Chương 10
Buổi chiều, khi cô ngủ dậy thì đã không thấy anh đâu nữa nhưng có một mẩu giấy đặt ở trên bàn. Cô lấy mẩu giấy đọc dòng ghi chú của anh:“Nếu em ở nhà mà buồn chán thì ra quán cáfe X ở đường X nhé. Anh đang học nhóm ở đó “
Cô nhanh chóng trèo xuống giường rửa mặt rồi chải lại tóc rồi mới đi ra ngoài
_______
Trước cửa quán cáfe X, cô định mở cửa để vào thì bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi liền ngất đi. Người đàn ông lạ mặt bế cô lên xe rồi nói:
- Lý tiểu thư, tiền công của tôi đâu?
Nói rồi, cô ta đưa cho người đàn ông lạ mặt đó một valy tiền rồi nói
- Số tiền này, anh hãy ra nước ngoài sống, nó đủ để anh sống nốt phần đời còn lại
Quay sang nhìn cô, Lý Lệ Lệ nham hiểm nói:
- Để tôi cho cô biết, thế nào mới là đau khổ. Đi
- Văng, thưa tiểu thư
_________
Phụt! Cô khẽ nhíu mi, hé mở mắt. Lý Lệ Lệ nói:
- Cảm giác thế nào?
Cô mở to mắt ra nhìn Lý Lệ Lệ, rồi quay sang nhìn tứ chi mình bị cột tạo thành tư thế chữ "Đại"
- Cô... cô muốn làm gì?
- Làm gì? Hừ! Tôi chỉ đòi lại sự trong sạch của mình mà thôi! Vào đây!
Một đám người thô bỉ tiến vào khoá chặt cửa. Lý Lệ Lệ lấy camera ra rồi nói:
- Tuỳ các anh chơi đùa thoải mái
- Đừng... đừng mà... đừng ra đây
- Cô gái, chúng ta sẽ cho em biết thế nào là vui sướng.
Nói rồi, bọn họ tiến đến, xé rách bộ quần áo đang mặc trên người để lộ ra phần da trắng trẻo như trứng gà bóc
- Cô em, em thật là...
Rầm! Cánh cửa bị đạp vỡ tan tành. Một đám người áo đen tiến vào lôi đám người ra. Sắc mặt Lý Lệ Lệ trắng bệch, không còn một giọt máu. Không sai, người phá cửa lúc nãy chính là anh - Nam Cung Thiên Dương. Anh nói với vệ sĩ:
- Đem ả này về cho ta!
Nói xong, anh ra chỗ giường cởi trói cho cô rồi bọc thân mình cô bằng chiếc áo khoác. Cô sợ hãi, khóc bù lu bù loa lên, 2 tay ôm chặt lấy cổ anh, còn 2 chân thì vòng quanh eo anh. Anh nhẹ nhàng nói:
- Ngoan, ngoan, chúng ta về nhà nha! Ngoan!
Cô cứ khóc mãi rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Về đến nhà, anh trực tiếp ôm cô lên phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lấy tạm chiếc áo sơ mi mặc vào cho cô. Đắp lại chăn cho cô cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi mới rời đi.
__________
Trong thư phòng
- Anh cả, Lý Lệ Lệ anh xử lý đi. Cô ta định làm nhục Nguyệt Nhi nhưng không thành. Với lại em có cảm giác rằng cô ta cho người theo dõi hành tung của em và cô ấy nên mới biết được. Nếu không, chuyện này sao có thể trùng hợp như vậy được? Quá vô lý!
- Được rồi! Anh đi đây!
Nói xong, anh cả cô đi ra khỏi phòng. Một lát sau, Nam Cung Thiên Tịch đi vào phòng, hỏi:
- Có thật là con bé bị Lý Lệ Lệ làm nhục?
- Nếu con chậm 1 giây nữa là chuyện đó đã xảy ra rồi.
Nam Cung Thiên Tịch lấy điện thoại ra gọi cho thư ký: “Cho cậu đúng 1h, làm cho Lý thị sụp đổ”
_________
Anh vừa vào phòng đã thấy cô ngồi ở góc phòng, khuôn mặt cúi gằm vào đầu gối. Anh bước ra chỗ cô, nhẹ nhàng gọi:
- Nguyệt Nhi?
Cô khẽ nức nở, ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nhẹ nhàng nói:
- Sao em không ngủ?
- Không có Dương ca, em không ngủ được... hức hức
- Nào! Ngoan! Không khóc nữa, nếu không mắt sẽ sưng lên đấy. Nào, anh ôm em đi ngủ, nha! Ngoan!
Cô khẽ gật đầu rồi để anh ôm lên giường ngủ.
__________
Nam Cung Thiên Tuyết nghe thấy nhà có chuyện liền nhanh chóng chạy từ trường về nhà. Vừa về đến nhà, cô đã hỏi:
- Mẹ, Nguyệt Nhi đâu mẹ?
- Con bé ở phòng anh con ý. Con lên mà hỏi
Bà vừa dứt lời, bóng dáng của Thiên Tuyết đã không còn ở đây.
- Haizz! - Bà khẽ thở dài
________
Anh vừa dỗ cô ngủ xong, con nhóc Thiên Tuyết kia mở cửa "rầm" một cái làm cô nhíu mày lại. Anh trừng mắt về phía Thiên Tuyết rồi nhẹ nhàng vỗ về cô.
Xong, anh kéo tay Thiên Tuyết ra khỏi phòng nói:
- Lâu lắm rồi em chưa bị đánh nên bây giờ muốn đúng không?
- Hì hì, anh hai, em lo cho Nguyệt Nhi thôi mà.
- Bớt nói nhảm đi, lấy cho anh mượn mấy bộ quần áo của em
- Hả? Anh hai, quần áo của em, anh mặc không vừa đâu!
- Cho Nguyệt Nhi mặc
Vào phòng, cô lấy cả quần áo, cả đồ lót cho anh. Anh nhíu mày:
- Nhiều vậy?
- Thế này là còn ít đó anh. Nên anh cứ cầm về phòng đi
______________
Và đúng theo lời của chủ tịch tập đoàn Nam Cung, Lý thị đã phá sản chỉ trong 1h đồng hồ
Căn biệt thự của Lý gia đã bị thu mua, ảnh nóng của Lý Lệ Lệ bị tung lên mạng.
- Cô ta bị như vậy là do quả báo! - Thiên Tuyết khẽ hừ lạnh
_________
Đến tối, khi cô tỉnh dậy, mọi người đều tiến đến, ân cần hỏi nhưng cô không trả lời chỉ gọi:
- Dương ca
- Sao thế?
- Em muốn đi tắm!
- Tuyết, em giúp cô ấy.
- Không, em muốn tự mình làm
- Được rồi! Anh ở phòng bên cạnh! Mọi người cũng ra cả đi. Tuyết, em ở đây trông chừng cô ấy.
_________
30 phút sau, Thiên Tuyết mãi vẫn chưa thấy cô đi ra liền gõ cửa, nói:
- Cậu mau ra đi. Nếu không mình sẽ phá cửa
Thiên Tuyết cầm tay cửa, nhẹ nhàng xoay, cửa không chốt thấy cô ngồi khóc, nhẹ nhàng nói:
-Mình lấy khăn tắm lau người cho cậu đã
Nói rồi, Thiên Tuyết nhẹ nhàng lấy khăn tắm cuốn vào người cho cô, kéo cô ra ngoài
__________
Sau khi sấy khô tóc cho cô, Thiên Tuyết định giúp cô thay quần áo thì cô không chịu, đành phải gọi Nam Cung Thiên Dương:
- Anh hai, anh sang mặc quần áo cho cô ấy đi
- Sao em không làm?
- Cô ấy không nghe. Quần áo em để trên giường
Anh thở dài bất lực, đi vào phòng thấy cô trùm chăn kín mít. Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, ôm cô nói:
- Anh thay quần áo giúp em
Cô khẽ hỏi:
- Dương ca, anh có thích em không? - Cô dè dặt hỏi
- Dương ca không thích em, Dương ca chỉ yêu em thôi! - Nói rồi, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn đôi môi ngọt ngào của cô