm sao có thể nhìn cô tiếp tục như vậy? “Đồng Đồng” Anh vô lực kêu tên cô “Anh không muốn tước đoạt thứ mà em yêu thích, cũng không muốn nhìn thấy em đau lòng khổ sở, nhưng so với cơ thể em, anh càng không muốn thấy em ngày đêm bận rộn như vậy, lần này chỉ là ngất xỉu, vậy sẽ không có lần sau sao? Lần sau ai biết sẽ thế nào? Anh là bác sĩ, anh hiểu rõ hơn ai hết tình trạng của em.”
“Nếu như em chú ý nghỉ ngơi, chú ý chăm sóc bản thân, anh có thể đừng yêu cầu em từ bỏ được không?” Cô biết anh đau lòng vì cô, nhưng cô không có cách nào từ bỏ, đôi mắt nâu ươn ướt nhìn anh thành kính.
Anh nhắm mắt lại, cuối cùng không thể chống lại vẻ khổ sở của cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô “Chỉ một lần này thôi.”
“Được!” Cô ở trong lòng anh cười ngọt ngào.