Chương 5: Đánh nhau
“Dì à “đứa bé trai bị đánh thoáng cái nhào tới ôm lấy chân Trương Cảnh, khóc thút thít thôi, nhưng cũng có khóc lớn.
Trương Cảnh hung hăn trừng mắt đám nhóc lớn, hai thằng đồng bọn chứng kiến Trương Cảnh nổi giận, bất giác lui về sau hai bước, miệng đơ cả nửa ngày mới phản ứng, thằng nhóc té ngồi dưới đất nhanh chân bỏ chạy.
Mấy thằng nhóc chạy xa, lúc này Trương Cảnh mới thả lỏng mấy túi ni long trong tay,ngồi xổm xuống, dùng tay lau khuôn mặt đầy nước mắt của bé trai, khuôn mặt mũm mĩmcủa bé trai vì bị đánh mà có chút sưng đỏ, Trương Cảnh đau lòng xoa xoa mặt cho cậu bé.
biết tại sao, cảm thấy bé trai này quen mắt, khuôn mặt này nhất định là từng thấy qua, nhưng lại nhơd là gặp ở đâu.
“Bạn,cháu tên là gì, người nhà cháu đâu?” có chút hiểu ai lại biết suy nghĩ, để trẻ con ra đường mình thế này.
“Cháu tên là Tiểu Hằng, ba cháu rất bận rộn, cho nên mình cháu mua đồ ăn”Đoán chừng người khác nghĩ xấu về người nhà, cậu liền thay ba mình giải thích.
“Vậy cháu có số điện thoại của ba cháu,dì điện thoại ba tới đón cháu “
“Ba cháu ở bệnh viện có việc gấp, cháu thể làm phiền đươc”Tiểu Hằngbĩu môi, rất kiên định lập trường của mình.
Bệnh viện!
Đầu óc Trương Cảnh chợt lóe lên, từng gặp qua, ra là lúc gặp mặt Lâm Dật, về sau bé trai này xuất, là con của Lâm Dật.
Nhờ Lâm Dật ban tặng, Trương Cảnh lại chẳng hay biết gì, xem mắt cũng người kết hôn, lại còn lén lút mang con trai đến xem mắt. là cho nhớ và con trai hơn ai hết
“Tiểu Hằng, hay là gọi mẹ cháu tới đón cháu được?”Trương Cảnh thuận miệng tiếp, muốn đem việc này giải quyết xong, còn muốn về nhà nấu đồ ăn cho mẹ, buổi chiều cùng mẹ vào bệnh viên thăm ba nữa.
Tiểu Hằng cúi đầu lời nào, chỉ là hai con mắt tròn trịa rưng rưng nước mắt, lại dùng sức chịu đựng để nó rơi xuống.
Trương Cảnh lập tức biết mình sai lời, bèn lảng sang chuyện khác “Tiểu Hằng, cháu ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ “Hai mắt của Tiểu Hằng linh động, đôi mắt toát ra tia khiếp đảm, hiển nhiên là chưa hồi phục tinh thần sau khi bị ăn hϊế͙p͙, bộ dạng này, nhìn như là chú chó bị bỏ rơi, Trương Cảnh có chút đành lòng.
“, cháu cùng dì dến nhà đì nhé?”Trương Cảnh vậy sở dĩ là cũng có biện pháp nào, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, để lại bé trai bị người ta khi dễ, làm được cũng đành lòng, mà cũng có nhiều thời gian. như thế nào Lâm Dật cũng làm cùng bệnh viện với, tại đến được, buổi chiểu đến bệnh viện đem Tiểu Hằng đến khoa nhi giao cho ba cậu.
“Được ạ “Tiểu Hằnggật đầumột cách nặng nề.
Đứa bé Tiểu Hằng này giống như là đặc biệt tín nhiệm, dọc đường bàn tay gắt gao năm lấy vạt áo buông, cậu cũng đặc biệt hiểu chuyện, dọc đường còn hỏi muốn giúp xách đồ.
Mặc dù sinh mổ cho biết bao nhiêu trẻ con, nhưng Trương Cảnh lại có kinh nghiệm gần gũi trẻ, nhưng qua đoạn đường này, cảm nhậns được mình cũng Tiểu Hằngtrao đổi lại quá khó khăn
Lúc Trương Cảnh về đến nhà, mẹ Lưu Tố Vân nấu cơm trong bếp, nghe thanh ở cửa, nghiêng đầu ra xem, thấy con về, nhịn đưuọc càm ràm
“Sao bây giờ con mới về, mười hai giờ rồi, a, đây là con nhà ai vậy?”Lưu Tố Vân như phát châu lục mới, chỉ vào Tiểu Hằng phía sau lưng Trương Cảnh hỏi.
“Mẹ,là như vầy, đây là con của bạn con”Trương Cảnh dám nó là con của Lâm Dật, nếu mẹ biếtmình đem con gai của đối tượng gặp mặt về,sắc mặt nhất định rất đặc sắc.
quay đầu kéo tay Tiểu Hằng, kéo Tiểu Hằng về phía trước: “Tiểu Hằng, gọi bà ”. Tiểu Hằng lập tức gọi thanh vang giòn:”Con chào bà“
“Ừ, Tiểu Hằng ngoan “ Nghe con như vây, bà cho là con của bạn trước kia, cũng nghĩ nhiều, bé trai bộ dạng tuấn tú, giọng cực ngọt, bà lấy tay xoa đầu cậu, kéo vào, dẫn dến phòng khách cho cậu xem tivi.
Có thể là do đến chỗ xa lạ, Tiểu Hằngcó vẻ có chút rụt rè, ngồi im ghê sô pha, ánh mắt dán theo Trương Cảnh, thấy nhìn mình, liền nhìn cười tiếng
Trương Cảnh lấy ít trái cây, gọt vỏ, bưng qua bàn trà, lấy điều khiển tivi chỉnh qua kênh thiếu nhi, sau đó khom lưng cười thương lượng với cậu: “Tiểu Hằng, giờ ngồi xem phim hoạt hình được, dì nấu cơmgiúp bà”
“Dì yên tâm, con ngoan “Tiểu Hằng vỗ vỗ bộ ngực đảm bảo, bộ dáng này, nhìn rất có vị nam tử hán.
Trương Cảnh nhịn được cười, xoa mái tóc ngắn của cậu:” ngoan “ Rồi đứng dậy vào bếp.
“Dì à”
“Sao?” Còn chưa được mấy bước, Trương Cảnh dừng lại, quay lại nhìn Tiều Hằng.
“Dì à, cháu từng gặp dì“
Trương Cảnhkhẽ mỉm cười “Dì cũng từng gặp cháu “ Quấy rối gặp mặt, quấy rối gặp người đàn ông tốt.
Buổi trưa Trương Thành có về ăn cơm, bình thường chỉ có hai mẹ con, hôm nay có thêm Tiểu Hằng.Trương Cảnh phát hiển đứa Tiểu Hằng này chỉ có xấu hổ, độ dính người cũng rất lợi hại. Vô luận ăn cơm, rửa chén hay làm gì, cậu đều sau lưng, bằng chính là ánh mắt dán theo côgiống như sợ thích cậu, biểu biết điều nghe lời, mọi cử động làm cho người ta thấy đau lòng, trước kia có học qua môn tâm lý học, từ góc độ tâm lý, đoán Tiểu Hằng là đứa lớn lên thiếu tình thương, bởi vì chỉ như vậy đứa mới tự chủlộ ra khát vọng, lộ ra thần thái khát vọng muốn được quan tâm.
Công tác ở bệnh viện rất tốt, nếu như phải lịch hẹn bệnh nhân, trừ khi có phẫu thuật hoặc là tình huống khẩn cấp, nếu buổi chiều phải làm, đem công việc cả ngày làm, hết vào buổi sáng. hôm nay mặc dù phải ngày trực ban, nhưng phải làm ca đêm, cho nên bữa tối đem lên luôn bệnh viện
Vốn Trương Cảnh muốn cho Tiểu Hằng gọi điện cho Lâm Dật, để Lâm Dật đến đón cậu, nhưng lập trường của Tiểu Hằng vẫn rất kiên định, lắc cái đầu: “Chiều nay ba cháu còn có việc phải làm, được làm phiền ba ”
Trương Cảnh nghĩ, kiếp trước Lâm Dật tích lũy bao nhiêu công đức, nên kiếp này mới có được đứa con trai hiểu chyện như vậy
Nếu Tiểu Hằng muốn về, lại muốn dính với, đành mang cậu theo tới phòng ICU thôi
Ba giờ phòng ICU mới cho người nhà vào thăm, bốn giờ rưỡi là đóng của, các chỉ có nửa tiếng để gặp ba mình, xế chiều hôm nay trực ban phải là bác sĩ chủ trị cho ba, nhưng Trương Cảnh cũng có quen biết, dù sao cũng cùng bệnh viện, hơn nữa lại thường xuyên đến đây, bác sĩ trong khoa cơ bản đều biết.
Mấy hôm trước, bác sĩ Cao- bác sĩ chuyên trị cho ba gọi điện báoba bị viêm phổi, hơi sốt, hỏi có muốn tiêm kháng sinh cho ông.
Cá nhân phản đối vệc sử dụng kháng sinh, nhưng suy tính đến các vấn đề khác, phải nhường bước, đáp lại bác sĩ Cao trước tiên quan sát trước hai ngày, nếu như sốt vẫn lùi nên tiêm.
Trương Cảnh cho Tiểu Hằng mặc đồ kháng khuẩn, đổi mũ kháng khuẩn, hơn nữa cẩn thận mang hai lớp khẩu trang mới yên tâm dẫn cậu vào phòng,đứa bé hiển nhiên là chưa từng thấy qua tình huống này, các thiết bị điện tử máy móc cắm vào bệnh nhân, lại thỉnh thoảng phát ra báo tít tít hù sợ, cậu bé bám chặt vao đùi bênh cạnh, nhắm mắt theo đuôi.
Ba thấy họ đến, mở mắt ra, chụp dưỡng khí dưới miệng, tiếng động ngóc lên, phát ra thanh nào, hai tay bị trói ở cạnh giường, nhưng vẫn ngừng đánh vào hang rào, thống khổ dị thường.
Mẹ Lưu Tố vân nhìn thấy ông như vậy, vành mắtđỏ hoe, Trương Cảnh cũng rất khó chịu, cuộc đời là như vậy, mặc chotuổi trẻ như thế nào, đều chạy hông thoát cảnh tượng bị bệnh tật theo đuổi,hành hạ. Bên bờ sinh tử bất lực giãy giụa, bồi hồi.
Hộ lý mang nước sôi đến đầu giường ba, gỡ dây buộc tay của ông ra, vuốt trán ông, chuyện với ông, giống như lúc còn ngã bệnh, ba cũng chăm sóc như vậy. Mẹ Lưu Tố Vân cũng khom lưng lấy khăn, thử độ ấm nước, lau người ông cẩn thận, sửa móng tay,
Hộ lý kiểm tr.a nhiệt độ ba Trương Cảnh, ba bảy độ sáu, ông vẫn cò sốt giảm, thực sựkhông còn cách nào khác, đành hướng bác sĩ chào hỏi, nhờ tiêm thuốc kháng sinh cho cha.
Suy tính đến Tiểu Hằng, bọn họ đợi quá lâu, dù sao bênh trong vi khuẩn ở khắp nơi, khả năng khan khuẩn của trẻ con cũng kém hơn nhiều. Lúc ra ngoài, Trương Cảnh muốn đem Tiểu Hằng đưa cho đồng nghiệp, để mẹ Lưu Tố Vân về trước, nghĩ làvừa thấy bộ dạng ba thống khổ, tâm tình tốt, cũng chỉ im lặng, xách đồ ra về,
Tiểu Hằng ra thấy tâm trạng vui liền giật giật tay: “Dì à, đừng buồn, dì còn có Tiểu Hằng” khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Trương Cảnh ấm áptrong lòng, vỗ vỗ đầu, khóe miệng giật: “Tiểu Hằng, buổi tối dì còn phải làm, bây giờ gọi ba cháu tới đón cháu được?”
“Dì à, có phải dì thấy Tiểu Hằng rất phiền?” Nhóc con thấy côcườimiễn cưỡng, im lặng cúi đầu xuống
“ phiền, phiền”Tiểu Hằng là đứa bé nhạy cảm, phải thấy phiền, mà là mặt tâm trạng tốt, buổi tối lại làm ca đêm.
“Tiểu Hằng là đứa bé ngoan, dì thích cháu còn kịp, sao lại có thể chán ghét cháu chứ”Trương Cảnh ngồi xuống, vuốt bờ vai cậu, nghiêm túc với cậu bé
“Tiểu Hằng “
“Ba ơi “.
Tiểu Hằng thoáng cái chạy tới, nhảy dựng lên, lao về phía ngưới đó la to
“Con trai”. Khúc Trì Nghiêu ôm lấy con trai, kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh vẫn nửa ngồi, tựa hồ như suy nghĩ làm sao biết con trai của.
“Ba ơi, hôm nay có người ăn hϊế͙p͙ con, dì giúp con đánh tụi nó “ đợi Trương Cảnh chuyện
Khúc Trì Nghiêu đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Trương Cảnh.
cũng chậm rãi đứng lên, nhìn về phía hai cha con, ngạc nhiên mở miệng: “ Khúc, đứa bé phải là con của Lâm Dật sao?”