Chương 5: Trở về
Trước cửa sân bay một người đàn ông khoảng 50 tuổi cùng đám thuộc hạ nghiêm túc đứng trước cửa xe của
mình chờ một người.Từ xa một chàng trai với vẻ ngoài hút hồn,khuôn mặt không cảm xúc phía sau là
thư kí đang tiến về phía người đàn ông
-Thiếu gia,người đã về trên đường đi có mệt không -người đàn ông đó không ai khác là lão quản gia
tên Ron đã chăm sóc cho THiên từ nhỏ.Ông vào nhà của Thiên từ lúc 5 tuổi theo ba anh vào sinh ra
tử,trợ giúp ba anh ở công ty lẫn bang Thiên Ưng
-không mệt,về thôi- Thiên cúi người xuống chui vào xe.
ngoài ba me ra,ông Ron là người anh rất kính trọng ông lo cho anh mọi việc,ủng hộ những quyết
định mà anh đưa ra
Một đoàn xe WD màu đen với khí thế khiếp người tiếng vào khu biệt thự
Ngôi biệt thự to lớn gồm có bốn tầng, 30 phòng ngủ.
Xe tiến vào ngôi biệt thự TRần THiên rộng lớn.
Trước cổng có một đám thuộc hạ nghiêm ngặt canh chừng.Vừa nhìn thấy xe của THiên, họ liền cung
kính khom người chào rồi mở cổng lớn ra. Xe anh dựng lại trước cửa lớn của biệt thự TRần Thiên
hai hàng người hầu đừng hai bên
-thiếu gia xin chào cậu
anh chỉ gật đầu một cái trước ánh mắt ngưỡng mộ của người hầu
-ông Ron lên gặp tôi
anh bước oai nghiêm lên cầu thang với dáng vẻ ngông cuồng,hống hách bước vào thư phòng mà anh đã
dời khỏi đây 2năm
-mọi chuyện ông đã sắp sếp ở trường chưa
anh dựa người vào ghế ánh mặt nhắm lại hình dung cảnh gặp cô sau 2 năm
-đã chuẩn bị xong,quần áo tôi đã để ở phòng cậu
ông quản gia với vẻ mặt nghiêm nghĩ chăm chú xem biểu hiện trên khuôn mặt Thiên
-ba mẹ tôi đi đến bao giò về
- tuần nữ lão gia và phu nhân sẽ về,thiếu gia còn gì căn dặn
-không còn gì nữa ông ra đi
ông quản gia bước ra ngoài không quên đóng của lại căn phòng chở lên yên tĩnh không một tiếng động
,bàn tay anh chạm nhẹ vào bức ảnh của cô với khuôn mặt hạnh phúc
////sau khi đi học về cô không muốn ăn cơm đóng của trong phòng ////
-mai là sinh nhật mình rồi không biết anh có nhớ mà về sinh nhật không,Thiên ơi anh đang ở đâu em
nhớ anh lắm
cô nhắm mắt lại hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của mình dần dần chìm vào giấc
ngủ
12h Biệt thử của NGọc gia yên tĩnh, các bảo vệ đi tuần tr.a xung quanh, bất chợt có 1 bóng đen
lướt qua nhanh như chớp không để lại bất cứ một tiếng động. Từ ban công lầu hai nơi phòng ngủ
của RUby, bóng đen ấy thoáng chốc đã lên đến cửa đèn trong phòng vẫn sáng, bóng đen kì lạ nhìn
qua cửa sổ thì thấy nữ chủ nhân của căn phòng này đang say ngủ say nhanh tay mở cửa sổ rồi thật
tự nhiên đi vào.
-của sổ không thèm khóa lại sao-bóng đen đó nghĩ thầm
tiến đến chiếc giường đưa bàn tay rắn chắc lên đôi mắt đang đọng nước mắt lau đi. Đặt lên chán cô
một nụ hôn lướt gió.Tay còn lại dặt bó hoa tường vi lên bàn bên cạnh, trên cánh hoa tường vi là
một một tờ thiếp
-sinh nhật vui vẻ nha, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau,anh sẽ cho em một món quà mà em đã đợi trong
suốt 2 năm
đứng dạy đi ra cửa sổ dời khỏi NGọc gia mà không ai biết
chap tiếp theo