Chương 1-3

Ông nội vẫn cầm lấy tay cô không buông, rốt cuộc chuyện này có nghĩa là sao đây? Ánh mắt Tào Đông Minh nhìn chằm chặp vào cảnh tượng ân ái của hai bàn tay một lớn một nhỏ đan xen vào nhau ở trước mắt mình.


Lâm Đại Dung còn nói cái gì mà cô ấy áy náy, thực ra da mặt cô ta căn bản dày đến thế là cùng. Xem ra cô ấy cũng đã rất quen thuộc với việc bị ông nắm tay sờ tới sờ lui rồi mà, thậm chí trước mặt anh cũng dám như vậy. Có phải ông không muốn cho đứa cháu này chút thể diện nào hay sao?


“Xin lỗi vì đã làm hỏng đồ vật quan trọng của anh.” Lâm Đại Dung cho rằng sở dĩ anh có sắc mặt khó coi như vậy cũng bởi vì đồ vật quan trọng của anh đã rơi vào hồ cá. Cô lại tiếp tục nói: “Tôi nhất định sẽ đền cho anh.”


“Đền sao? Cô đền nổi sao?” Tào Đông Minh tự nhiên cảm thấy tức giận, rõ ràng là anh liều mình đỡ xe đạp mà ông nội cũng chẳng thèm hỏi thăm về vết thương của anh, chỉ một mực hỏi đến cô gái này xem cô ấy có bị thương ở đâu hay không?


“Đông Minh, sao cháu lại có thái độ hung dữ với cô ấy thế?” Ông cụ lườm anh một cái “Món đồ gì mà ghê gớm như thế, chắc chỉ là máy tính chạy bằng điện. Mỗi lần cháu đến đây chỉ biết chơi những thứ đó thôi. Cảnh vật thiên nhiên nơi đây thật sự rất tươi đẹp, vừa lúc những thứ đó cũng không còn, ông đỡ phải nhìn cho chướng mắt.”


Tào Đông Minh bị một câu nói này của ông nội mà á khẩu không nói ra được. Xưa nay anh còn có thể tranh luận với ba mẹ mình nhưng cũng không dám cùng ông nội tranh luận. Chỉ khác, là lần trước ông sẽ bênh vực anh lúc ở trước mặt ba anh còn lần này dĩ nhiên không hề nghĩ ngợi ông thiên vị người phụ nữ trước mặt này mà thẳng thừng trách cứ anh.


available on google playdownload on app store


“Ánh mắt đó của cháu có nghĩa là gì? Còn không mau đi rót cốc nước cho Đại Dung, tạ tội vì vừa nãy cháu dám vô lễ.”
“Ông à, không cần đâu.” Lâm Đại Dung kinh ngạc đến há hốc miệng.


“Sao lại không cần? Nó đối với con hung dữ như vậy mà, trong điện thoại ông đều nghe thấy hết. Đứa cháu này càng ngày chẳng ra gì.” Ông Tào liếc mắt nhìn Tào Đông Minh “Nhớ pha cốc Hồng Trà cho Đại Dung, cô ấy rất thích uống trà xanh, mà phải lấy chiếc cốc màu đỏ bên phải tủ bát đấy. Đừng lấy nhầm.”


Tào Đông Minh trừng mắt nhìn, thậm chí ngay cả ly dành riêng cho cô ấy cũng có sao?


Thân là người sáng lập ra công ty, ông nội cũng không phải một doanh nhân hiền lành gì. Xưa nay ngay cả con trai ruột, cháu đích tôn, ông đều không thèm để ý nữa, thế mà không biết người phụ nữ kia là thần thánh phương nào lại khiến ông nội anh quan tâm đến như vậy?


Lẽ nào ông nội anh thật sự là một ông lão hồ đồ, ở tuổi này không thể tiết chế chính mình được hay sao?


Trong lúc Lâm Đại Dung muốn trở về thì ông nội ra mệnh lệnh cho Tào Đông Minh nhất định phải đưa cô về nhà. Điều này, Tào Đông Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh đường đường là một thiếu gia nhà họ Tào, đi đến nơi nông thôn hẻo lánh này lại làm một người hầu bảo vệ cho một cô gái sao? Nhưng lần này anh cũng không có biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào, lặng lẽ đẩy xe đạp tỉ mỉ đi ở bên cạnh Lâm Đại Dung.


Nhìn kỹ người phụ nữ này, cô ấy cũng khá đẹp, da dẻ hồng hào, không có vẻ như người quanh năm bươn chải bên ngoài nắng gió, tóc cũng vừa đen vừa mượt không biết cô dùng nhãn hiệu gì để chăm sóc tóc kỹ thế. Dáng người cao gầy, tuy rằng không thể so với những người mẫu nhưng vóc người rất tốt, chỉ có điều cô mặc chiếc váy quá dài che lấp hết cả đôi chân thon thả của mình. Lại nói thời đại này còn có ai lại vừa mặc váy vừa mặc thêm chiếc quần dài tới gối màu trắng bên trong nữa? Hay là đây là trang phục ông nội anh yêu thích? Nghĩ tới đây anh bỗng cảm thấy nổi da gà.


“Việc kia...” Lâm Đại Dung dừng bước, khuôn mặt lộ ra vẻ ướm hồng nói “Xin hỏi trên mặt tôi có dính vật gì sao?”


“Hả? Không có.” Lúc này Tào Đông Minh mới phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm cô gái được ông xem trọng. Có điều anh cũng không tỏ vẻ cáu kỉnh hay bẳn gắt mà ngược lại trong lòng anh có chút đề phòng. Nhìn thấy cô cứ cúi đầu bước đi khiến anh có chút để ý. Trong lòng anh thầm oán than rằng cô ở trước mặt anh giả bộ thanh thuần nhưng kỳ thực trong lòng đang có chuyện mờ ám. Cô ấy muốn lừa gạt anh thì chắc còn phải đợi đến một trăm năm nữa đi.


Tào Đông Minh cố gắng ép mình nở rộ ra một nụ cười tươi vui nói: “Cô cũng quen thân với ông nội, hay là cứ trực tiếp gọi tôi là Đông Minh đi. Tôi và ông nội cũng gọi cô là Đại Dung được không?”


Lâm Đại Dung ngẩng đầu nhìn lại anh một chút, một đôi mắt đen láy như suối nước long lanh cùng mái tóc dày đặc, lông mi nhỏ dài như hai cây quạt nhỏ đang từ từ mở ra khiến tim Tào Đông Minh như ngừng thờ. Anh sửng sốt một chút, cảm thấy trong lòng có chút rung động.


Cô gật đầu ý muốn biểu hiện sự hào phóng nhưng vẫn không che giấu nổi nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt cô.


Tào Đông Minh hít sâu một hơi, không ngờ với khả năng dày dạn kinh nghiệm của mình như thế lại bị chút kỹ xảo thô sơ của cô làm ảnh hưởng. Trước tiên, anh nhất định phải thăm dò mối quan hệ giữa người phụ nữ này và ông nội là thế nào. Trong tâm trí anh, hình tượng của cô cũng không giống với những cô gái nông thôn lắm, lại nghĩ tới hình ảnh cô cùng ông nội diễn cảnh thân mật lúc nãy thì anh nghĩ mình tuyệt đối không thể xem nhẹ người phụ nữ này. Anh phải nghĩ cách tiếp cận cô ta.


Tào Đông Minh mở miệng hỏi: “Đại Dung, ông nội tôi một mình ở nơi này, chúng tôi mấy lần cầu xin ông trở về, thậm chí chỉ muốn mời người hầu đến giúp ông trong sinh hoạt hàng ngày nhưng đều bị ông từ chối. Ông nội tôi là người rất ngoan cố, cô ở chung với ông chắc chắn rất mệt đúng không?”


Lâm Đại Dung liền vội vàng lắc đầu: “Không đâu, sao lại như vậy được? Ông đối xử với tôi rất tốt, thường mời tôi ăn một ít bánh ngon. Cũng có lúc hai người cùng nhau quét sân, dọn dẹp khiến tôi cũng quên đi mệt nhọc, buổi tối cũng sẽ nhân nhượng cùng tôi đóng cửa hàng lúc tám giờ, có lúc còn kể chuyện xưa cho tôi nghe... Đúng rồi, anh có từng nghe chuyện ông nội từng đào mỏ khi còn trẻ chưa?”


Nghe đến mấy chuyện này, Tào Đông Minh ngây người như phỗng. Vừa nhắc tới ông nội, Lâm Đại Dung như có phần vui vẻ mà anh cũng chưa từng nghe ông nội kể chuyện đào mỏ. Một điều lạ là đây là lần đầu tiên ông nội lại mở lòng kể chuyện của mình cho cô nghe, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến thời xưa của mình. Bọn họ còn cùng uống trà, quét tước còn đồng thời xem ti vi, hơn nữa còn cùng nhau đóng sạp hàng lúc tám giờ.


Anh chỉ muốn tìm cách tiếp cận cô, lại không nghĩ tới cô lại đem hết chuyện của bọn họ nói với anh khiến anh sợ hết hồn. Lẽ nào cô cũng nhận ra được địch ý của anh, giống như anh đang giấu diếm lập trường của chính mình?


“Vậy cô không ngại ở cùng với ông nội của tôi sao? Ông ấy cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi.” Tào Đông Minh nhìn vẻ mặt ngây thơ, của Lâm Đại Dung, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc “Nghe ông nói cô ở cùng ba mẹ, bọn họ cũng không ngại sao?”


“Chắc không đâu.” Lâm Đại Dung thoải mái nhìn anh “Mà tuổi tác của ông có lớn thì có quan hệ gì? Tại sao tôi lại để ý đến thái độ của ba mẹ mình?”


Tào Đông Minh hít sâu một hơi, được rồi, bây giờ anh cũng đã thực sự chứng thực. Tuy rằng anh chưa biết mục đích cô ấy quan tâm đến ông nội là vì tiền bạc hay là con người ông nhưng dù thế nào thì anh cũng cảm thấy khả năng thứ nhất có độ khả thi khá lớn.


Tào Đông Minh thở dài kích động, là cô diễn quá tốt khiến anh cảm thấy tiếc hận sao? Nhìn cô trông giống một cô gái thanh thuần sao lại hành xử giống như những cô gái làng chơi ngoài quán kia? Không ngờ cô lại là một người phụ nữ quyến rũ một lão già để chờ phân chia tài sản. Chuyện này làm sao có thể khiến người ta không thở dài?


“Sao vậy? Sắc mặt anh không tốt lắm, có phải cánh tay còn đau?” Lâm Đại Dung lộ ra vẻ mặt lo lắng “hay là đến nhà tôi, tôi giúp anh sát trùng vết thương?”
“Không cần, sao cô biết cánh tay tôi đau?”


“Vừa nãy lúc anh cầm cái ly, tay vẫn đang run lên nên tôi nghĩ có phải trong lúc cứu tôi, anh đã dùng sức...” Giọng Lâm Đại Dung càng nói càng nhỏ giống như ái ngại vì mình đã quan sát anh kỹ như thế “Tôi còn chưa trực tiếp nói lời cám ơn anh đấy.”


“Cám ơn cái gì? Bình thường cô "Chăm sóc" ông nội tôi tốt như vậy, tôi cũng còn chưa cảm tạ cô đấy.” Tào Đông Minh nở nụ cười “Ông nội nói rất đúng, tôi gặp được cô ở đây cũng là duyên phận, ngược lại tôi ở đây cũng không có chuyện gì để làm, mà tôi cũng phải ở đây mấy ngày nữa nên nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói.”


Không nghĩ tới Tào Đông Minh lại nói ra những lời khách sáo như vậy, ánh mắt Lâm Đại Dung nói: “Có thật không? Như vậy trong chuyện làm ăn anh có thể giúp không?”


Tào Đông Minh không hề nghĩ ngợi liền gật gù, nhà cô mở cửa hàng bán hoa. Nếu như có thể tiếp xúc gần gũi với người nhà của cô thì càng có thể thám thính tình hình kỹ hơn nữa, mà việc tưới cây cũng chỉ là những việc nhỏ nhặt mà thôi.






Truyện liên quan