Chương 27: Anh sẽ nghe em nói yêu anh
"Tôi nghĩ rằng mình yêu cô ấy, thế nên, tôi đã bất chấp tất cả chỉ để được nhìn thấy cô ấy mà thôi. Tôi len lén đến thăm cô ấy, trốn tránh tất cả mọi người.” Khấu Kiệt mấp máy đôi môi mỏng, cười cười xấu hổ: “Nhưng, tôi không biết rằng hành động của mình sẽ gây ra nhiều vấn đề như vậy. Khiến người ta lợi dụng tình yêu của tôi dành cho cô ấy với mục đích xấu, nhằm gây bất lợi cho cả hai chúng tôi, thậm chí, khiến tôi và cô ấy phải thân bại danh liệt.”
Khấu Kiệt lạnh lùng nói, có hơi kích động: “Nhưng, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.”
Sau khi nói đến đây, trong nháy mắt, những ánh đèn flash kia lại không ngừng hoạt động, cũng có khối người thổn thức.
"Hành vi của bọn họ thật đáng xấu hổ!" Khấu Kiệt nheo mắt lại: “Đây là hành vi xâm phạm đến quyền riêng tư của thị trưởng Yến Hoài. Người làm thư ký thị trưởng như tôi, hôm nay quyết định tổ chức buổi họp báo này để nói rõ, ngay sau đó sẽ khởi tố tòa soạn báo và những trang mạng đã đưa tin tức này lên. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đó.” Khấu Kiệt dứt lời, nhếch môi nở nụ cười không rõ ý vị, thoáng qua một tia tàn nhẫn.
Yến Hoài đặt gối ôm sang một bên, im lặng nhấp một ngụm trà.
"Là một người đàn ông, nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu bị người ta xúc phạm, Khấu Kiệt tôi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Khấu Kiệt nhìn lướt qua toàn hội trường: “Ha ha, tất cả những người đã xúc phạm đến cô ấy đều phải trả giá thật đắt.” Một câu nói này, cũng đủ để đập mạnh vào trong lòng từng người nghe.
Bên trong căn biệt thự sang trọng, Dương Miêu Miêu đang nhìn Khấu Kiệt trong TV, sự mến mộ, đố kỵ, uất huận, tất cả đều dồn thẳng vào tim. Mà người anh trai ngồi ở bên cạnh cô ta – tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị, Dương Giới Thừa chỉ lẳng lặng uống một ngụm rượu.
"Miêu Miêu, anh đã nói rồi, cậu ta không thích hợp với em.” Dương Giới Thừa nhìn Khấu Kiệt ở trong TV: “Cậu ta là người khó có thể thuần phục, chỉ có anh trai của em mới có thể cùng anh ta cạnh tranh thiên hạ. Em cũng đừng mù quáng chen chân vào.”
"Không sao!" Dương Miêu Miêu đưa ánh mắt về phía Dương Giới Thừa: “Anh, em chỉ muốn anh ta…”
"Hừ!" Dương Giới Thừa dùng tay ra hiệu: "Tiếp tục xem TV, diễn xuất của Khấu Kiệt rất đặc sắc!"
Dương Miêu Miêu bất mãn nuốt lời muốn nói vào trong bụng, tiếp tục xem TV.
Trong TV, Thương Truy Ý cũng hết sức phối hợp, nhấn nút gọi trên điện thoại di động.
"Yến Hoài, em đang xem truyền hình trực tiếp đúng không?" Khấu Kiệt nhìn thẳng vào ống kính máy quay, không chút rụt rè, lớn tiếng nói.
Yến Hoài nhìn chiếc điện thoại nằm trên bàn đang rung không ngừng, đôi tay trở nên run rẩy.
Mình chưa từng căng thẳng như vậy bao giờ, rốt cuộc là anh ta muốn làm gì? Cô không muốn gây ra chấn động lớn như vầy, cô chỉ muốn bình tĩnh giải quyết vấn đề.
"Nhận điện thoại của anh, được không?" Khấu Kiệt hướng về phía ống kính, giọng nói dịu dàng, điềm đạm: “Anh có cảm giác em đang xem, em đang nhìn chằm chằm vào anh.”
Chắc chắn những phóng viên kia sẽ không bỏ qua cơ hội này! Ngàn năm có một! Thử hỏi có ai đã từng thấy một mặt này của Khấu Kiệt? Mà bọn thủ hạ đang đang núp ở một góc xem truyền hình trực tiếp, phần lớn đã bị sặc ch.ết. Nhưng, cũng không khỏi cảm động!
Bên này, Khấu Đức nhìn Khấu Kiệt trong TV, hơi ngây ngẩn cả người, không ngờ, cháu trai đích tôn của ông đã trưởng thành! Hơn nữa, còn là một nam tử hán!
Đôi tay vẫn đang run, thông qua TV, Yến Hoài biết, Khấu Kiệt từ đầu đến cuối vẫn nhìn vào ống kính, thăm chừng cô.
Tay, vẫn là không nhịn được, nhấn xuống phím màu xanh lá cây.
"Em yêu, rốt cuộc em đã chịu nhận điện thoại của anh.” Khấu Kiệt khẽ mở miệng: “Cuối cùng lần này cũng không làm anh thất vọng.”
Yến Hoài im lặng, nhìn vào TV.
"Anh nghĩ, tất cả mọi chuyện đã rất rõ ràng, em cũng đã biết lòng của anh?" Khấu Kiệt nhìn xuống từng người bên dưới: “Anh nghĩ, trên thế giới này, anh là người thích hợp với em nhất.”
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm dậy, toàn hội trường xao động!
"Anh yêu em!" Khấu Kiệt nhẹ nhàng nói ra một câu.
Nhất thời, những người đang hiện diện ở đây đều trở nên hưng phấn lạ thường. Trời ạ! Tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị lại đi thổ lộ trước mặt dân chúng toàn thành phố.
Nhưng, ngay sau đó toàn hội trường cũng lắng xuống, bởi vì, bọn họ đang mong đợi phản ứng từ một nhân vật chính khác.
Ngoại trừ yên tĩnh thì vẫn là yên tĩnh.
Yến Hoài nhìn vào màn hình, lắng đọng, không biết nên nói thế nào.
Cô không biết cảm giác của mình đối với anh là gì.
Giữ im lặng, hoặc là tốt nhất nên trả lời.
"Anh biết rõ em đang khó xử, anh cho em thời gian một tháng. Anh nghĩ, anh sẽ có cơ hội nghe được em nói câu nói kia, nói em yêu anh.” Khấu Kiệt khẽ mỉm cười, mang theo vẻ khổ sở, mang theo cả chút thất vọng, nhưng, cũng mang theo hy vọng.
Anh ta biết lòng mình nghĩ gì sao? Yến Hoài nghe thấy tiếng của anh, đã cúp điện thoại.
Trong biệt thự, Dương Miêu Miêu lập tức tắt TV: “Đều tại cô ta! Anh trai, giúp em trừng trị ả! Khiến ả cút xéo khỏi thành phố D! Vậy thì em và anh Kiệt có thể lập gia đình! Hơn nữa, hai người còn có thể liên thủ!"
"Không thể nào!" Dương Giới Thừa nhìn Dương Miêu Miêu, kéo cô ta xuống ghế sofa: “Yến Hoài kia, không phải là người em có thể tưởng tượng ra được. Miêu Miêu yên tâm, anh trai của em sẽ ra sức một phen. Chỉ cần em muốn, anh sẽ tận lực giúp em.”
"Anh trai tốt với em nhất!” Dương Miêu Miêu hài lòng nhìn ly rượu trên bàn. . . . . .
Khấu Đức im lặng thở dài một cái, chẳng nhẽ mình cho thằng bé thời gian một tháng là quá ngắn.
Con bé Yến Hoài này, aiz, chuyện của bọn trẻ, để cho bọn chúng tự giải quyết đi. Nghĩ tới đây, Khấu Đức im lặng cười cười, tắt TV, đi ra khỏi gian phòng nhỏ, xem xét tình hình quân sự.
Khấu Kiệt nói với mấy vị phóng viên trong hội trường: “Buổi họp báo đến đây là kết thúc! Mọi người nghe tôi nói lằng nhằng lâu như vậy, hì hì, ….. Rất xin lỗi!"
Mà mọi người bên trong hội trường cũng ra sức vỗ tay tán thưởng.
Khấu Kiệt đưa ánh mắt về phía Thương Truy Ý, Thương Truy Ý gật đầu một cái.
Sau đó, hai người nhanh chóng trở về phòng chờ.
"Mình nói này, không biết bây giờ Yến Hoài có thể nhận được một cú điện thoại hay không? Bảo rằng, chủ nhật này đi Macao thị sát vẫn sẽ tiến hành như cũ.” Thương Truy Ý rót cho Khấu Kiệt một ly rượu.
"Nếu như còn chưa khôi phục lại công tác của cô ấy, mình không ngại để cho nền kinh tế ở thành phố D của chúng ta sụp đổ thử một phen.” Khấu Kiệt uống cạn ly rượu.
Lúc này, quả nhiên Yến Hoài gọi điện thoại tới.
"Ừm!" Khấu Kiệt vừa nói, vừa dùng tay ra hiệu.
"Mời thị trưởng đại nhân dặn dò?” Khấu Kiệt cố gắng đè nén nỗi vui sướng trong lòng.
"Đúng tám giờ sáng mai chờ tôi trước cửa cao ốc thị trưởng. Chuẩn bị cho tốt, đi thị sát ở Macao rất quan trọng.” Giọng nói của Yến Hoài nhàn nhạt, nhưng lại làm ấm khoang tim của anh.
Anh không biết, cô đang kềm nén. Ngày mai là chủ nhật rồi.
"Ừm."
. . . . . .
Buổi họp báo lần này đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vào chuyện tình cảm của Khấu Kiệt và Yến Hoài. Mà đối với người trong lòng của Yến Hoài, mọi người cũng hiếu kỳ không dứt, còn đối với Khấu Kiệt, ngoại trừ hâm mộ, còn có yêu thương. Nhất thời, địa vị của Khấu Kiệt ở trong lòng người dân của thành phố D cũng tăng lên vị trí đầu tiên.
Chủ nhật, tám giờ, trước cửa cao ốc thị trưởng.
Một anh chàng đẹp trai hào hoa điều khiển chiếc Mercedes – Benz E–class đang chờ tại nơi đó.
Yến Hoài ra khỏi cao ốc thị trưởng.
Khấu Kiệt lập tức bước xuống xe, hơi khom người, cung kính mở cửa: "Mời thị trưởng đại nhân vào!"
"A!"
~Hết Chương 27~