Chương 16: Ghen

Trương Cảnh bị người này chặn miệng thể giải thích được làm bức cho điên rồi, hét lớn tiếng: “Khúc Trì Nghiêu, là đồ điên.”
thanh này quả thwucj là kinh thiên động địa,, quỷ thần sợ hãi, toàn bộ ánh mắt trong hành lang đều tập trung về bên này.


Khúc Trì Nghiêu lại duỗi tay ra vuốt vuố mái tóc, nhìn cười cười, có điểm bắt đắt dĩ, giống như tình nồng nhiệt của chàng trai nhìn xem tức giận, sau đó là biểu biết phải làm sao.


Trương Cảnh hung hăn đem tay kéo ra, cắn răng nghiến lợi nhìn, nghĩ lại trước đây và heo là đồng dạng nghĩ là người thuần lương vô hại. muốn điên, muốn xe xé lại cái khuôn mặt giả tạo, lại, chỉ hung hang trừng mắt, xuống lầu.


Đường duệ khẽ mỉm cười hướng Khúc Trì Nghiêu gật gật đầu, phía sau cũng theo xuống.
Hà bí thứ thấy thế lịch trừng to mắt, trong lúc nhất thời thể tiêu hóa được vừa rồi để chút sắc mặt cho ông chủ, có chút cần thận rụt rè: “Khúc tổng, ngài…”


Lúc này nụ cười mặt Khúc Trì Nghiêu còn tồn tại, thay đổi vẻ mặt: “ thôi, chúng ta vào trong.” Lời như thế, nhưng sắc mặt mờ rất nhiều.
vào phòng riêng, Khúc Trì Nghiêu dựa vào ghế ngồi, uống hớp rượu, sau đó nâng ly rượu lên, xuất thần nhìn chất lỏng trong ly rượu


bàn ăn khí trở nên trầm mặc rất nhiều,ngay cả thanh chuyện cũng hơn rất nhiều, hiển nhiên việc tiệc rượu kí hợp đồng này là vì lấy Khúc Trì Nghiêu là trung tâm.


available on google playdownload on app store


Xung quanh thấy sắc mặt đúng, nghĩ sợ là hợp đồng xảy ra vấn đề, tự có người cho là thông minh, túm bên cạnh: “ qua chỗ Khúc tổng, làm cáo hứng ”
cực kỳ xinh đêọ lại ngay dưới mi tăm có viên mỹ nhân chí ( mệnh nghĩ là nốt ruồi) lại thêm phần mị.


Người bên cạnh vội vàng đứng dậy, chắn đường mỹ nữ, mỹ nhân liền tiến tới, chưa ngồi xuống hoàn toàn,thân thể liền lệch qua bên, lại như có kề đến, vừa tạo ra khoảng cách mập mờ,
“Khúc tổng,sao lại uống rượu như vật được” thanh mỹ nhân uyển chuyển, nũng nịu làm cho lòng nguời ta muốn mềm nhũn


Khúc Trì Nghiêu hẳn là nghe thấy, vẫn như thế nhìn chằm chằm vào ly rượu đến xuất thần, vẻ mặt và động tác vẫn thay đổi.
Người đẹp thấy phản ứng, ngừng cố gắng, gắp viên cá đưa tới miệng, giọng mềm như nước: “Khúc tổng, ngài ăn chút, em bồi ngài.”


Khúc Trì Nghiêu rốc cuộc có phản ứng.
đưa tay đẩy tay người đẹp ra,miếng ca văng lên trung kéo dài đường cong duyên dáng rơi vào tô canh phát ta tiếng “tạch”.


Sau đó đặt ly rượu xuống, đưng dậy nhìn người đep: “ cần tự cho mình là người thông minh.” Liền sau quay đầu đền cá vị khách gật đầu: “Tôi xin lỗi tiếp được, chuyện hợp đồng hãy bàn với Hà bí thư”
xong, đẩy cái ghê, ra ngoài.
Mọi người nhìn màn này sợ ngây người.


Mặc dù người trong giới nghiệp đều biết Khúc Trì Nghiêu ‘giữ mình trong sạch’, chưa bao giờ tin tình cảm, nhưng có đẹp ngã vào lòng như thế, tối thiểu nhất cũng bảo trì lễ tiết phong độ, phải như bây giờ.


Chỉ có Hà bí thư biết, làm cho ông chủ khác thương như thế là người con hành lang kia, từ lần trước tình cờ thấy ông chủ để hình ấy trông học tủ bàn làm veiecj là biết này đơn giản.
Đẩy cửa ra là Khúc Trì Nghiêu bước, sau là bước vội vàng, sau nữa là chạy nhanh đến ga ra


biết tại sao phải vội vàng rời như vậy, chỉ biết bây giờ phải lập tức, lập tức pahir tìm được Trương Cảnh – làm lòng bấn loạn.
từ trước đến này lái xe đều vững vàng giờ chạy đường như bay


mặt Khúc Trì Nghiêu vẫn là dáng cẻ đáng buồn, nhìn ra hỉ nộ, chỉ là bàn tay năm tay lái gân xanh nổi lên hơn bình thường.
Cái gì mà chạy loạn, cái gì mà nhìn tới thăm bà nội, biết sao lại ra như thế, lại còn như.


Trời mới biết giây kìa nhìn thấy Trương Cảnh cùng người đàn ông khác sánh vai, cười, trong lòng liền nổi lên trận lửa giận tên, kiểm soát ra những lời bát nháo kia, thiêu đốt muốn đem tất cả dây tơ hồng của kéo đứt.
Xe rất nhanh dừng ở lầu dưới cư xá.


Trong xe tối đen như mực, dựa vào ghê lái,đốt thuốc, kẹp trong ngón tay, ánh lửa mập mờ,khói giăng mù mịt.
ngẩng đầu nhìn chút, cửa sổ kia vẫn đen như mực, hiển nhiên Trương Cảnh này vẫn chưa quay lại, vậy đâu?


Vừa nghĩ tới cùng người đàn ông đó ở rạp phim coi phim, lại coi bộ phim mỹ, kết cục năm chính nữ chính lại ở cùng chung chỗ, hai người bọn họ tựa đầu vào nhau, nhìn nhau cười tiếng, đôi môi càng ngày càng đến gần, thậm chí là …


Khúc Trì Nghiêu khắc chế chính mình được nghĩ tiếp, trong lòng liền có gì đó ngăn chặn, buồn bực, miệng muốn tìm từ nào đó bộc phát
Có thể tối nay Khúc Trì Nghiêu nhất định đứng chờ, suy đoná lung tung.


Bởi vì tối nay Trương Cảnh cũng đến chỗ của trình linh mà quay về nàh mình cùng mẫu thân bàn chuyện chuẩn bị đám cưới.
Đối với chuyện giữ chừng Khúc Trì Nghiêu nổi điên xen ngang, đường duệ lời, vẫn phong độ chở về nhà cùng mỉm cười chúc ngủ ngon.


Lưu Tố Vân ra đổ rác, vừa vặn gặp màn này, chờ Trương Cảnh vừa vào cửa, liền đợi được hỏi về đối phương bằng cấp, gia thế, công tác, hiển nhiên là rất hài lòng về đối phương, hy vọng Trương Cảnh có thể nắm bắt cơ hội tiến thêm bước.


Trương Cảnh khong dám việc mình em mặt bị Khúc Trì Nghiêu chen ngang, thến giwof mẹ vẫn biết và Khúc Trì Nghiêu hay gặp mặt.


Trong lòng phải là oán giận Khúc Trì Nghiêu, vất vả lắm mới gặp được người đàn ông được mắt như vậy, liền xui xẻo gặp hăn. Lần trước chuyện lâm dật, cha con bọn họ chính là khắc tinh số đào hoa của mà, chỉ cần chạm vào cha con bọn họ, hoa đào của đừng nghĩ nở, chó dù có tránh cũng là hoa rơi lả tả.


Đúng như đoán vật, cùng đường duệ gặp lần thfi có lần sau.Bỏ qua bên tình huống nhà,chỉ bằng cử chỉ Khúc Trì Nghiêu làm người ta hiểu lầm, chỉ cần là đàn ông, cùng qua lại.
Ngay tại lúc oán giận trong nhà làn nữa quét vôi mới hoàn toàn, hôn lễ của Tiểu Thành cũng đến.


Cuối tuần khó được ngày Trương Cảnh làm liền phụ giúp mẹ gói bánh kẹo cưới, vôn là tiểu thành muốn để ngwuofi bán gói luôn, nhưng mẹ đồng ý, quan niệm tạp tục của thế hệ trước là rất trọng yếu, bánh kẹo cuwois phải do gia đình đóng gói,mỗi phần đều mang theo chúc phúc của người thân,


Lúc hai mẹ con bận rộn, chuông cửa trong nhà vang lên,Trương Cảnh dọn xong hộp giấy trong tay đứng dậy mở cửa,người đến phải là khách đến xem việc cưới xin, mà là đưá bé Tiểu Hằng sáu t tuổi.


“Tiểu Hằng” Trương Cảnh theo bản năng hướng phía sau nhìn lại, đứa như vậy thể nào tự tìm tới nhà, nhưng kì lạ là phía sau cũng có nhân vật khả nghi nào.


“Dì Tiểu Cảnhh, Tiểu Hằng rất nhớ người.” đưá trẻ vùa tiến vào liền ôm bắp chân của tha, thịt mặt bị vo thành nắm, giọng còn mang theo tia ủy khuất. Trương Cảnh vội vàng ngồi xổm xuống, mang theo khẩn trương mà chính mình cũng phát giác được, ôm lấy bả vai của: “Làm sao vậy Tiểu Hằng, ai chọc con ư?”


Đứa vùi đầu vào trong vai, lúc đầu là lắc đầu, sau lại gật gật, làm cho Trương Cảnh cũng phải hồ đồ.
Bởi vì Tiểu Hằng tới Trương gia, Lưu Tố Vân vẫn nhớ, thấy hai người ngồi xổm trước cửa, luôn miệng nhắc Trương Cảnh mang đến phòng khách ngồi, chính mình gói túi kẹo lớn đưa cho Tiểu Hằng.


Tiểu Hằng bóc ra viên kẹo bỏ vào miệng, thích thú: “Con cảm ơn bà”
“Ừ, ngoan”Lưu Tố Vân cười tủm tỉm đáp lời, đồng thời trong lòng cũng mong mỏi biết bao giờ mới ôm cháu nội đáng như Tiểu Hằng.


Trương Cảnh cũng tiện tay mở viên kẹo bỏ vào miệng,ngồi bên cạnh đứa, kiên nhẫn hỏi: “Tiểu Hằng làm sao tìm được nhà dì”
Tiểu Hằng cúi đầu đáp lời trả lời câu hỏi: “Dì à, Tiểu Hằng muốn nhờ dì giúp con chuyện”
“Chuyện gì?”


“Dì à, dì phải đáp ứng Tiểu Hằng trước” đứa trừng ánh mắt đen lấy nhìn Trương Cảnh, ánh mắt mang theo chờ đợi.
biết cùng điều kiện rồi sao, Trương Cảnh bật cười: “Được, dì đáp ứng con, giờ con ”


Đứa muốn lại thôi, mè nheo cả nửa ngày mới: “ thày hôm nay mở hội ở trường, Tiểu Hằng muốn dì làm mẹ Tiểu Hằng nửa ngày để dự hội ….”lời cuối cùng càng lúc càng,ánh mắt bất an nhìn vào Trương Cảnh.
“A”
Trương Cảnh bị kinh ngạc đến ngay cả người, còn có cả Lưu Tố Vân.


Trương Cảnh đến bây giwof mới hiểu được vì sao Tiểu Hằng có vẻ ủy khuất, nghĩ là chung quanh mình bạn bè đều có ba mẹ cùng, mà có,đồng ngôn vô kỵ,nhất định ra lời tồn thương.


hiểu nguyên do có lẻ Lưu Tố Vân hiểu. bởi ban đầu bà vẫn nghĩ Tiểu Hằng là con nguời bạn của Tiểu Cảnhh, bây giờ nhìn lại, hiển nhiên là phải, con bà bà phải quá hiểu ư, bạn khác phái chri đếm đầu ngón tay, nghĩ tới đây, Lưu Tố Vân hồ nghi nhìn cái.


Trương Cảnh bị mẹ mình nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ liền cười cười, biết mẹ nghi ngờ cái gì, nếu để mẹ biết rằng độc thân như qua nhà người đàn ông ly hôn ở tuần, còn chăm sóc con, chừng mẹ nổi cơn tam bành.
Nghĩ như vậy, đành quyết định tiếp tục gạt mẹ mình.


nhìn thẳng ánh mắt của mẹ mình, tận lực ra vẻ thành: “Mẹ, giờ mẹ của Tiểu Hằng có ở nhà, nên con giúp ấy có được?”
Lưu Tố Vân nhìn con mình, lại nhìn đứa ghế salon, chần chừ chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.


Lấy được cho phép của mẹ, Trương Cảnh liền thu thập đơn giản tý, cầm lên balo, cùng Tiểu Hằng xuống lầu, dám lại mẹ nheo nếu bị mẹ phát ra là xạo.


Lúc Trương Cảnh dắt Tiểu Hằng xuống, liền thấy chiếc xe quen thuộc, biển số xe quen thuộc dừng ở ven đường cửa tiểu khu. Mà người trong cuộc Khúc Trì Nghiêu đứng dựa xe, hay tay tùy ý đút túi quần, rất xa trông thấy bọn họ xuống, mắt chứa ý cười, hướng họ tới.


Khúc Trì Nghiêu hôm nay mặt chiếc quần bố màu xanh đen, chiếc áo T- Shirt màu nước gạo, bình thường, chỉ có chiếc đồng hồ Patek Philippe hơi có vẻ xa hoa, nhưng thoạt nhìn sạch, nhàng khoan khoái, so với bình thường thành thục, lão luyện nhiều hơn phần hiền hòa, vẫn như năm xưa, từ màu xanh cay cối trong đại viện ra hoàng tử,


Nhưng hoàng tử năm xưa lột lớp áo da dê trở thành con sói, Trương Cảnh thừa nhận, hôm nay lại bị lừa.






Truyện liên quan