Chương 44: Tội không thể tha
Bóng đêm ngoài cửa sổ tối như địa ngục, Mục Hàn ngồi trong phòng khách dưới ngọn đèn sáng rực trong ngôi biệt thự kia, ánh mắt sắc như muốn đâm người.
Dù là Mục Hàn tính tình trời sinh rất tốt thì giờ phút này cũng không nhịn được muốn đến tính sổ với người phụ nữ ngu xuẩn trước mắt.
Người phụ nữ này đã làm cho kế hoạch của bọn họ loạn hết lên, thật là con mẹ nó muốn nhúng con chuột này vào nồi nước!
Kết quả kẻ nào đó còn chẳng biết xấu hổ giả vờ vô tội: “Ngài Miyamoto, đối với chuyện Thiên Diệp tiểu thư mất tích tôi cũng cảm thấy rất có lỗi, nhưng không có bằng chứng ngài không thể vu oan cho tôi, ngày nào tôi cũng ở bên cạnh anh họ, anh ấy rõ ràng biết…”
“Đủ rồi!” Mục Hàn thô bạo ngắt lời cô ta, “Con mẹ nó đừng có mà giả vờ vô tội trước mặt tôi! Tuyết đưa cô về phòng nghỉ sau đó căn bản không đi ra ngoài, vệ sĩ bên ngoài hành lang tất cả đều bị động chân động tay, cô xem tất cả nhân viên kĩ thuật trên Tây Đảo đều ch.ết rồi hả?! Còn dám thông đồng với kẻ khác trợn mắt nói láo, lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ?!”
Vẻ mặt Nam Trân thoáng cái cứng đờ, có ch.ết cũng không thừa nhận: “Anh ngậm máu phun người! Tôi và Thiên Diệp Tuyết không thù không oán, tại sao tôi phải hại cô ấy?! Vả lại khi tôi tới đây mỗi một hành tung, mỗi người tiếp xúc qua anh họ đều biết hết, anh vu oan tôi như vậy là muốn nói người đứng sau lưng tôi là anh họ sao? Hay là anh cảm thấy tôi và người của gia tộc Michelle có hành động bí mật nào?”
Từ đầu đến cuối Nam Trân cũng không biết thân phận của Mục Hàn và Triển Du, còn tưởng rằng người đàn ông cô ta đang nhìn thấy cùng lắm cũng chỉ là con chó Nhật Bản của Frankie mà thôi, dù cho Nam Khôn và anh có giao tình thì cô ta cũng là em họ của Nam Khôn, bây giờ còn đang mang thai, Nam Khôn không thể nào để cho người khác làm tổn thương cô ta. Cô ta chỉ cần ba của đứa trẻ này bình an vô sự, những người khác sống hay ch.ết cô ta cũng không quan tâm lắm.
“Người phụ nữ không biết sống ch.ết này!” Hàng chân mày Mục Hàn nhíu chặt lại, lạnh lùng nói, “Hỏi cô một lần cuối, Tuyết đã bị ai đưa đi? Bình thường các người liên lạc với nhau thế nào?”
Nam Trân cũng nổi giận: “Run Miyamoto! Đừng tưởng rằng hiện giờ anh họ tôi không có ở đây thì anh có thể bắt nạt tôi! Cô nhỏ và em họ của tôi còn chưa ch.ết! Anh đang ép tôi gọi điện thoại kêu người tới phân xử sao?!”
Mục Hàn bị cô ta làm cho tức đến đau đầu, nhưng bây giờ không thể để lộ thân phận, thân phận của đối phương lại khá đặc thù, lại còn là phụ nữ có thai, nếu là nam thì lúc này nhất định anh sẽ đạp cho một cước.
Anh hít một hơi, vừa định tiếp tục mở miệng răn dạy thì ngoài cửa chợt nghe thấy có tiếng bước chân lộn xộn truyền đến.
Vừa quay đầu lại thì phát hiện trước mắt là Nam Khôn vừa bị cảnh sát dẫn đi.
Nam Khôn đi đầu, bước chân vừa nhanh vừa nặng nề, mái tóc vốn chải cẩn thận không biết từ khi nào đã rẽ ra hai bên, rủ xuống trán, phối hợp với khuôn mặt căng cứng âm trầm làm cho hắn giờ phút này giống như một con sư tử đang bị chọc giận, cho dù không lên tiếng nhưng trên người lại tản ra một hơi thờ lạnh lẽo âm tàn đến cực điểm, đủ khiến cho người ta không rét mà run.
Nam Trân kinh ngạc, trong lòng kinh hãi một cách khó hiểu, hình như sự tức giận của anh họ lúc này là hướng về phía cô?!
Mục Hàn thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Tính tình của Nam Khôn không được tốt như tôi mà có thể nhẫn nại khua mồm múa mép với cô nửa ngày đâu. Không nói à? Vậy để cho anh họ của cô tự đến bàn chuyện với cô đi.”
Đảo mắt Nam Khôn đã đi đến bên này, giữ yên lặng trao đổi ánh mắt với Mục Hàn nửa giây, lúc quay đầu lại nhìn về phía Nam Trân, tầm mắt lại sắc bén như dao, âm trầm tựa hồ như có thể bắt được một tia sát ý.
Nam Trân bị cái nhìn này đâm vào tim, vội vàng đứng dậy, trên mặt chồng chất nụ cười nịnh nọt: “Anh họ, anh đã về rồi.”
Nam Khôn không để ý tới cô ta, nói khẽ với Mục Hàn: “Anh cứ đi trước đi, ở đây giao cho tôi.”
Vậy thì không còn gì tốt hơn, hiện giờ Mục Hàn không thể tiết lộ thân phận, lại là người ngoài, mấy chiêu ngày thường đối phó với mấy trên tội phạm nếu như dùng trên người Nam Trân sẽ khó tránh khỏi có lời ra tiếng vào, quan trọng nhất là sẽ khiến người khác hoài nghi, nhưng Nam Khôn lại không giống vậy, sau lưng hắn có thế nào với Nam Trân, có va chạm gì với Nam Trân thì những kẻ khác cũng không có quyền quản, Nam Hiểu Văn và Tô Niệm cũng không dám xen vào.
“Làm phiền rồi.” Mục Hàn cũng không dây dưa nữa, anh còn phải đi tìm Frankie “nói chuyện”.
Anh vừa đi, căn phòng càng thêm tĩnh lặng, một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Nam Trân vạn phần không yên trong lòng, thử nói: “Anh, anh không sao chứ? Nghe nói những người kia vu oan cho anh…”
Nam Khôn lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Thiên Diệp Tuyết đang ở đâu?”
Quả thật người nào đó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ra vẻ khó tin nói: “Anh, anh cũng nghi em bắt Thiên Diệp Tuyết sao?! Em là phụ nữ mang thai, lại một mình ở nơi đất khách, anh cảm thấy em có bản lĩnh bắt cóc Thiên Diệp Tuyết sao?! Huống chi trước kia căn bản là em không quen biết cô ấy…”
“Câm miệng!” Nam Khôn lại một lần nữa hổn hển ngắt lời cô ta, “Nam Trân, những ngày qua mày quá yên lành nên thấy ngán à?”
“Anh, anh có y gì?”
“Bạn trai bartender của mày mất tích hơn một tuần lễ, ai bắt hắn?”
Lời vừa nói ra thì Nam Trân chấn động trong lòng, nước mắt như máy nước mà tuôn ra, đảo mắt đã khai ra: “Anh, anh biết rồi sao?! Em…em cũng không còn cách nào khác, A Tuấn bị người ta trói đi, em không dám báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì không biết sẽ nhận được gì từ bọn họ nữa, bọn họ chém một ngón tay của A Tuấn đến uy hϊế͙p͙ em, em cũng không dám gọi điện thoại cho anh. Thiên Diệp Tuyết kia cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ Nhật Bản, không có quan hệ gì với chúng ta, ch.ết thì ch.ết…”
Nam Khôn không thể nhịn được nữa, gằn từng chữ: “Ai bắt hắn?!”
Nam Trân bị hắn quát cho ngẩn người, lúng ta lúng túng lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Quả thật Nam Khôn đã vô cùng tức giận, giọng nói lạnh lùng như băng ngàn năm, hắn nói: “Nam Trân, hình như mày còn chưa biết nhỉ, Thiên Diệp Tuyết là người phụ nữ của tao, là chị dâu tương lai của mày. Mày cảm thấy mày với cô ấy, tao sẽ quan tâm đến ai hơn?”
Đánh ch.ết Nam Trân cũng không ngờ tới Thiên Diệp Tuyết lại là người của Nam Khôn!
Tính tình của Nam Khôn thế nào chứ?! Chọc giận hắn, đừng nói là em họ, có là em ruột cũng không nương tay chút nào, trước kia Nam Duệ muốn cướp thịt từ miệng hổ, kết quả cuối cùng bị phế tay chân không nói, còn bị đưa vào nhà giam để cho người ta hung hăng trừng phạt, về sau nếu không phải chú hai của cô ta năm lần bảy lượt lấy cái ch.ết bức bách, phỏng chừng Nam Duệ đã sớm hóa thành tro rồi, còn mình thì chọc ai không chọc lại chọc phải cái hắn!
Trong nháy mắt, Nam Trân cảm thấy trời như sụp xuống, khí lực trong thân thể theo nước mắt dường như bị rút hết không còn chút nào, cô ta lảo đảo, vô lực ngồi sụp xuống ghế salon, lẩm bẩm nói: “Cô ấy…cô ấy không phải người phụ nử của Miyamoto Run sao? Sao có thể…” Dan díu với anh?
Suy nghĩ một lát, đột nhiên đôi mắt kia của Thiên Diệp Tuyết cùng với Aki và Thiên Diện Hồ đột nhiên xét qua cực nhanh trong đầu cô ta, một ý tưởng táo bạo hiện lên trong đầu cô ta, rốt cuộc Nam Trân cũng có phản ứng kinh hãi nói: “Người kia không phải là Thiên Diệp Tuyết đúng không?!”
Thiên Diệp Tuyết vẫn luôn ở Nhật Bản, hơn một tháng nay Nam Khôn cho dù có đi công tác cũng cực kì ít qua đêm ở ngoài.
Làm sao mà quen biết bọn họ được?! Hơn nữa trước kia Thiên Diệp Tuyết và Nam Khôn căn bản chưa từng nói chuyện với nhau, làm sao có thể biến thành người phụ nữ của hắn?
Nếu như đã sớm quen biết, vậy lúc trước căn bản Nam Khôn sẽ không thu nhận Aki!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?!
Nam Khôn nào đó kiên nhẫn giải thích với cô ta mấy chuyện kia, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng nói không hề có nhiệt độ: “Cho mày một cơ hội cuối cùng, nói hết những gì mày biết ra, bằng không thì mày đứng trách tao không nhận người thân.”
Dù sao hắn cũng không thèm cái gì gọi là tình thân.
Nam Trân ở trong tay hắn cũng đã nếm qua rất nhiều thiệt thòi, cô ta không nghi ngờ chút nào Nam Khôn sẽ vì người phụ nữ của mình mà đại khai sát giới với cô ta và người nhà của cô ta, sợ tới mức toàn thân run rẩy, khóc thút thít nói: “Em thật sự không biết bọn họ đưa Thiên Diệp Tuyết đi đâu, cũng không biết bọn họ là ai, từ lúc bắt đầu tới giờ hắn chỉ liên lạc với em năm lần, phương thức liên lạc mỗi lần đều không giống nhau, căn bản em không có cách nào tr.a ra tin tức về bọn họ. Đêm nay cũng là lúc đi vào toilet, phát hiện chữ trên gương mới biết bọn họ cài người vào trong hội trường.”
Nói xong Nam Trân ngước mắt lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nam Khôn, đáng thương nói: “Anh, thật sự xin lỗi, em thật sự không còn cách nào, không thể báo cảnh sát, lại không thể nhờ anh giúp đỡ, ngay cả A Hạo em cũng không dám nói cho anh ấy biết, những tên kia giống như ác quỷ, ở đâu cũng có, bất thình lình cắn em một ngụm, ngay cả thở em cũng không có cách nào. A Tuấn còn ở trên tay bọn họ, em không thể không làm theo yêu cầu của bọn họ. Anh, em sai rồi, thật sự thật sự xin lỗi.”
“Động vật cũng không ngu xuẩn như mày!”
Nam Khôn hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức tràn ngập trong lòng mình, trầm giọng nói: “Người đâu! Đưa nó về phòng đi!”
Cuối cùng hắn lạnh lùng liếc nhìn Nam Trân, cảnh cáo: “Tốt nhất là mày đừng có ý định lừa gạt tao cái gì, bằng không tao cũng không ngại dùng tất cả thủ đoạn đã dùng với Nam Duệ để trút lên người mày và Nam Hạo đâu!”
Nam Trân sợ tới mức yết hầu cũng sắp nứt ra, làm gì còn bày trò lừa gạt gì được, thút tha thút thít nói: “Anh, em thật sự biết sai rồi.”
Nam Khôn chẳng muốn để ý đến cô ta, lấy điện thoại di động ra gọi mấy người ngoài cửa: “Pete lập tức giúp tôi thu thập hết tất cả những đoạn ghi hình tại hành lang và toilet phía đông từ 8h đến 9h trong bữa tiệc đêm nay, chúng tôi sẽ qua đó lấy.”
Bóng đêm đặc quánh, bốn phía đều tĩnh mịch, thứ đập vào mắt có thể nhìn thấy được cũng chỉ là bóng đêm bất động.
Nam Khôn ngồi tựa lưng vào hàng ghế phía sau chiếc Audi, một tay chống lên thái dương, cả người phảng phất như bị bao phủ bởi một hơi thở âm tàn, không ai biết giờ phút này trong lòng hắn có bao nhiêu lo lắng, lại có bao nhiêu căm hận tự trách: lần này Nam Trân chỉ là ngòi nổ, nói cho cùng thì hắn mới là tên “đầu sỏ gây nên” – nếu như lúc trước không bắn phát súng kia thì đêm nay những kẻ khốn nạn kia làm sao có cơ hội thoát ra?! Nếu như không phải mình đề nghị tiết lộ tin tức CX717 ra ngoài thì mấy người Mục Hàn hiện giờ làm sao mà cả thân phận cũng không dám lộ ra?! Muốn giúp mà hóa ra lại cản trở người ta.
Đáng tiếc thế sự khó lường, trên đời này không có ai lần nào cũng tính toán không sai sót, lúc nào cũng có thể khống chế tất cả.
Bên phía Tây Đảo, bởi vì Triển Du mất tích nên Nam Khôn cùng Mục Hàn thoáng cái đã lâm vào thế bị động.
Mà trên một con thuyền buồm cao cấp trên Đại Tây Dương đi về hướng Colombia, Triển Du sau chín tiếng hôn mê sâu cũng đã tỉnh lại.
Đối diện là gã Jason đã ch.ết trong tù đang ngồi trên chiếc ghế salon.
Hơn một tháng không gặp, gã đàn ông này vẫn như cũ, vẫn là đôi mắt xếch quen thuộc, hẹp dài, ẩn hiện một vẻ tuấn tú, khí thế sắc bén, mày kiếm mặt góc cạnh vẫn không thể ngăn vẻ bất thường tà ác nơi khóe mắt gã, từng hành động ngôn ngữ đều mang theo vẻ tự đại cuồng vọng của gã.
“Lần thứ ba” Mặt mày Jason hiền lành nhìn Triển Du, mặc dù trong lòng lửa giận đã sớm ngập trời nhưng mặt vẫn giữ nụ cười, “Em thấy lần này em nắm chắc bao nhiêu phần có thể đào thoát từ trong tay tôi?”
Triển Du nhìn lướt qua cách trang hoàng trong căn phòng này thì đã đoán được ngay tình cảnh của mình lúc này, trong lòng chấn động, ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế, hung dữ nói: “Tao sẽ không trốn, tao sẽ đích thân giết mày!”
Jason cười ha ha, cuồng vọng nói: “Tôi rất chờ mong ngày đó.”
Nói xong đột nhiên gã chậm rãi đứng lên, Triển Du biến sắc, vọt từ trên giường xuống mặt đất, bày ra tư thế phòng ngự với gã, lạnh lùng nói: “Mày còn dám tiến gần thêm bước nữa, con mẹ nó tao sẽ giết ch.ết mày!” Cùng lắm thì cả hai cùng ch.ết cũng tốt hơn là bị gã khốn này lăng nhục.
Đối mặt với vẻ hung dữ của cô, dường như Jason không hề giận dữ: “Đừng căng thẳng như vậy, tạm thời tôi sẽ không động vào em.”
Triển Du tin gã mới là lạ, như một con mèo đụng phải kẻ thù trời sinh, tóc gáy toàn thân dựng lên, ánh mắt tràn ngập đề phòng.
Jason cười cười, cũng không nói nữa, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc que thử thai ném lên mặt tủ, nói: “Kiểm tr.a thử xem.”
A Quý nói thuốc mê Nam Trân tiêm cho Triển Du cùng lắm chỉ khiến cô hôn mê nửa tiếng, kết quả lại ngủ đến mấy tiếng mà cô vẫn chậm chạp không chịu tỉnh lại, lúc mới đầu gã còn tưởng là Triển Du đang giả vờ hôn mê, về sau kiểm tr.a cẩn thận cho cô, ngờ không tới lại phát hiện ra một chuyện thú vị.
Thế nên, trả thù một người, tr.a tấn tâm linh vĩnh viễn sẽ thống khoái hả giận hơn so với tr.a tấn thể xác! Đối với Triển Du là như vậy, đối với Nam Khôn cũng thế, nhưng muốn làm cho Nam Khôn sống không bằng ch.ết thì phỏng chừng không gì có thể hữu hiệu hơn khiến cho hắn tận mắt nhìn thấy máu thịt của mình ch.ết thảm.
Nghĩ tới vẻ thống khổ trong tương lai không lâu của Nam Khôn hắn cảm thấy ánh mắt sắc bén của Triển Du nhìn mình không sao cả.
Sau khi Triển Du nhấm nuốt hết câu nói của gã, trong nháy mắt đầu như nổ tung.
Máu trong cơ thể cũng đột nhiên đông cứng lại, lạnh lẽo khiến cô phát run: “Không thể nào!”
Làm sao có thể!
Làm sao có thể xui xẻo như vậy!
Trời ơi! Nếu như là sự thật, vậy cô phải làm sao bây giờ?!